← Quay lại trang sách

Chương 45

Chương 45

Bước năm: Phát hiện hóa ra mình không điên

“Chúng ta sẽ thật chậm rãi,” Andy hứa khi chúng tôi đứng với nhau ở cửa lên cầu thang tầng gác mái. “Việc này sẽ tốt cho em, để tự em thấy rằng không có gì ở đó để phải sợ cả. Tất cả mọi chuyện hoàn toàn do em tự tưởng tượng ra.”

“Đúng thế,” tôi nói gắng gượng. Tôi biết anh đúng. Nhưng nó đã rất thật.

Andy nắm lấy tay tôi. Tôi không còn co rúm người lại khi anh chạm vào tôi nữa. Chúng tôi đã bắt đầu làm tình trở lại. Tôi đã lại tin tưởng anh. Đây sẽ là bước cuối cùng để quay lại như trước kia, trước khi tôi có hành vi kinh khủng đó. Trước khi não tôi trục trặc.

“Sẵn sàng chưa?” anh nói.

Tôi gật đầu.

Chúng tôi nắm tay khi cùng nhau bước lên cầu thang cót két. Chúng tôi cần lắp một cái bóng đèn ở đâu đó trong này. Những chỗ khác trong ngôi nhà đều rất dễ chịu. Có lẽ nếu chỗ này bớt đáng sợ thì tôi sẽ cảm thấy tốt hơn, dù rằng đó cũng không phải là cái cớ cho những gì tôi đã gây ra.

Chưa gì chúng tôi đã đến được căn phòng trên tầng gác mái. Nhà kho mà không hiểu sao tôi đã biến thành nhà giam trong đầu mình. Andy nhướn lông mày lên nhìn tôi. “Em ổn chứ?”

“Em... em nghĩ vậy.”

Anh vặn tay nắm cửa và đẩy cửa ra. Đèn đã tắt và căn phòng tối đen như mực. Lạ thật. Tôi biết căn phòng này có một ô cửa sổ và đêm nay trăng rất tròn và sáng. Tôi đã ngắm trăng từ cửa sổ phòng ngủ. Tôi bước vào trong, nheo mắt trước bóng tối trong phòng.

“Andy.” Tôi nuốt xuống cục nghẹn trong họng “Anh có thể bật đèn lên không?”

“Tất nhiên rồi, em yêu.”

Anh kéo dây thừng để bật đèn và cả phòng sáng lòa. Nhưng đó không phải là ánh sáng bình thường. Ánh đèn phát ra từ trên đầu sáng đến mù mắt. Nó cực kì sáng, không giống với bất kỳ kiểu ánh sáng nào tôi từng cảm nhận trước kia. Tôi thả tay Andy ra và lấy tay che mắt để chặn ánh sáng lại.

Và rồi tôi nghe thấy tiếng cửa đóng sập lại.

“Andy!” Tôi gọi to. “Andy!”

Mắt tôi đã thích ứng vừa đủ với ánh sáng siêu chói để có thể nhìn ra những đồ đạc ở trong phòng nếu tôi nheo mắt lại. Và... nó giống hệt như trong trí nhớ của tôi. Cái giường gấp ở góc phòng. Tủ âm tường với cái xô. Tủ lạnh nhỏ chứa ba chai nước nhỏ xíu.

“Andy?” Tôi rên rỉ.

“Anh ở ngoài này, Nina.” Giọng anh ta như gằn xuống.

“Ở đâu?” Tôi quờ quạng sờ tay xung quanh, vẫn nheo mắt. “Anh đi đâu rồi?”

Các ngón tay của tôi chạm đến tay nắm cửa bằng kim loại lạnh lẽo. Tôi xoay nó sang phải và...

Không. Không. Không thể nào.

Tôi lại lên cơn bệnh à? Tất cả những chuyện này là do tôi tưởng tượng ra à? Không thể nào. Cảm giác này rất thật.

“Nina.” Giọng Andy lại vang lên. “Em có thể nghe được anh không?”

Tôi lấy tay che mắt. “Trong này sáng quá. Vì sao nó lại sáng như thế.”

“Tắt đèn đi.”

Tôi quờ tay xung quanh cho tới khi tìm được dây công tắc, sau đó tôi giật nó thật mạnh. Tôi thấy nhẹ nhõm trào dâng khi lại được chìm trong bóng tối. Nó kéo dài khoảng hai giây, cho tới khi tôi nhận ra mình hoàn toàn không nhìn thấy gì trong cái bóng tối tuyệt đối này.

“Mắt em thích ứng được rồi đấy,” anh ta nói. “Nhưng nó sẽ không giúp ích gì nhiều đâu. Tuần trước anh đã chặn cửa sổ lại và lắp đèn mới. Nếu em tắt đèn thì xung quanh em sẽ tối tuyệt đối. Nếu em bật nó lên và… chà, những bóng đèn siêu sáng đó khá lóa mắt nhỉ?”

Tôi nhắm mắt lại và không thấy gì ngoài bóng tối. Tôi mở mắt ra và nó vẫn y hệt như vậy. Không có gì khác. Hơi thở của tôi ngày một gấp gáp.

“Ánh sáng là một đặc ân, Nina,” anh ta nói. “Trước kia mẹ anh đã để ý thấy em quên không tắt đèn. Em có biết rằng ở đất nước khác, có những người thậm chí còn không có điện không? Còn em thì làm gì? Lãng phí điện.”

Tôi ép lòng bàn tay vào cửa. “Chuyện này đang thật sự xảy ra phải không?”

“Em nghĩ sao?”

“Tôi nghĩ anh là một thằng khốn nạn điên rồ, bệnh hoạn.”

Andy cười ở bên kia cửa. “Có thể thế. Nhưng em mới là người đã phải vào nhà thương điên vì cố tự tử và giết chết con gái mình. Và đến lúc họ tới đây để kiểm tra mọi thứ, căn phòng này trông giống hệt một nhà kho.”

“Nó có thật,” tôi thở dốc. “Bấy lâu nay nó vẫn là sự thật.

Anh...”

“Anh muốn em biết em đang phải đương đầu với ai.” Giọng anh ta đầy vẻ thích thú. Anh ta thấy chuyện này hay ho. “Anh muốn em biết điều gì sẽ xảy ra nếu em cố trốn chạy.”

“Em hiểu rồi.” Tôi hắng giọng. “Em thề với anh, em sẽ không bỏ đi đâu. Cứ cho em ra khỏi đây đi.”

“Chưa được. Đầu tiên em phải bị phạt vì lãng phí điện đā.”

Câu nói đó mang lại cảm giác hết sức quen thuộc. Tôi cảm thấy mình sắp nôn ra đến nơi và ngã khuỵu xuống sàn.

“Vậy, nó sẽ diễn ra thế này, Nina,” anh ta nói. “Bởi vì anh là một người cực kì tử tế, anh sẽ cho em hai lựa chọn. Em có thể có bóng đèn hoặc bóng tối. Tùy em cả đấy.”

“Andy, xin anh”

“Chúc ngủ ngon, Nina. Mai ta sẽ nói chuyện.”

“Xin anh! Andy, đừng làm thế này mà!”

Tôi gần như sắp khóc khi bước chân của anh ta nhỏ dần. La hét sẽ chẳng thay đổi được gì. Tôi biết điều đó bởi vì chuyện y hệt như thế này đã xảy ra với tôi cách đây một năm. Anh ta đã nhốt tôi lại trong này hệt như anh ta vừa làm hôm nay.

Và không hiểu sao tôi lại cho phép anh ta lặp lại điều đó.

Tôi tưởng tượng mọi chuyện diễn ra hệt như lần trước. Ra khỏi căn phòng này, tôi sẽ lại yếu ớt và choáng váng. Anh ta dàn dựng để tôi trông như đang cố tự hại mình, hoặc tệ hơn, hại Cecelia. Sau lần trước, mọi người sẽ nhanh chóng tin câu chuyện của anh ta thôi. Tôi tưởng tượng đến cảnh lại phải chia lìa với con gái. Tôi chỉ mới vừa giành được nó về. Tôi không thể điều đó xảy ra. Tôi không thể.

Tôi sẽ làm bất kì điều gì.

***

Một lần nữa, Andy đã bỏ lại ba chai nước cho tôi trong tủ lạnh. Tôi quyết định để dành chúng cho hôm sau, bởi vì đó là tất cả những gì tôi sẽ có và tôi không biết mình sẽ ở lại trong này bao lâu. Tôi sẽ để dành chúng tới khi tôi không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa, đến khi lưỡi tôi bắt đầu cảm thấy khô rát như giấy nhám.

Ánh sáng đang khiến tôi phát điên. Có hai cái bóng đèn trơn trên trần nhà, và cả hai đều sáng chói lòa. Nếu tôi bật đèn lên, thì trong này sẽ sáng đến đau mắt. Nhưng khi tắt chúng đi thì nó lại tối đen như mực. Tôi nảy ra ý tưởng đẩy tủ quần áo tới bên dưới bóng đèn, và tôi trèo lên đó và tháo được một cái bóng ra. Chỉ có một bóng đèn thì đỡ hơn một chút, nhưng vẫn sáng đến mức tôi phải nheo mắt lại.

Buổi sáng hôm sau Andy cũng không quay lại. Tôi ngồi trong căn phòng đó cả ngày dài, lo lắng về Cecelia, tự hỏi mình sẽ làm cái quái gì đây khi và nếu tôi thoát ra được. Đây không phải là ảo giác. Không phải tưởng tượng. Chuyện này đang thật sự diễn ra với tôi.

Tôi phải ghi nhớ điều đó.

Cuối cùng, đến lúc đi ngủ tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa. Tôi đã nằm trên giường, chọn phương án bóng tối. Ban ngày, có vài tia sáng yếu ớt len được vào phòng, và tôi có thể lờ mờ nhận ra các bóng vật thể trong phòng. Nhưng giờ mặt trời đã lặn, trong này lại tối như mực.

“Nina?”

Tôi mở miệng ra nhưng họng tôi quá khô nên không thể nói được gì. Tôi phải hắng giọng. “Em ở đây.”

“Anh sẽ thả em ra.”

Tôi chờ anh ta nói thêm “nhưng chưa được”, nhưng không có.

“Nhưng đầu tiên,” anh ta nói, “sẽ có vài quy tắc cơ bản.”

“Bất kì điều gì anh nói.” Chỉ cần cho tôi ra khỏi đây.

“Đầu tiên, em không được kể cho bất kì ai những gì diễn ra trong căn phòng này.” Giọng anh ta cứng rắn. “Em không được kể cho bạn bè, em không được kể cho bác sĩ, em không được kể cho bất kỳ ai. Bởi vì sẽ không một ai tin em hết, và nếu em kể chuyện đó ra, nó chỉ là một dấu hiệu cho thấy em lại gặp ảo giác và Cecelia tội nghiệp sẽ gặp nguy hiểm.”

Tôi nhìn chằm chằm vào bóng tối. Dù tôi biết anh ta định nói gì, nghe thấy điều đó vẫn khiến tôi bừng bừng phẫn nộ. Sao anh ta có thể mong tôi không nói một lời về những điều anh ta vừa làm với tôi cơ chứ.

“Em hiểu chứ, Nina?”

“Vâng,” tôi cố gắng nói.

“Tốt.” Tôi gần như có thể mường tượng ra nụ cười nhếch mép hài lòng của anh ta. “Thứ hai, thỉnh thoảng, nếu em cần bị phạt, điều đó sẽ diễn ra trong căn phòng này.”

Anh ta đang đùa tôi chắc? “Không đời nào. Quên chuyện đó đi.”

“Anh không nghĩ em ở vào thế có thể thương lượng, Nina.” Anh ta khịt mũi. “Anh chỉ đang nói cho em cách mọi chuyện sẽ diễn ra thôi. Giờ em là vợ anh và anh có những kỳ vọng hết sức cụ thể. Thật lòng mà nói, nó chỉ tốt cho em thôi. Anh đã dạy cho em một bài học giá trị về việc lãng phí điện, không phải sao?”

Tôi thở hổn hển trong bóng đêm. Tôi cảm giác như mình đang bị nghẹn.

“Cái này là vì em, Nina,” anh ta nói. “Hãy nhìn những lựa chọn khủng khiếp em đã phạm phải trong đời trước khi anh đến mà xem. Em có một công việc bế tắc với mức lương tối thiểu. Em dính bầu với một gã kém cỏi nào và hắn bỏ rơi em. Anh chỉ đang cố gắng dạy cho em cách làm một con người tốt đẹp hơn thôi.”

“Tôi ước gì mình chưa bao giờ gặp anh,” tôi bật ra.

“Câu đó không được tử tế cho lắm đâu.” Anh ta cười. “Chắc anh cũng không thể trách em được. Nhưng anh ấn tượng vì em đã biết tháo bớt một cái bóng đèn đi đấy. Anh thậm chí còn không nghĩ đến điều đó.”

“Anh... Sao anh...”

“Anh theo dõi em suốt, Nina. Lúc nào anh cũng theo dõi.” Tôi có thể nghe thấy tiếng anh ta thở sau cánh cửa. “Kể từ giờ trở đi đây sẽ là cuộc sống của chúng ta. Chúng ta sẽ là một cặp vợ chồng hạnh phúc như tất cả mọi người khác. Và em sẽ là người vợ tuyệt vời nhất trong cả khu phố này. Anh sẽ bảo đảm điều đó.”

Tôi ấn ngón tay vào tròng mắt, cố dập tắt cơn đau đầu đang nổ ra ở hai thái dương.

“Em hiểu chứ, Nina?”

Nước mắt làm cay mắt tôi, nhưng tôi không thể khóc. Tôi quá thiếu nước; không có gì rơi ra hết.

“Em hiểu chứ, Nina?”