← Quay lại trang sách

Chương 41

Chương 41

Đến 7 giờ, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.

Tôi lấy được khoảng hai mươi sợi nhờ liên tục cào tay trên tóc. Sau đó, tôi biết là mình sẽ phải giật nốt số sợi còn lại từ chân tóc. Khoảng tám mươi lần, tôi nắm lấy một sợi tóc, chuẩn bị tinh thần, và giật mạnh. Tôi đã thử giật vài sợi một lúc, nhưng đau khủng khiếp. Ơn trời, tóc của tôi khỏe mạnh, vậy nên phần lớn các sợi được giật ra còn nguyên nang. Sau khi đẻ Cecelia, chắc tôi phải giật đến trọc đầu mới có đủ số sợi tóc đáp ứng được yêu cầu.

Vậy nên khi 7 giờ đã điểm, tôi đang ngồi trên giường, ôm chặt cái phong bì có chứa một trăm sợi tóc của mình. Tôi chỉ muốn đưa nó cho anh ta và thoát ra khỏi đây. Và ném giấy li hôn vào mặt anh ta. Thằng khốn nạn bệnh hoạn đó.

“Nina?”

Tôi nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình. 7 giờ đúng Anh ta đúng giờ – cái này tôi phải ghi nhận.

Tôi nhảy xuống giường và áp đầu vào cửa. “Em chuẩn bị xong rồi,” tôi nói.

“Luồn nó xuống dưới đi.”

Tôi luồn phong bì vào dưới khe cửa. Tôi hình dung ra anh ta đứng ở bên kia cửa. Xé phong bì ra, nghiên cứu các nang tóc của tôi. Đến thời điểm này tôi không còn quan tâm anh ta làm gì nữa, miễn là anh ta thả tôi ra. Tôi đã làm những gì anh ta muốn tôi làm rồi.

“Được chứ?” Tôi nói. Họng tôi khát khô đến mức đau đớn. Trong ngày tôi đã uống hết hai chai nước còn lại, để dành chai cuối cùng cho một tiếng cuối cùng. Khi được ra khỏi đây, tôi sẽ uống liền tù tì năm cốc nước. Và đi vệ sinh trong toilet xịn.

“Chờ anh chút,” anh ta nói. “Anh đang kiểm tra.”

Tôi nghiến răng, lờ đi dạ dày đang gầm gào giận dữ. Cho đến giờ tôi đã không ăn suốt hai mươi tư tiếng rồi và tôi chóng mặt vì đói, đến mức mà tóc cũng bắt đầu trông ngon miệng.

“Cece đâu rồi?” tôi nghẹn ngào hỏi.

“Con bé đang chơi trong sân của nó ở dưới nhà,” anh ta nói. Chúng tôi đã tạo ra một khu vực có rào, an toàn trong phòng khách để con bé có thể chơi đùa mà không cần lo lắng về việc tự làm nó bị thương. Đó là ý tưởng của Andy. Anh ta thật chu đáo.

Không, anh ta không chu đáo. Đó chỉ là ảo giác thôi. Diễn cả. Anh ta là một con quái vật.

“Hừm,” Andy nói.

“Sao thế?” Tôi rên lên. “Có chuyện gì thế?”

“Nhìn này,” anh ta nói, “hầu hết toàn bộ sợi tóc đều ổn, nhưng có một sợi không có nang tóc đây này.”

Thằng khốn.

“Được. Em sẽ đưa cho anh một sợi mới.”

“Anh e là không như thế được,” anh ta thở dài. “Em phải bắt đầu lại từ đầu. Sáng mai anh sẽ kiểm tra em. Hy vọng là đến lúc đó, em sẽ có một trăm sợi tóc nguyên vẹn cho anh. Không thì chúng ta sẽ phải tiếp tục cố gắng”

“Không…” Tiếng bước chân anh ta nhỏ dần cuối hành lang, và tôi nhận ra anh ta đang thật sự bỏ tôi lại. Không có đồ ăn lẫn nước uống. “Andy!” Giọng tôi khàn đặc và không khá hơn tiếng thì thào là mấy. “Đừng làm thế này! Xin anh đấy! Xin anh đừng làm thế này!”

Nhưng anh ta đã đi mất rồi.

***

Đến giờ đi ngủ tôi đã chuẩn bị xong một trăm sợi tóc nữa, đề phòng nhỡ đâu anh ta quay lại, nhưng anh ta không hề xuất hiện. Tôi thậm chí còn cho vào thừa mười sợi. Không hiểu sao, bây giờ chúng bứt ra dễ dàng hơn. Tôi hầu như không còn cảm giác gì khi sợi tóc chia tay da đầu tôi.

Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là nước. Thức ăn và nước, nhưng chủ yếu là nước. Và tất nhiên, Cecelia của tôi. Tôi không chắc liệu mình có còn gặp lại con bé nữa không. Tôi không rõ một người có thể sống thiếu nước bao lâu, nhưng không thể quá lâu được. Andy đã thề sẽ thả tôi ra khỏi đây, nhưng nhỡ anh ta nói dối thì sao? Nhỡ anh ta sẽ để mặc tôi chết ở đây thì sao?

Tất cả chỉ vì tôi nhỡ một cuộc hẹn làm tóc.

Khi tôi thiếp đi buổi đêm, tôi mơ thấy một bể nước. Tôi ụp đầu xuống nước và nước thì rời xa tôi. Mỗi lần tôi cố uống, nước lại chạy trốn khỏi tôi. Cảm giác như một trong những hình phạt tra tấn dưới địa ngục vậy.

“Nina?”

Giọng Andy đánh thức tôi dậy. Tôi không chắc mình đã ngủ hay ngất đi nữa. Nhưng tôi đã đợi anh ta cả đêm dài, nên tôi cần phải đứng dậy và trao cho anh ta thứ anh ta muốn. Đó là cách duy nhất để tôi thoát được khỏi đây.

Dậy đi nào, Nina!

Ngay khi tôi ngồi dậy trên giường, đầu tôi quay mòng mòng. Bất chợt tất cả tối sầm lại. Tôi nắm chặt cái đệm mỏng tang, chờ thị lực của tôi rõ ràng trở lại. Nó mất tròn một phút.

“Anh e là anh không thể thả em ra trừ phi anh nhận được những sợi tóc đó,” Andy nói bên kia cửa.

Giọng nói khủng khiếp của anh ta đánh lên một luồng adrenaline giúp tôi đứng dậy. Các ngón tay của tôi run bần bật khi tôi cầm phong bì và lảo đảo đi ra cửa. Tôi nhét phong bì vào dưới cửa, rồi đổ sập vào tường, trượt xuống sàn.

Tôi đợi trong khi anh ta đếm. Cảm giác như kéo dài bất tận. Nếu anh ta nói tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ thì tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi không thể sống sót thêm mười hai tiếng ở đây được. Tất cả sẽ kết thúc. Tôi sẽ chết trong căn phòng đó.

Không, tôi phải tiếp tục bất kể có thế nào đi nữa. Vì Cece. Tôi không thể để con bé rơi vào tay gã quái vật này được.

“Được rồi,” cuối cùng anh ta nói. “Làm tốt lắm.”

Và rồi ổ khóa xoay. Và cửa mở tung ra.

Andy đang mặc vest, đã sẵn sàng đi làm. Tôi đã từng tưởng tượng là khi nhìn thấy thằng khốn này sau khi bị nhốt lại trong căn phòng này hai đêm, tôi sẽ nhảy dựng dậy và móc mắt anh ta ra. Nhưng thay vào đó, tôi vẫn cứ nằm trên sàn, quá yếu ớt để di chuyển. Andy khom người xuống bên cạnh tôi, và đó là lúc tôi để ý thấy anh ta đang cầm một cốc nước to và một cái bánh bagel.

“Đây,” anh ta nói. “Anh đã mang cho em cái này.”

Tôi nên ném nước vào mặt anh ta. Tôi muốn làm như thế. Nhưng tôi không nghĩ mình có thể ra khỏi căn phòng này nếu không ăn uống cái gì đó. Vậy nên tôi nhận món quà của anh ta, uống cạn cốc nước và nhồi các mẩu bánh bagel xuống họng cho tới khi chúng hết sạch.

“Anh xin lỗi vì đã phải làm điều đó,” anh ta nói, “nhưng đó là cách duy nhất để em học được bài học.”

“Cút xuống đi ngục đi,” tôi rít lên với anh ta.

Tôi cố đứng dậy, nhưng lại vấp ngã. Kể cả sau khi đã uống nước, đầu tôi vẫn quay mòng mòng. Tôi không thể đi thẳng được. Tôi không nghĩ mình có thể đi xuống cầu thang tới tầng hai.

Vậy nên tôi để Andy giúp tôi, dù tôi căm ghét bản thân vì việc này. Tôi để anh ta dẫn tôi xuống nhà, và tôi phải dựa hẳn vào anh ta suốt cả đường. Khi xuống đến tầng hai, tôi có thể nghe tiếng Cecelia ca hát ở tầng dưới. Con bé vẫn ổn. Anh ta không hại nó. Tạ ơn Chúa.

Tôi sẽ không để anh ta có một cơ hội nào nữa.

“Em cần phải nằm nghỉ,” Andy nghiêm khắc nói. “Em không khỏe.”

“Không,” tôi rên lên. Tôi muốn ở cạnh Cecelia. Tay tôi nhức nhối muốn chạm vào con bé.

“Bây giờ em đang quá ốm,” anh ta nói. Như thể tôi đang chống chọi với bệnh cảm cúm chứ không phải vì bị anh ta nhốt trong một căn phòng suốt hai ngày. Anh ta đang nói chuyện với tôi như thể tôi mới là đứa điên. “Thôi nào.”

Nhưng không nói đến những chuyện khác, anh ta nói đúng việc tôi cần phải nằm xuống. Chân tôi đang run bần bật theo từng bước đi và đầu tôi không ngừng quay mòng mòng. Vậy nên tôi để anh ta dẫn tôi về lại chiếc giường siêu đại của chúng tôi và nhét tôi vào dưới chăn. Nếu có cơ hội nào để tôi thoát được khỏi đây thì cơ hội đó cũng đã tan biến khi tôi vào tới giường. Tôi cảm giác như đang ngủ trên mây sau hai đêm thiếp đi trên cái giường gấp vừa rồi.

Mí mắt của tôi nặng như chì – tôi không thể chống lại thôi thúc chìm sâu vào giấc ngủ. Andy ngồi cạnh tôi, ở mép giường, vuốt tóc tôi. “Chỉ là em đang thấy không khỏe mà thôi,” anh ta nói. “Em cần ngủ một ngày. Đừng lo về Cecelia. Anh sẽ bảo đảm con bé được chăm sóc.”

Giọng anh ta thật tử tế và dịu dàng, tôi bắt đầu tự hỏi có phải tôi đã tưởng tượng ra tất cả mọi chuyện hay không. Sau tất cả, anh ta đã là một người chồng thật tử tế. Anh ta có thật sự nhốt tôi lại trong một căn phòng và bắt tôi giật từng sợi tóc một ra không? Điều đó nghe không giống những gì anh ta sẽ làm. Có lẽ tôi chỉ bị sốt và tất cả là một ảo giác khủng khiếp mà thôi?

Không. Đó không phải là ảo giác. Nó có thật. Tôi biết là như thế.

“Tôi ghét anh,” tôi thì thào.

Andy lờ tuyên bố của tôi đi khi anh ta tiếp tục vuốt tóc tôi cho tới khi mắt tôi nhắm chặt lại. “Cứ ngủ một chút đi,” anh ta dịu dàng nói. “Đó là tất cả những gì em cần.”