← Quay lại trang sách

Chương 43

Chương 43

Tám tháng sau đó của cuộc đời tôi diễn ra tại bệnh viện tâm thần Clearview.

Câu chuyện, như đã được nhắc đi nhắc lại cho tôi nghe vô số lần, đó là tôi đã uống cả đống thuốc an thần mà bác sĩ của tôi đã kê đơn cho tôi và còn cho cả con gái tôi uống vài viên trong bình nước của nó nữa. Sau đó tôi đã đặt nó vào bồn tắm và bật nước lên. Ý định của tôi, hiển nhiên quá rồi, là tự sát và muốn con chết cùng. Tạ ơn Chúa người chồng Andy tuyệt vời của tôi đã nghi ngờ có gì đó không ổn và cảnh sát đã đến cứu chúng tôi kịp thời.

Tôi không hề nhớ gì về những việc này. Tôi không hề nhớ là mình đã uống thuốc. không nhớ đã đặt Cecelia vào bồn tắm. Tôi thậm chí còn không nhớ bác sĩ đã kê đơn loại thuốc đó cho tôi, nhưng bác sĩ gia đình mà Andy và tôi đi khám đã xác nhận với chúng tôi là ông ta có kê đơn.

Theo lời bác sĩ tâm lí mà tôi khám ở Clearview, tôi bị trầm cảm nặng và ảo giác. Ảo giác đã khiến tôi tin rằng chồng tôi đã giam giữ tôi trong một căn phòng suốt hai ngày. Trầm cảm đã khiến tôi cố gắng tự tử và giết con.

Ban đầu, tôi không tin điều đó. Ký ức bị nhốt trên tầng gác mái quá sống động, tôi gần như có thể cảm thấy da tôi đau nhức ở những chỗ đã bị tôi bứt tóc ra. Nhưng bác sĩ Barringer kiên trì giải thích với tôi là khi bạn gặp ảo giác, cảm giác có thể rất thật dù thực tế không phải như vậy.

Vậy nên tôi đang uống hai loại thuốc để ngăn chuyện này tái diễn. Một loại thuốc tâm thần và một loại thuốc trầm cảm. Khi khám với bác sĩ Barringer, tôi đã thừa nhận trách nhiệm của mình trong chuyện đó. Cho dù tôi vẫn hoàn toàn không nhớ gì. Tôi chỉ nhớ tỉnh dậy và thấy Cecelia trong bồn tắm mà thôi.

Nhưng mà hẳn là tôi đã làm điều đó. Ở đó làm gì còn ai nữa.

Thứ cuối cùng đã thuyết phục tôi tin rằng tôi tự làm điều đó chính là vì Andy sẽ chẳng bao giờ có thể làm điều gì đó tương tự như vậy với tôi. Kể từ ngày tôi gặp anh, lúc nào anh cũng tuyệt vời. Và suốt khoảng thời gian tôi ở lại Clearview, anh đã đến thăm tôi mỗi khi có thể. Nhân viên đều yêu mến anh. Anh mang bánh muffin và bánh quy cho các y tá. Và lúc nào anh cũng giữ lại một cái cho tôi.

Hôm nay anh đã mang cho tôi một cái muffin việt quất. Anh đã gõ cửa phòng riêng của tôi ở Clearview, một bệnh viện đắt đỏ cho những người có vấn đề tâm thần và có tiền. Anh đã đi thẳng tới từ chỗ làm, và đang mặc áo vest và đeo cà vạt, trông đẹp trai nhức nhối.

Khi mới đến đây, tôi đã bị nhốt trong phòng. Nhưng sau khi uống thuốc tôi đã khá hơn nhiều, nên họ đã cho tôi đặc quyền có một căn phòng không khóa. Andy ngồi sát mép giường trong khi tôi nhồi muffin vào miệng. Loại thuốc an thần đã làm tăng sự thèm ăn của tôi, và tôi đã nặng thêm gần mười cân kể từ khi đến đây.

“Em đã sẵn sàng để tuần sau về nhà chưa?” anh hỏi.

Tôi gật đầu, lau vụn bánh việt quất khỏi môi. “Em... chắc là rồi.”

Anh nắm lấy tay tôi và tôi nhăn mặt nhưng vẫn cố không giật ra. Khi mới đến đây, tôi không thể chịu được việc anh chạm vào tôi. Nhưng tôi đã cố gắng gạt bỏ cảm giác sợ hãi của mình sang một bên. Andy không hề làm gì tôi cả. Chính bộ não trục trặc của tôi đã tưởng tượng ra tất cả.

Nhưng cảm giác thật chân thực.

“Cecelia thế nào rồi?” tôi hỏi.

“Con bé vẫn ổn.” Anh siết nhẹ tay tôi. “Con bé rất phấn khởi vì em sắp về nhà.”

Tôi cứ ngỡ con bé sẽ quên tôi khi tôi ở trong này, nhưng con bé không bao giờ quên. Vài tháng đầu ở đây, tôi đã không được phép gặp con bé, nhưng cái ngày Andy được đưa con bé tới chỗ tôi, hai chúng tôi đã ôm chặt lấy nhau, và khi hết giờ thăm nom, con bé đã ngửa đầu ra gào khóc cho tới khi tim tôi vỡ tan làm đôi.

Tôi phải về nhà. Tôi phải quay lại cuộc sống cũ của tôi. Andy đã rất tuyệt về tất cả mọi thứ. Anh đã phải chịu đựng nhiều thứ không đáng có vì tôi.

“Vậy Chủ nhật anh sẽ đến đón em vào buổi trưa,” anh nói. “Và rồi anh sẽ lái xe chở em về nhà. Mẹ anh sẽ trông Cece.”

“Tuyệt lắm,” tôi nói.

Dù tôi rất phấn khởi về việc được về nhà và gặp con gái, ý nghĩ quay lại căn nhà đó khiến dạ dày tôi cuộn sóng. Tôi không mong muốn đặt chân về đó. Đặc biệt là tầng gác mái.

Tôi sẽ không bao giờ đi lên đó nữa.