Chương 40
Bước ba: Phát hiện ra chồng bạn là hiện thân của quỷ dữ
Bây giờ là nửa đêm. Đã ba tiếng đồng hồ trôi qua.
Tôi đã đập cửa rầm rầm và cào gỗ cho tới khi dưới các ngón tay tôi đầy mảnh dằm. Tôi đã gào thét cho tới khi mất giọng. Tôi cứ ngỡ cho dù anh ta không chịu thả tôi ra thì biết đâu sẽ có hàng xóm nghe được. Nhưng sau một tiếng đồng hồ, tôi đã từ bỏ hy vọng đó.
Giờ tôi đang ngồi trên cái giường gấp trong góc phòng. Lò xo đâm vào mông tôi khi tôi đành để nước mắt lăn dài trên má. Tôi không rõ anh ta định làm gì, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là Cecelia đang say giấc trong nôi. Một mình với thằng điên đó. Anh ta sẽ làm gì tôi? Anh ta sẽ làm gì con tôi?
Nếu có ngày tôi có thể ra khỏi đây, tôi sẽ ôm Cecelia và chạy trốn gã đàn ông này nhanh hết mức có thể. Tôi cóc quan tâm anh ta có bao nhiêu tiền. Tôi cóc quan tâm là chúng tôi đã bị ràng buộc trên cái danh nghĩa vợ chồng. Tôi muốn thoát khỏi đây.
“Nina?”
Giọng của Andy. Tôi nhảy bật dậy khỏi giường và lao ra cửa. “Andy,” tôi nghẹn ngào với giọng nói còn thốt ra được.
“Em đã mất giọng rồi,” anh ta nhận xét.
Tôi không biết phải trả lời câu đó kiểu gì.
“Em không nên phí công gào thét,” anh ta bảo tôi. “Toàn bộ tầng gác mái đều được cách âm. Vậy nên sẽ không có ai nghe thấy em đâu. Anh có thể tổ chức tiệc tối ở dưới nhà và họ cũng sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng em gào thét”
“Xin hãy cho em ra,” tôi thút thít.
Tôi sẵn sàng làm mọi chuyện. Tôi sẽ đồng ý với bất kì điều gì anh ta muốn nếu anh ta để tôi ra khỏi đây. Tất nhiên, một khi cửa đã mở, tôi sẽ bỏ anh ta ngay. Tôi cóc quan tâm nếu thỏa thuận tiền hôn nhân nói rằng tôi sẽ không nhận được gì nếu chấm dứt hôn nhân ngay trong năm đầu tiên. Làm cái gì cũng được miễn là được thoát khỏi cái nơi chết tiệt này.
“Đừng lo, Nina,” anh ta nói. “Anh sẽ thả em ra mà. Anh hứa đấy.”
Tôi thở ra.
“Nhưng chưa được”, anh ta nói thêm. “Em phải học được hậu quả của những gì mình đã làm.”
“Anh đang nói về cái gì? Hậu quả của cái gì?”
“Tóc của em.” Giọng anh ta đầy ghê tởm. “Anh không thể để vợ anh đi đây đó như một ả nhếch nhác với đường chân tóc sẫm màu lộ rõ mồn một.”
Chân tóc của tôi. Tôi không thể tin là anh ta bực mình chuyện đó. Ý tôi là, chỉ có vài milimét tóc thôi mà. “Em rất xin lỗi. Em hứa, em sẽ hẹn thợ cắt tóc ngay lập tức.”
“Như thế chưa đủ.”
Tôi áp trán vào cửa. “Ngay sáng mai em sẽ đi luôn. Em thề đấy.”
Anh ta ngáp ở bên kia cửa. “Bây giờ anh đi ngủ đây. Em cứ đợi đi và đến sáng ta sẽ nói về hình phạt của em.”
Tiếng bước chân của anh ta nhỏ dần khi anh ta đi mất. Dù tay tôi còn nhức mỏi vì đập cửa, tôi lại tiếp tục làm vậy. Tôi đập mạnh tay vào cửa đến mức mà, tôi không thể tin là mình lại chưa làm gãy mọi cái xương trên bàn tay. “Andy, sao anh dám bỏ tôi lại đây qua đêm! Quay lại đây! Quay lại!”
Nhưng anh ta lờ tịt tôi đi hệt như trước đó.
***
Tôi ngủ trong căn phòng đó. Tất nhiên rồi. Tôi còn lựa chọn nào không?
Tôi không nghĩ là mình lại thiếp được, nhưng bằng cách nào đó tôi đã ngủ được. Giữa việc gào thét và đập cửa, adrenaline đã nhường chỗ cho sự mệt mỏi và tôi đã thiếp đi trên cái giường cũ không thoải mái đó. Cái giường đó không tệ hơn là bao so với cái giường tôi quen ngủ trong căn hộ nhỏ xíu mà tôi thuê hồi chỉ có tôi và Cecelia, nhưng tôi đã quen với cái đệm bọt hoạt tính của Andy.
Tôi nhớ lại hồi chỉ có tôi và Cece. Lúc nào cũng đầy áp lực, lúc nào cũng chỉ chực khóc. Tôi không hề biết là mình đã có cuộc sống tốt đẹp như thế nào trước khi cưới phải một gã tâm thần dám nhốt tôi lại qua đêm trong một căn phòng chỉ bởi vì tôi nhỡ hẹn với thợ làm tóc.
Cece. Tôi mong con bé ổn. Nếu thằng khốn đó dám động vào dù chỉ một sợi tóc của con bé, tôi thề là tôi sẽ giết anh ta. Tôi cóc quan tâm cho dù có phải ngồi tù chung thân đi nữa.
Lưng tôi nhức mỏi khi thức dậy buổi sáng. Và đầu tôi đau như búa bổ. Nhưng tệ hơn hết, bàng quang của tôi đầy ứ. Căng lên đau đớn. Đây là nhu cầu cấp thiết nhất trong tất cả.
Có điều, tôi có thể làm gì đây? Phòng tắm nằm bên ngoài phòng này. Nhưng nếu tôi còn phải đợi thêm nữa, tôi sẽ đi tiểu ra quần mất.
Tôi đứng dậy và đi đi lại lại trong phòng. Tôi thử vặn tay nắm cửa một lần nữa, hy vọng biết đâu tất cả những gì xảy ra đêm qua chỉ là do tôi tưởng tượng ra và cánh cửa sẽ mở ra một cách thần kì. Không được may như thế. Nó vẫn khóa.
Tôi nhớ lại khi tôi nhìn vào phòng để đồ, trong đó chỉ có đúng một thứ. Một cái xô.
Andy đã âm mưu toàn bộ vụ này. Anh ta đã lừa tôi lên đây. Anh ta đã lắp một ổ khóa bên ngoài cửa. Và anh ta còn bỏ cái xô vào trong đó có mục đích.
Tôi thật sự phải làm việc này rồi.
Chắc là cũng có nhiều chuyện còn tồi tệ hơn là đi tiểu vào một cái xô chứ. Tôi kéo nó ra khỏi tủ để đồ và làm những gì mình phải làm. Sau đó tôi lại nhét nó vào trong đó. Mong là tôi sẽ không phải dùng đến nó nữa.
Miệng tôi khô khốc và dạ dày tôi đang gầm gừ, dù nếu ăn thì chắc tôi sẽ nôn ra mất. Xét đến cách anh ta bỏ cái xô lại, tôi tự hỏi anh ta có suy nghĩ thấu đáo như thế cho cả căn phòng không. Tôi kéo cửa tủ lạnh ra, những mong sẽ tìm được đủ loại đồ ăn bên trong đó.
Thay vào đó, có ba chai nước nhỏ.
Ba chai nước xinh đẹp.
Tôi mừng đến suýt thì xỉu. Tôi cầm lấy một chai, vặn nắp ra, và gần như uống hết sạch chỉ trong một ngụm. Họng tôi vẫn còn thấy khô khốc và đau đớn, nhưng đã đỡ hơn một chút.
Tôi nhìn hai cái chai còn lại. Tôi muốn uống thêm một chai nữa, nhưng sợ. Andy sẽ vứt tôi lại đây trong bao lâu? Tôi không hề biết. Tôi nên để dành nguồn nước của mình.
“Nina? Em tỉnh chưa?”
Giọng Andy vang lên ở cửa. Tôi loạng choạng tiến lại gần cửa, đầu tôi nhức như búa bổ với mỗi bước chân. “Andy…”
“Chào buổi sáng, Nina.”
Tôi nhắm mắt lại trước sự chóng mặt ập đến. “Cecelia ổn chứ?”
“Con bé ổn. Anh đã bảo mẹ anh là em đã đi thăm họ hàng và bà sẽ trông Cecelia cho tới khi em quay lại.”
Tôi thở ra. Ít nhất thì con gái tôi được an toàn. Evelyn Winchester không phải là người tôi yêu quý nhất trên thế giới, nhưng bà ta là một bảo mẫu cảnh giác. “Andy, xin hãy thả em ra.”
Anh ta lờ tịt yêu cầu của tôi – đến giờ thì điều đó thậm chí còn chẳng làm tôi ngạc nhiên nữa. “Em đã thấy nước trong tủ lạnh chưa?”
“Rồi.” Và dù nói ra điều này như giết chết tôi, tôi vẫn nói thêm, “Cảm ơn anh.”
“Em sẽ phải dùng tiết kiệm đấy. Anh không thể đưa thêm cho em được đâu.”
“Vậy thì hãy để em ra ngoài,” tôi rên rỉ nói.
“Anh sẽ cho em ra,” anh ta nói. “Nhưng trước đó em phải làm cho anh việc này.”
“Việc gì? Gì cũng được.”
Anh ta dừng lại. “Em phải hiểu đặc ân về tóc.”
“Được rồi, em hiểu rồi.”
“Thật không, Nina? Bởi vì anh cảm thấy nếu em hiểu thật thì em đã chẳng đi ra đường như một con đàn bà nhếch nhác, để lộ cả chân tóc sẫm màu như thế.”
“Em... em xin lỗi vì chuyện đó.”
“Bởi vì em không thể chăm sóc tóc tai của mình, giờ em phải đưa nó cho anh.”
“Cái gì cơ?” Trong tôi dâng lên một cảm giác kinh khủng và đáng sợ.
“Không phải toàn bộ.” Anh ta cười khẽ, bởi vì tất nhiên, điều đó thật lố bịch. “Anh muốn một trăm sợi.”
“Anh... anh muốn một trăm sợi tóc của em?”
“Đúng thế.” Anh ta gõ lên cửa. “Hãy đưa cho anh một trăm sợi tóc của em, và anh sẽ thả em ra khỏi phòng”
Đây là yêu cầu kì lạ nhất mà tôi từng nghe. Anh ta muốn trừng phạt chân tóc sẫm màu của tôi bằng cách tôi phải đưa cho anh ta một trăm sợi tóc của tôi à? Trong lược của tôi cũng có từng đấy sợi tóc ấy chứ. Anh ta có bệnh sùng bái tóc à? Có phải là thế không? “Nếu anh tìm trong lược của em”
“Không”, anh ta ngắt lời tôi. “Anh muốn tóc từ da đầu của em. Anh muốn thấy chân tóc.”
Tôi đứng đó, sững sờ. “Anh nghiêm túc đấy à?”
“Nghe có giống anh đang đùa không?” anh ta quát lên. Sau đó giọng anh ta dịu xuống. “Có vài cái phong bì trong tủ quần áo đấy. Em hãy cho tóc vào trong đó và luồn chúng xuống dưới khe cửa. Nếu em làm vậy, nghĩa là em đã học được bài học và anh sẽ cho em ra ngoài.”
“Được rồi,” tôi đồng ý. Tôi rê tay qua mái tóc vàng của tôi và hai sợi đã nằm giữa các ngón tay tôi. “Em sẽ đưa nó cho anh trong vòng năm phút.”
“Bây giờ anh phải đi làm, Nina,” anh ta gắt gỏng nói. “Nhưng khi anh về đến nhà, em phải chuẩn bị sẵn các sợi tóc cho anh đấy.”
“Nhưng em có thể lấy chúng rất nhanh mà!” Tôi lại giật tóc và lại một sợi tóc nữa tuột ra.
“Anh sẽ về nhà lúc 7 giờ,” anh ta nói. “Và nhớ này, anh muốn sợi tóc nguyên vẹn. Anh phải thấy cả chân tóc không thì không tính!”
“Không! Xin anh mà!” Lần này tôi giật tóc mình hung hăng hơn. “Em sẽ làm điều đó ngay đây! Đợi chút thôi!”
Nhưng anh ta sẽ không đợi. Anh ta đang bỏ đi. Tiếng bước chân của anh ta mất hút hệt như trước đó.
Tôi đã học được rằng dù có la hét hay đập cửa bao nhiêu đi nữa thì cũng không thể khiến anh ta quay lại. Không cần phải phí phạm năng lượng và làm trầm trọng thêm cơn đau đầu vốn đã rất nặng của tôi. Tôi phải dồn sức vào việc trao cho anh ta thứ anh ta muốn. Sau đó tôi có thể quay lại với con gái mình. Và rồi tôi có thể trốn khỏi căn nhà này mãi mãi.