← Quay lại trang sách

Chương 46

Chương 46

Bước sáu: Cố gắng sống chung với nó

Tôi mở hé cửa sổ xe Audi của Suzanne ra để gió thổi tung tóc tôi trong khi cô ta chở tôi về nhà từ buổi hẹn ăn trưa của chúng tôi. Đáng ra chúng tôi phải thảo luận các vấn đề của hội phụ huynh, nhưng chúng tôi đã sao lãng và bắt đầu buôn chuyện. Thật khó mà không buôn chuyện. Trong thị trấn này có quá nhiều bà vợ buồn chán.

Mọi người nghĩ tôi cũng là một trong số họ.

Cho đến giờ Andy và tôi đã kết hôn được bảy năm rồi. Và anh ta đã giữ đúng mọi lời hứa. Anh ta, xét trên nhiều mặt, đã là một người chồng tuyệt vời. Anh ta đã hỗ trợ tôi về mặt tài chính, anh ta là hình mẫu người cha với Cecelia, anh ta ôn hòa và dễ chịu. Anh ta không nghiện rượu hoặc chim chuột sau lưng tôi như rất nhiều người đàn ông khác trong thị trấn này. Anh ta gần như hoàn hảo.

Và tôi ghét cay ghét đắng anh ta.

Tôi đã làm mọi việc có thể để thoát khỏi cuộc hôn nhân này. Tôi đã thương lượng với anh ta. Tôi đã bảo anh ta là tôi sẽ ra đi mà chỉ mang theo Cecelia và quần áo mặc trên người, nhưng anh ta chỉ phá lên cười. Với tiền sử bệnh tâm thần của tôi, anh ta có thể dễ dàng báo cảnh sát là tôi đã bắt cóc Cece và sẽ lại làm tổn thương con bé. Tôi đã cố đóng vai người vợ hoàn hảo, hy vọng không cho anh ta cái cớ nào để đưa tôi lên tầng gác mái nữa. Tôi nấu những bữa tối ngon lành, giữ cho nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, và thậm chí còn giả vờ không thấy kinh tởm khi chúng tôi làm tình. Nhưng lúc nào anh ta cũng moi ra được một cái gì đó. Cái gì đó mà tôi hẳn sẽ không bao giờ tưởng tượng được là mình đã làm sai.

Đến cuối cùng, tôi đã từ bỏ. Tôi sẽ không cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn nữa nếu nó chẳng giúp giảm bớt tần suất anh ta đưa tôi lên đó. Chiến lược mới của tôi là phản kháng anh ta. Tôi bắt đầu cư xử như một con đàn bà đanh đá, cáu điên và quát mắng anh ta vì cả những chuyện nhỏ nhặt nhất. Anh ta không quan tâm – anh ta thậm chí còn có thích thú khi bị đối xử tàn tệ. Tôi ngừng đi tập gym và bắt đầu ăn bất kể cái gì tôi muốn, hy vọng nếu tôi không thể làm anh ta khó chịu với hành vi của mình thì tôi có thể làm anh ta khó chịu với diện mạo của mình. Có lần, anh ta đã bắt gặp tôi ngốn ngấu một cái bánh socola và anh ta đã lôi tôi lên tầng gác mái và bỏ đói tôi hai ngày để trừng phạt. Nhưng sau đó, anh ta dường như chẳng còn quan tâm nữa.

Tôi đã cố gắng tìm Kathleen, hôn thê cũ của anh ta, hy vọng cô ta làm chứng cho câu chuyện của tôi để tôi có thể tới báo cảnh sát mà không nghe giống người điên. Tôi biết loáng thoáng về ngoại hình và tuổi tác của Kathleen – tôi cứ ngỡ mình có thể tìm được cô ta. Nhưng bạn có biết có bao nhiêu người tuổi từ ba mươi tới ba lăm có tên là Kathleen không? Tôi đã không thể tìm được cô ta. Cuối cùng tôi đã từ bỏ.

Trung bình, cứ hai tháng một lần, anh ta lại bắt tôi lên tầng gác mái. Đôi khi thường xuyên hơn, đôi khi tôi hiếm hoi hơn. Có lần sáu tháng trôi qua mà tôi không phải lên đó lần nào. Tôi không rõ việc mình không lường được nó xảy ra lúc nào là tốt hơn hay tệ hơn nữa. Nếu tôi biết ngày chính xác thì chắc sẽ khủng khiếp lắm và buộc phải căm ghét cái ngày đó, nhưng không bao giờ biết liệu tối hôm đó tôi sẽ được ngủ ở giường mình hay trong cái giường gấp không thoải mái đó cũng khủng khiếp không kém. Và tất nhiên, tôi chẳng bao giờ biết được hình thức tra tấn nào mà anh ta đang để dành cho tôi trong căn phòng đó bởi vì tôi không bao giờ biết đã phạm phải tội gì.

Và không chỉ riêng tôi. Nếu Cecelia làm cái gì đó không thể chấp nhận nổi thì tôi sẽ là người bị phạt. Anh ta đã mua một tủ váy diêm dúa ngứa ngáy mà con bé ghét, lũ trẻ khác thì trêu chọc con bé vì mặc chúng, nhưng con bé biết nếu mình không mặc hoặc làm chúng bị bẩn thì mẹ con bé sẽ biến mất nhiều ngày liền (nhiều khả năng sẽ trần truồng, để dạy tôi bài học quần áo là một đặc ân). Vậy nên, con bé nghe lời.

Tôi sợ một ngày nào đó anh ta sẽ bắt đầu trừng phạt con bé, nhưng trong khoảng thời gian này, tôi vui mừng chấp nhận số phận của mình nếu anh ta buông tha cho con gái tôi.

Và anh ta nói rất rõ rằng nếu tôi cố gắng trốn đi thì Cecelia sẽ phải trả giá. Anh ta suýt nữa đã dìm chết con bé.

Anh ta còn khoái một cách khác để dạy dỗ tôi, đó là giữ một bình bơ đậu phộng trong tủ lạnh, dù anh ta biết là con bé bị dị ứng. Tôi đã quẳng nó đi cả tá lần, và nó luôn xuất hiện trở lại – và đôi khi tôi bị phạt vì vi phạm. Tạ ơn trời, đó không phải là bệnh dị ứng đe dọa đến tính mạng – con bé chỉ bị sưng phù khắp người mà thôi. Thỉnh thoảng, anh ta lại lén cho một mẩu nhỏ vào bữa tối của con bé, chỉ để cho tôi thấy con bé lên cơn phát ban ngứa ngáy sau khi bữa tối của chúng tôi kết thúc.

Nếu có thể giết người mà không phải vào tù, thì chắc chắn tôi đã dùng con dao ăn bít tết để cứa đứt cổ anh ta.

Dẫu vậy, Andy đã chuẩn bị cho sự kiện đó. Tất nhiên, anh ta biết tôi khao khát dàn xếp cái chết cho anh ta hoặc tự mình giết chết anh ta như thế nào. Anh ta đã thông báo cho tôi biết rằng nếu anh ta chết vì bất kì lý do gì, luật sư của anh ta sẽ gửi một bức thư tới sở cảnh sát, thông báo cho họ biết về các biểu hiện không ổn định và đe dọa giết anh ta của tôi. Dù anh ta cũng chẳng cần phải làm điều đó, xét đến tiền sử tâm thần của tôi.

Nên tôi ở lại với anh ta. Và tôi không giết anh ta trong khi anh ta ngủ. Hay thuê kẻ giết thay. Nhưng tôi cũng mơ đến điều đó. Khi Cecelia lớn hơn, khi con bé không cần tôi nữa, có lẽ tôi có thể bỏ trốn. Sau đó anh ta không gì để dọa nạt tôi nữa. Một khi con bé được an toàn, tôi chẳng quan tâm chuyện gì xảy ra với tôi nữa.

“Về đến nhà rồi!” Suzanne hớn hở thông báo khi đỗ lại trước cổng nhà tôi. Thật buồn cười khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy cánh cổng này, tôi đã nghĩ thật thú vị biết bao khi có một ngôi nhà có cổng bao quanh. Giờ thì nó giống hệt như bản chất của nó: một nhà tù.

“Cảm ơn đã chở tôi về,” tôi nói. Dù cô ta không cảm ơn vì tôi đã mời bữa trưa.

“Không có gì,” cô ta líu lo. “Hy vọng là Andrew sẽ về nhà sớm.”

Tôi nhăn nhỏ trước vẻ lo lắng trong giọng cô ta. Cách đây vài năm, khi tôi trở nên vô cùng thân thiết với Suzanne, chúng tôi đã uống hơi quá chén ở nhà cô ta và tôi đã kể hết mọi chuyện. Tất cả. Tôi đã van xin cô ta hãy giúp tôi. Tôi đã nói với cô ta là tôi muốn báo cảnh sát, nhưng không thể. Khi không có ai ủng hộ tôi.

Chúng tôi đã tán gẫu nhiều giờ đồng hồ. Suzanne đã nắm tay tôi và thề với tôi là mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Cô ta đã bảo tôi cứ về nhà và chúng tôi sẽ cùng nhau tìm cách xử lí chuyện này. Tôi đã khóc vì nhẹ nhõm, tin rằng cơn ác mộng của tôi cuối cùng cũng sẽ chấm dứt.

Nhưng khi tôi về đến nhà, Andy đã chờ sẵn.

Rõ ràng là, mỗi lần tôi kết bạn mới, Andy sẽ tìm đến người bạn đó. Anh ta sẽ ngồi xuống với họ và tiết lộ cho họ biết về tiền sử bệnh tâm thần của tôi. Anh ta kể cho họ biết những gì tôi đã cố làm nhiều năm trước. Và anh ta bảo họ nếu họ thấy có lý do để lo lắng thì hãy gọi cho anh ta ngay lập tức. Vì có thể tôi sắp phát bệnh.

Tôi không biết rằng, Suzanne đã thoáng chuồn đi trong cuộc trò chuyện của chúng tôi, giả vờ cần đi vệ sinh, và cô ta đã gọi cho Andy. Cô ta đã cảnh báo cho anh ta biết rằng tôi lại bị ảo giác. Vậy nên khi tôi về đến nhà, anh ta đã chờ sẵn. Lại thêm hai tháng ở lại Clearview, ở đó tôi phát hiện ra rằng ít nhất một trong số các giám đốc của cái viện đó là bạn chơi golf của bố anh ta.

Khi tôi được thả, Suzanne đã xin lỗi hết lời. Tôi chỉ lo cho cô thôi, Nina. Tôi rất mừng vì đã có người giúp đỡ cô. Tôi đã tha thứ cho cô ta, tất nhiên. Cô ta cũng đã bị lừa hệt như tôi thôi. Nhưng sau đó giữa chúng tôi không bao giờ còn được như xưa nữa. Và tôi không bao giờ có thể tin tưởng một ai được nữa.

“Vậy hẹn gặp cô thứ Sáu nhé?” Suzanne nói. “Ở vở kịch của trường.”

“Được chứ,” tôi nói. “Nó bắt đầu lúc nào ấy nhỉ?”

Suzanne không trả lời tôi, đột nhiên bị cái gì đó làm phân tâm. “Nó bắt đầu lúc 7 giờ à?” Tôi gặng hỏi cô ta.

“Hả... à, ừ,” cô ta nói.

Tôi liếc qua vai cô ta để xem thứ gì đã thu hút sự chú ý của cô ta. Tôi đảo mắt khi nhận ra. Đó là Enzo, người thợ làm vườn mà chúng tôi đã thuê để xử lí vườn của chúng tôi cách đây vài tháng. Anh ta làm rất giỏi – lúc nào cũng chăm chỉ và không bao giờ viện cớ – và phải thừa nhận anh ta cũng ưa nhìn. Nhưng thật điên rồ khi bất kì ai tới nhà của chúng tôi khi anh ta đang làm việc cũng nhỏ dãi nhìn anh ta và rồi bất chợt nhớ ra là họ cần người xử lí vườn tược.

“Ối trời,” Suzanne thở gấp. “Tôi đã nghe nói người làm vườn của cô nóng bỏng lắm, nhưng khỉ thật.”

Tôi đảo mắt. “Anh ta chỉ làm việc trong vườn nhà tôi – có thế thôi. Anh ta thậm chí còn không biết nói tiếng Anh.”

“Tôi không có vấn đề gì với điều đó,” Suzanne nói. “Khi thật, đó có thể còn là điểm cộng ấy chứ.”

Cô ta không chịu dừng lại cho tới khi tôi đưa số điện thoại của Enzo. Tôi cũng chẳng quan tâm. Anh ta có vẻ khá tử tế, và tôi mừng vì anh ta kiếm được thêm việc. Cho dù chỉ vì anh ta nóng bỏng chứ không phải vì công việc mà anh ta làm được.

Khi tôi xuống xe và đi qua cổng, Enzo ngẩng lên khỏi cái kéo cắt tỉa và vẫy tay chào tôi. “Ciao, Signora.”

Tôi thích Enzo. Cho dù không nói tí tiếng Anh nào, anh ta có vẻ là người tử tế – nhìn là biết. Anh ta trồng đủ loại hoa cỏ xinh đẹp trong vườn nhà chúng tôi. Đôi khi Cece nhìn việc, và khi con bé hỏi về các loại hoa, anh ta kiên nhẫn chỉ vào từng loại và nói tên của chúng. Con bé nhắc lại cái tên đó, và anh ta gật đầu và cười. Vài lần con bé hỏi anh anh ta ta là con bé có thể giúp anh ta không, và anh ta đã nhìn tôi và hỏi, “Được không?” Khi tôi đồng ý, anh ta đã giao cho con bé một việc để làm ở thảm hoa, dù có lẽ điều đó khiến anh ta bị chậm tiến độ.

Anh ta có hình xăm trên toàn bộ bắp tay, thường được che kín dưới lớp áo phông. Có lần khi nhìn anh ta làm việc, tôi đã thấy cái tên Antonia được xăm trong một hình trái tim. Nó khiến tôi tự hỏi Antonia là ai. Tôi khá chắc chắn là Enzo chưa kết hôn.

Ở anh ta có một điều gì đó rất đặc biệt. Giá mà anh ta nói tiếng Anh thì tôi cảm thấy mình có thể giãi bày tâm sự với anh ta. Anh ta có thể là người sẽ tin tôi. Người có thể thật sự giúp được tôi.

Tôi đứng đó, nhìn anh ta cắt tỉa hàng rào cây trong vườn nhà. Tôi đã không làm một công việc gì kể từ ngày chuyển vào đây – Andy không chịu. Tôi nhớ những ngày mình có việc làm quá. Enzo sẽ hiểu. Tôi biết anh ta sẽ hiểu. Quá tệ là anh ta không nói tí tiếng Anh nào. Nhưng theo một mặt nào đó, điều đó khiến cho việc giãi bày với anh ta dễ dàng hơn. Đôi khi tôi cảm thấy nếu mình không nói to điều đó ra thì tôi sẽ mất trí thật mất.

“Chồng tôi là một con quái vật,” tôi nói to. “Anh ta tra tấn tội. Anh ta giam giữ tôi trên tầng gác mái.”

Vai Enzo cứng lại. Anh ta hạ kéo xuống, lông mày nhíu lại. “Signora... Nina...”

Dạ dày tôi lạnh cứng lại. Vì sao tôi lại nói ra điều đó cơ chứ? Đáng ra tôi không bao giờ được nói ra những lời đó. Chỉ là tôi biết anh ta sẽ không hiểu tôi nói gì, và tôi cảm thấy mình cần phải nói cho ai đó không hớt lẻo lại với Andy. Tôi đã nghĩ nói cho Enzo sẽ an toàn. Suy cho cùng, anh ta thậm chí còn không biết tiếng Anh. Nhưng khi tôi nhìn vào đôi mắt đen của anh ta, ở đó có sự thấu hiểu.

“Đừng bận tâm,” tôi nói thật nhanh.

Anh ta tiến một bước về phía tôi và tôi lắc đầu, lùi lại. Tôi đã phạm một sai lầm lớn. Giờ thì có lẽ tôi sẽ phải sa thải Enzo. Nhưng rồi anh ta có vẻ hiểu. Anh ta lại cầm kéo lên và quay lại làm việc.

Tôi vội vã đi vào nhà nhanh hết mức có thể và đóng sập cửa lại sau lưng. Ngay cạnh cửa sổ, có một lẵng hoa hình chữ nhật, đủ sắc cầu vồng. Tối qua Andy đã mang nó từ công ty về nhà để làm tôi ngạc nhiên, để cho tôi thấy anh ta là một ông chồng tuyệt vời đến thế nào khi tôi “ngoan ngoãn.”

Tôi nhìn qua lẵng hoa, qua cửa sổ, ra sân trước. Enzo vẫn đang làm việc ở đó, cây kéo sắc trong đôi tay đeo găng. Nhưng anh ta tạm ngừng một lát và nhìn lên cửa sổ. Mắt chúng tôi gặp nhau trong một phần nghìn giây.

Và rồi tôi nhìn lảng đi.