Chương 44
“Cô đang sợ cái gì, Nina?”
Tôi ngẩng lên trước câu hỏi của bác sĩ Hewitt. Tôi đã đi khám bác sĩ suốt bốn tháng vừa rồi, hai lần một tuần, kể từ lúc được thả khỏi Clearview. Bác sĩ Hewitt không phải là lựa chọn hàng đầu của tôi. Đầu tiên, chắc tôi sẽ chọn một nữ bác sĩ tâm lí và ai đó trẻ hơn – không phải xám bạc cả đầu thế này. Nhưng mẹ của Andy đã nhiệt liệt đề cử bác sĩ John Hewitt, và tôi thấy khó lòng từ chối, xét đến việc Andy đã phải trả một khoản lớn cho toàn bộ chi phí điều trị tâm thần của tôi.
Dẫu sao đi nữa, bác sĩ Hewitt hóa ra lại rất giỏi. Ông ta có thúc ép tôi trả lời vài câu hỏi khó. Như hiện giờ chúng tôi đang đề cập đến thực tế là tôi chưa hề tiến lại gần tầng gác mái ở nhà kể từ khi về đến nhà.
Tôi ngọ nguậy trên chiếc sô pha da. Đồ nội thất đắt đỏ trong văn phòng này là minh chứng cho sự thành công tuyệt vời của vị bác sĩ.
“Tôi không biết mình sợ cái gì nữa. Đó chính là vấn đề.”
“Cô thật sự nghĩ rằng có một nhà giam trên tầng gác mái à?”
“Không phải nhà giam, nhưng…”
Sau tất cả những lời khai chắc nịch của tôi về những gì tôi đã phải chịu đựng trong nhà, một viên cảnh sát đã được cử đến kiểm tra tầng gác mái. Anh ta đã thấy căn phòng trên đó và xác nhận rằng nó chẳng là gì ngoài một nhà kho. Chứa đầy hộp và giấy tờ.
Đó là một ảo giác. Có gì đó không ổn đã xảy ra với các hợp chất trong não tôi và tôi đã tưởng tượng ra việc Andy giam giữ tôi. Ý tôi là, bắt tôi giật tóc và bỏ chúng vào phong bì chỉ vì tôi bỏ qua một cuộc hẹn với thợ làm tóc sao? Điều đó hết sức điên rồ, khi nghĩ lại.
Nhưng lúc ấy tôi đã cảm thấy rất thật. Và tôi đã rất chăm chỉ nhuộm tóc kể từ khi về nhà. Chỉ để đề phòng.
Andy đã đóng chặt cửa cầu thang dẫn lên tầng gác mái. Theo tôi được biết, anh đã không mở nó ra kể từ khi tôi về nhà.
“Tôi nghĩ việc cô đi lên đó sẽ giúp cô chữa bệnh đấy,” bác sĩ Hewitt bảo tôi, đôi lông mày trắng dày của ông nhíu chặt lại. “Như thế thì nơi đó không còn quyền lực gì với cô nữa. Cô sẽ tự nhìn thấy rằng đó chỉ là một nhà kho mà thôi.”
“Có lẽ…”
Andy cũng đã khuyến khích tôi đi lên đó. Em hãy tự nhìn bằng mắt xem. Không có gì phải sợ đâu.
“Hãy hứa với anh là em sẽ cố gắng đi, Nina,” anh nói.
“Em sẽ cố gắng.” Có thể. Để xem.
Bác sĩ Hewitt tiễn tôi ra khu vực chờ, nơi Andy đang ngồi trên một cái ghế gỗ, đọc cái gì đó trên điện thoại. Khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt của anh cười rạng rỡ. Anh đã đổi lịch làm việc để đưa tôi tới mọi buổi khám bác sĩ. Tôi không biết làm sao anh vẫn còn có thể yêu tôi nhiều đến thế sau khi tôi đã cáo buộc anh làm những điều thật khủng khiếp. Nhưng chúng tôi đang chữa lành cho nhau.
Và anh đợi tới khi tôi đã ngồi trong chiếc BMW của anh để hỏi về buổi khám. “Nó thế nào?”
“Bác sĩ nghĩ em nên lên phòng gác mái.”
“Và?”
Tôi nuốt nước bọt khi ngắm phong cảnh trôi dần qua qua cửa sổ. “Em đang cân nhắc việc đó.”
Andy gật đầu. “Anh nghĩ đó là một ý kiến hay. Một khi đã lên đó, em sẽ nhận ra tất cả chuyện này chỉ là ảo giác. Cảm giác giống như một sự mặc khải, em biết không?”
Hoặc tôi có thể suy sụp hoàn toàn một lần nữa và cố giết Cecelia một lần nữa. Tất nhiên, việc đó sẽ khó khăn vì hiện thời tôi chưa được phép ở riêng với con bé. Lúc nào cũng có Andy hoặc có mẹ anh ở gần. Đó là một trong số các điều kiện để tôi được về nhà. Tôi không biết mình còn cần được giám sát khi ở cạnh con gái bao lâu nữa, nhưng hiện giờ thì rõ ràng là không có ai tin tôi cả.
Cece đang ngồi trên sàn, chơi mấy món đồ vừa học vừa chơi mà Evelyn đã mua cho con bé. Khi nhìn thấy chúng tôi đi vào, con bé vứt ngay món đồ chơi xuống và lao về phía tôi, cơ thể bé bỏng ôm chầm lấy chân trái của tôi. Tôi suýt thì ngã ngửa ra sau. Bất chấp sự thật là tôi không được phép ở riêng với con bé, Cece đã dính chặt với tôi kể từ khi tôi được về nhà.
“Mẹ, bế!” Con bé giơ hai tay lên cho tới khi tôi bế bổng nó lên. Con bé đang mặc một cái váy trắng diêm dúa có hơi lố bịch để mặc cho một cô bé con đang chơi trong phòng khách – bà Evelyn hẳn đã mặc cái váy này cho con bé.
“Mẹ ở nhà ạ.”
Bà ta từ tốn đứng dậy khỏi tràng kỷ, vuốt phẳng chiếc quần âu trắng tinh. Trước đây tôi đã từng để ý thấy bà Evelyn thường xuyên mặc đồ trắng, màu sắc mà lúc nào Andy cũng thích tôi mặc. Nhưng nó hợp với bà ta. Tóc bà ta trông có vẻ đã từng có màu vàng, nhưng giờ thì nó đang ở ranh giới giữa vàng và trắng, nó dày và khỏe mạnh một cách đáng ngạc nhiên với một người phụ nữ ở tuổi ấy. Bà Evelyn, nói chung, chăm sóc cơ thể hoàn hảo không tì vết. Tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy một sợi chỉ thừa trên áo bà ta.
“Cảm ơn mẹ đã trông Cece,” Andy nói.
“Tất nhiên rồi,” bà Evelyn nói. “Hôm nay con bé ngoan lắm. Nhưng…” Mắt bà ta nhướn lên trên trần nhà. “Mẹ để ý thấy con đã để đèn trên phòng ngủ trên gác. Đúng là lãng phí điện khủng khiếp.”
Bà ta nhìn anh chê trách và cả khuôn mặt của Andy đỏ bừng lên. Tôi đã để ý thấy anh khát khao muốn bà ta tán thành.
“Đó là lỗi của con,” tôi lên tiếng. Tôi không rõ vì cái gì, nhưng kệ đi – tôi cứ nhận trách nhiệm là được vì đằng nào bà Evelyn chả ghét tôi sẵn rồi. “Con đã để đèn đấy.”
Bà Evelyn tặc lưỡi chê bai tôi. “Nina, sản xuất điện tiêu tốn rất nhiều tài nguyên của hành tinh chúng ta. Con nên nhớ phải tắt điện đi khi rời khỏi bất kỳ căn phòng nào.”
“Chắc chắn con sẽ làm vậy,” tôi hứa.
Bà Evelyn nhìn tôi theo kiểu bà không chắc tôi có nói thật lòng không, nhưng bà ta sẽ làm gì được đây? Bà ta đã thất bại trong việc ngăn cản con trai bà ta cưới tôi rồi. Tất nhiên, có lẽ sau chuyện khủng khiếp mà tôi đã gây ra thì có lẽ bà đã đúng về tôi.
“Bọn con đã dừng lại trên đường để mua thức ăn,” Andy nói. “Nhiều lắm. Mẹ có muốn ăn cùng bọn con không?”
Tôi nhẹ nhõm khi bà Evelyn lắc đầu. Bà không phải là một vị khách ăn tối dễ chịu. Có bà ở lại ăn tối thì chắc chắn tôi sẽ phải nhận một chuỗi chỉ trích về phòng ăn, độ sạch sẽ của dĩa và bát đĩa, và cả đồ ăn nữa.
“Không, mẹ nên về,” bà nói. “Bố con đang đợi mẹ.”
Bà ta ngập ngừng trước mặt Andy. Trong khoảnh khắc, tôi cứ ngỡ bà ta sẽ hôn lên má anh, một việc mà trước đây tôi chưa bao giờ thấy bà ta làm. Nhưng thay vào đó, bà ta vươn tay ra chỉnh lại cổ áo của anh, vuốt phẳng áo sơ mi của anh. Bà ta nghiêng đầu, đánh giá anh, rồi gật đầu tán thành. “Được rồi, mẹ về đây.”
Sau khi bà Evelyn ra về, chúng tôi ăn một bữa tối ngon miệng với nhau, chỉ ba chúng tôi. Cecelia ngồi trong ghế ăn trẻ em và bốc mì ăn. Được nửa bữa, một trong sợi mì không hiểu sao dính lên trán con bé và ở nguyên đó đến cuối bữa. Nhưng cho dù tôi cố tận hưởng bữa ăn, vẫn có gì đó không ổn với bụng tôi. Tôi cứ nghĩ mãi về những gì bác sĩ Hewitt nói. Ông ấy nghĩ tôi nên đi lên tầng gác mái. Andy cũng vậy.
Có lẽ cả hai bọn họ nói đúng.
Vậy nên sau khi đưa Cecelia đi ngủ, khi Andy gợi chuyện đó lên, tôi đã đồng ý.