← Quay lại trang sách

Chương 42

Chương 42

Bước bốn: Khiến cả thế giới tin rằng bạn bị điên

Tôi tỉnh dậy và nghe tiếng nước chảy xa xa.

Tôi vẫn thấy chuếnh choáng và lờ đờ. Cơ thể phải mất bao lâu để hồi phục lại sau khi thiếu thức ăn và nước uống suốt hai ngày? Tôi nhìn đồng hồ đeo tay – đang là buổi chiều.

Tôi dụi mắt, cố xác định vị trí nước chảy. Có vẻ nó phát ra từ phòng tắm của phòng ngủ chính, đang đóng chặt. Andy đang tắm trong đó à? Nếu vậy thật thì tôi không có nhiều thời gian để trốn khỏi chỗ này.

Di động của tôi vẫn đang nằm trên tủ đầu giường. Tôi chộp lấy nó, suy nghĩ về việc gọi báo cảnh sát về những gì Andy đã làm với tôi. Nhưng không, tôi sẽ đợi. Cho tới khi tôi đã trốn thật xa khỏi anh ta.

Có điều điện thoại chứa đầy tin nhắn văn bản từ Andy. Tiếng tin nhắn anh ta gửi đến hẳn là thứ đã đánh thức tôi dậy. Tôi đọc lướt qua chúng, cau mày nhìn màn hình.

Em ổn chứ

Sáng nay em có vẻ hành động kì lạ lắm. Hãy gọi lại cho anh và cho anh biết em vẫn ổn nhé?

Nina, mọi chuyện ổn cả chứ: Chuẩn bị đi họp, nhưng hãy cho anh biết là em vẫn ổn.

Em và Cece thế nào rồi? Hãy gọi hoặc nhắn tin cho anh nhé.

Tin nhắn cuối cùng là thứ thu hút sự chú ý của tôi. Cecelia. Tôi đã không gặp con bé hai ngày nay. Kể từ khi con bé ra đời, tôi chưa trải qua một ngày mà không có nó. Tôi thậm chí còn không bỏ nó lại để đi tuần trăng mật. Bây giờ con bé đang ở đâu? Andy hẳn sẽ không bỏ tôi lại một mình với con bé nếu tôi đang ngủ say, đúng không?

Tôi nhìn vào cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt. Ai đang ở trong phòng tắm? Tôi cứ ngỡ là Andy, nhưng không thể có chuyện đó được. Anh ta đã nhắn tin cho tôi từ chỗ làm. Tôi đã để mặc nước chảy à? Có lẽ tôi đã tỉnh giấc và dùng phòng tắm rồi quên tắt vòi nước. Nó có vẻ khó xảy ra, xét đến trạng thái yếu ớt của tôi.

Tôi vung chân hất chăn ra. Tay tôi trông trắng bệch và run rẩy. Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng thật khó khăn. Dù tôi đã được uống nước và nghỉ ngơi, tôi vẫn cảm thấy kiệt quệ. Tôi phải bấu vào giường để bước đi. Tôi không chắc mình có thể đi từ giường tới phòng tắm hay không.

Tôi hít thật sâu, dằn cơn chóng mặt xuống, và đi chậm hết mức có thể. Tôi đi được khoảng hai phần ba đường trước khi khuỵu gối xuống. Chúa ơi, tôi bị làm sao thế này?

Nhưng tôi cần phải biết âm thanh đó là gì. Vì sao lại có nước chảy trong phòng tắm? Và giờ khi đã đến gần hơn, tôi có thể nhìn thấy đèn bật bên trong cánh cửa đóng chặt. Ai đang ở trong đó? Ai đang ở trong phòng tắm của tôi?

Tôi bò nốt quãng đường còn lại tới đó. Khi cuối cùng

cũng tới được cửa phòng tắm, tôi với lấy tay nắm cửa và đẩy cửa mở ra. Và đến hết cuộc đời này tôi cũng sẽ không bao giờ quên điều tôi nhìn thấy khi đó.

Đó là Cece. Con bé đang ở trong bồn tắm. Mắt con bé nhắm chặt và nó được đỡ ngồi trong bồn tắm. Nước đang chảy ào ào và đã dâng qua vai con bé. Chỉ trong khoảng một đến hai phút nữa thôi, nó sẽ dâng quá đầu.

“Cecelia,” tôi thở dốc.

Con bé không nói một lời. Con bé không hề khóc hay gọi tôi. Nhưng mắt con bé khẽ rung rinh.

Tôi phải cứu con. Tôi phải tắt nước và lôi con bé ra khỏi bồn tắm. Nhưng chân tôi không thể chuyển động nổi, và mọi cử động đều như chìm trong bùn đặc. Nhưng tôi sẽ cứu con bé. Tôi sẽ cứu con gái tôi bằng mọi giá. Cho dù có phải chết.

Tôi bò trên sàn phòng tắm. Đầu tôi đang xoay mòng mòng, đến mức tôi không chắc mình có duy trì sự tỉnh táo được nữa hay không. Nhưng tôi không thể ngất đi được. Con tôi cần tôi.

Mẹ đến đây, Cece. Con hãy cố lên. Xin con đấy.

Khi các ngón tay của tôi sờ được tới chiếc bồn sứ, tôi suýt thì khóc òa lên nhẹ nhõm. Nước giờ đã dâng gần đến cằm con bé. Tôi vươn tay tới chỗ vòi nước, nhưng một giọng nói gay gắt khiến các ngón tay tôi đông cứng lại.

“Cô Winchester. Đừng nhúc nhích.”

Tôi vẫn với lấy vòi nước. Sẽ không một ai ngăn cản tôi cứu con gái mình được. Tôi cố gắng tắt được vòi nước đi, nhưng trước khi tôi có thể làm bất kỳ điều gì khác, một bàn tay mạnh mẽ đã túm chặt cánh tay tôi, kéo tôi đứng phắt dậy. Trong cơn mơ hồ, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc cảnh phục đưa Cecelia ra khỏi bồn tắm.

“Anh đang làm gì thế?” Tôi cố hỏi, nhưng giọng tôi ríu vào nhau.

Người đàn ông đã cứu Cecelia lờ câu hỏi của tôi đi. Một giọng khác nói, “Cô bé còn sống, nhưng có vẻ cô bé đã bị chuốc thuốc mê.”

“Đúng thế,” tôi gắng gượng nói. “Chuốc thuốc mê.”

Họ biết. Họ biết Andy đã làm gì chúng tôi. Và giờ anh ta đã chuốc thuốc mê cả hai bọn tôi. Tạ ơn Chúa vì cảnh sát đã đến. Và giờ một nhân viên cấp cứu đã đặt Cecelia nằm dài trên một cái cáng, và họ cũng nhấc tôi lên một cái cáng. Chúng tôi sẽ ổn thôi. Họ đã đến cứu chúng tôi.

Một người đàn ông mặc cảnh phục rọi đèn vào mắt tôi. Tôi quay mặt đi, nhăn mặt trước ánh sáng chói lóa không thể chịu nổi đó. “Cô Winchester,” anh ta nói gay gắt. “Vì sao cô lại có ý định dìm chết con gái mình?”

Tôi mở miệng nhưng không có âm thanh nào bật ra. Dìm chết con gái mình? Anh ta đang nói cái gì vậy? Tôi đã cố gắng cứu con bé. Họ không thấy điều đó sao?

Nhưng viên cảnh sát chỉ lắc đầu. Anh ta quay sang nói với một đồng đội. “Cô ta quá lơ mơ. Có vẻ bản thân cô ta cũng đã nốc cả đống thuốc. Hãy đưa cô ta tới bệnh viện. Tôi sẽ gọi anh chồng và cho anh ta biết chúng ta đã tới đây kịp thời.”

Đã tới đây kịp thời? Anh ta đang nói cái gì thế? Tôi vừa ngủ cả ngày mà. Vì Chúa, họ nghĩ tôi đã làm gì thế?