Chương 47
Tôi đã ở trong tầng gác mái khoảng hai mươi tiếng rồi.
Andy đã lôi tôi lên đó ngay sau khi Cecelia đi ngủ tối qua. Tôi đã học được rằng không nên tranh cãi. Nếu tôi làm vậy thì tôi sẽ phải đến Clearview. Hoặc cũng có thể khi tôi cố đón Cece ở trường ngày hôm sau, con bé sẽ không có ở đó và tôi sẽ không được gặp con bé nguyên một tuần, trong khi con bé “ra khỏi thị trấn.” Anh ta không muốn làm hại Cecelia, nhưng anh ta chắc chắn sẽ xuống tay. Năm ấy, nếu cảnh sát không đến đúng lúc, con bé đã bị chết chìm trong cái bồn tắm đó rồi. Tôi từng đề cập tới chuyện đó với anh ta một lần, và anh ta chỉ cười. Điều đó sẽ dạy cho em một bài học, không phải sao?
Andy muốn có thêm một đứa con. Một hình hài bé bỏng nữa mà tôi sẽ yêu thương và muốn bảo vệ, người mà anh ta sẽ sử dụng để kiểm soát tôi trong nhiều năm tới. Tôi không thể để điều đó xảy ra được. Vậy nên tôi đã lái xe tới một phòng khám trong thành phố, khai tên giả, và trả tiền mặt để họ cấy vòng tránh thai vào người tôi. Tôi đã tập làm biểu cảm bối rối khi que thử thai báo một vạch.
Lần này tội của tôi là đã dùng quá nhiều nước xịt phòng trong phòng ngủ. Nó vẫn là lượng mà lúc nào tôi cũng xịt, và nếu tôi hoàn toàn không xịt thơm phòng thì anh ta sẽ nhốt tối lại với một thứ gì đó hôi thối, như một con cá ươn. Giờ tôi đã hiểu cách đầu óc anh ta vận hành.
Dẫu sao đi nữa, không hiểu sao tối qua có quá nhiều nước xịt phòng và làm mắt anh ta ngứa ngáy. Còn hình phạt của tôi? Tôi phải tự xịt cay vào mắt mình.
Đúng vậy đấy. Anh ta đã bỏ chai xịt cay vào trong ngăn kéo tủ quần áo.
Hãy chĩa nó vào mắt em và ấn nút.
Với cả, phải mở mắt đấy. Không thì không tính.
Vậy nên tôi đã làm theo. Tôi đã tự xịt hơi cay vào mình chỉ để thoát ra khỏi căn phòng chết tiệt này. Bạn đã bao giờ bị xịt hơi cay chưa? Tôi không khuyến khích làm điều đó đâu. Nó rát khủng khiếp, và ngay lập tức, nước mắt tôi bắt đầu rơi như mưa. Mặt tôi cảm giác như đang bỏng. Và rồi mũi tôi bắt đầu chảy ròng ròng. Một phút sau, tôi cảm thấy nó trôi xuống miệng tôi, ở đó nó cay sè và có vị thật kinh khủng. Suốt vài phút, tôi ngồi trên giường, chỉ biết cố gắng hít thở. Tôi gần như không mở nổi mắt suốt một tiếng đồng hồ.
Chắc chắn là nó tệ hơn nhiều một ít nước xịt phòng rồi.
Nhưng đến giờ đã vài tiếng trôi qua. Tôi có thể mở mắt ra lại. Tôi vẫn cảm thấy như bị cháy nắng trên mặt và mắt tôi thì sưng húp, nhưng tôi không còn cảm thấy như sắp chết nữa. Tôi chắc chắn rằng Andy sẽ muốn đợi tới khi tôi giống tôi ngày thường hơn trước khi anh ta thả tôi ra khỏi đây.
Điều đó có nghĩa là có thể mất thêm một đêm nữa. Nhưng hy vọng là không. Cửa sổ không bị che ván, như thỉnh thoảng anh ta vẫn để, nên ít nhất thì tôi cũng có một chút ánh sáng tự nhiên trong phòng. Đó là điều duy nhất ngăn tôi không hoàn toàn phát điên. Tôi đi về phía cửa sổ và nhìn xuống sân sau, ước gì tôi được ở ngoài đó thay vì trong này.
Đó là khi tôi nhận ra sân sau không trống không.
Enzo đang làm việc ngoài đó. Tôi dợm bước lùi lại, nhưng anh ta đã vô tình nhìn lên cửa sổ đúng lúc tôi đang đứng ở đó. Anh ta nhìn tôi chằm chằm, và kể cả từ tầng thứ ba của căn nhà, tôi cũng có thể nhận ra khuôn mặt anh ta tối sầm lại. Anh ta kéo giật găng tay ra và lao ra khỏi sân.
Ôi không. Không tốt rồi.
Tôi không biết Enzo định làm gì. Anh ta sẽ gọi cảnh sát à? Tôi không chắc điều đó có tốt hay không. Andy lúc nào cũng có khả năng xoay chuyển mọi thứ xung quanh tôi. Lúc nào anh ta cũng đi trước một bước. Cách đây khoảng một năm, tôi đã bắt đầu nhét một ít tiền trong một đôi bốt của tôi trong tủ đồ, dành dụm với hy vọng trốn thoát anh ta. Rồi một ngày, toàn bộ số tiền đó biến mất, và hôm sau, anh ta đã bắt tôi đi lên tầng gác mái.
Khoảng một phút sau, một nắm đấm nện vào cửa phòng gác mái. Tôi lùi lại, co rúm người dựa vào tường. “Nina!” Đó là giọng của Enzo. “Nina! Tôi biết cô ở trong đó!”
Tôi hắng giọng. “Tôi ổn!”
Tay nắm cửa rung lên. “Nếu cô ổn thì hãy mở cửa và cho tôi thấy là cô ổn.”
Đúng lúc ấy tôi nhận ra rằng Enzo đang nói tiếng Anh khá giỏi. Tôi vẫn có ấn tượng là anh ta chỉ hiểu một ít tiếng Anh và nói được còn ít hơn thế, nhưng hiện thời thì tiếng Anh của anh ta có vẻ xuất sắc. Giọng Ý của anh ta thậm chí còn không nặng lắm.
“Tôi... tôi đang bận,” tôi nói bằng giọng cao bất thường. “Nhưng tôi ổn! Cứ đi làm xong việc đi.”
“Cô đã kể cho tôi là chồng cô tra tấn cô và nhốt cô lại trên tầng gác mái.”
Tôi hít sâu. Tôi chỉ kể cho anh ta điều đó vì tôi nghĩ anh ta không hiểu gì. Nhưng giờ đã rõ là anh ta hiểu hết những gì tôi đã nói. Tôi phải xử lý hậu quả. Tôi không thể làm bất kì điều gì có thể chọc giận Andy. “Mà làm sao anh vào được nhà thế.”
Enzo thở ra bực bội. “Cô đã cất một cái chìa khóa dưới chậu hoa cạnh cửa trước. Giờ thì chìa khóa phòng này đâu? Nói cho tôi đi.”
“Enzo...”
“Nói cho tôi đi.”
Tôi biết chìa khóa cửa phòng gác mái ở đâu. Khi tôi đang ở trong này thì điều đó cũng chẳng giúp ích được gì cho tôi, nhưng tôi có thể chỉ chỗ cho anh ta tới đó. Nếu tôi muốn. “Tôi biết là anh đang cố giúp, nhưng làm thế này không giúp được gì đâu. Xin hãy – tránh xa việc này ra. Tối hôm nay anh ta sẽ thả tôi ra thôi.”
Bên kia cửa im lặng thật lâu. Tôi hy vọng anh ta đang cân nhắc xem có đáng để can thiệp vào đời sống riêng của một khách hàng hay không. Và tôi không rõ tình trạng nhập cư của anh ta là gì, nhưng tôi biết anh ta không được sinh ra ở đây. Tôi chắc chắn Andy và gia đình anh ta có đủ tiền và quyền để trục xuất anh ta nếu họ muốn.
“Lùi lại đi,” cuối cùng Enzo nói. “Tôi sẽ phá cửa.”
“Không, anh không thể!” Nước mắt dâng lên trong mắt tôi. “Xem này, anh không hiểu. Nếu tôi không làm theo những gì anh ta nói, anh ta sẽ làm hại Cecelia. Và anh ta sẽ nhốt tôi lại – trước đây anh ta đã từng làm điều đó rồi.”
“Không. Tất cả toàn là những lời bao biện!”
“Không đúng!” Một giọt nước mắt lăn xuống má tôi. “Anh không hiểu anh ta giàu có cỡ nào. Anh không hiểu anh ta có thể làm gì anh đâu. Anh có muốn bị trục xuất không?”
Enzo lại im lặng. “Như thế này là sai. Anh ta đang làm hại cô.”
“Tôi ổn. Tôi thề với anh đấy.”
Nó cũng khá đúng sự thật. Mặt tôi vẫn cảm thấy rát, và mắt tôi vẫn đau nhói, nhưng Enzo không cần phải biết điều đó. Chỉ một ngày nữa thôi, tôi sẽ hoàn toàn ổn. Như thể chuyện này chưa từng xảy ra. Và rồi tôi có thể quay lại cuộc sống bình thường, khốn khổ của mình.
“Cô muốn tôi rời khỏi đây,” anh ta xác nhận.
Tôi không muốn anh ta đi. Tôi chẳng muốn gì hơn việc anh ta phá sập cái cửa này, nhưng tôi biết Andy sẽ xoay chuyển nó như thế nào. Chỉ có Chúa mới biết anh ta sẽ cáo buộc hai chúng tôi tội gì. Trước đây tôi không bao giờ nghĩ anh ta lại có thể nhốt tôi vào một bệnh viện tâm thần nhiều lần chỉ vì cố nói ra sự thật. Tôi không muốn cuộc sống của Enzo cũng trở nên như thế. Chỉ có điều Andy có lý do để muốn đưa tôi ra ngoài – anh ta sẽ chẳng ngại ngần gì mà không nhốt Enzo lại vĩnh viễn.
“Đúng thế,” tôi nói. “Hãy đi đi.”
Anh ta thở dài. “Tôi sẽ đi. Nhưng nếu sáng mai tôi không nhìn thấy cô, tôi sẽ lên đây và phá sập cửa. Và tôi sẽ gọi cảnh sát.”
“Được.” Tôi chỉ còn lại một bình nước cuối cùng, nên nếu đến sáng mà Andy không thả tôi ra thì tôi sẽ tàn tạ lắm cho mà xem.
Tôi chờ nghe tiếng bước chân của anh ta bỏ đi. Nhưng không nghe thấy. Anh ta vẫn đang đứng ở bên kia cửa. “Cô không đáng bị đối xử như vậy,” cuối cùng anh ta nói.
Sau đó tiếng bước chân của anh ta biến mất cuối hành lang khi những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi.
Tối đó Andy đã thả tôi ra khỏi phòng. Khi cuối cùng cũng được sờ tới gương, tôi sốc trước đôi mắt sưng vù vì hơi cay và gương mặt đỏ rực như thể bị bỏng của mình. Đến sáng hôm sau, tôi mới trông gần bình thường trở lại. Má tôi hồng rực, như thể hôm trước tôi đã tắm nắng quá đà.
Enzo đang làm việc trong sân trước khi Andy lái xe ra khỏi garage, Cece được thắt dây an toàn ngồi ở ghế sau. Anh ta sẽ đưa con bé đi học trong khi tôi nghỉ ngơi hôm nay. Thường thì anh ta sẽ rất tử tế với tôi trong vài ngày sau khi thả tôi ra khỏi tầng gác mái. Tôi chắc chắn là tối nay anh ta sẽ mua hoa về nhà và có lẽ cả trang sức cho tôi nữa. Như thể điều đó có thể đền bù phần nào không bằng.
Tôi đứng nhìn từ cửa sổ khi Andy lái xe qua cổng, ra đường. Sau khi chiếc xe biến mất, tôi để ý thấy Enzo đang nhìn tôi chằm chằm. Thường thì anh ta không đến sân nhà tôi hai ngày liên tiếp. Anh ta đang ở đây vì một lý do không hề liên quan tới tình trạng của các luống hoa trong sân nhà tôi.
Tôi đi ra khỏi cửa trước tới chỗ Enzo đang đứng cầm kéo. Tôi nhận ra cái kéo đó sắc bén đến mức nào. Nếu anh ta chọc nó qua ngực Andy, tất cả sẽ kết thúc. Tất nhiên, anh ta cũng không cần làm điều đó. Chắc anh ta có thể giết Andy bằng tay không ấy chứ.
“Thấy chưa?” Tôi cười miễn cưỡng. “Tôi đã bảo anh là tôi ổn mà.”
Anh ta không cười đáp lại.
“Thật đấy,” tôi nói.
Mắt anh ta đen kịt, đến mức không thể nhận ra con ngươi của anh ta. “Nói cho tôi nghe sự thật đi.”
“Anh không muốn nghe sự thật đâu.”
“Nói cho tôi nghe đi.”
Trong năm năm qua, mỗi một người mà tôi từng kể cho nghe về những gì Andy đã làm với tôi – cảnh sát, bác sĩ, bạn thân của tôi – đều đã bảo tôi bị điên. Hoang tưởng. Tôi đã bị nhốt vì nói ra những gì anh ta đã làm với tôi. Nhưng đây là một người đàn ông muốn nghe sự thật. Anh sẽ tin lời tôi.
Vậy nên khi chúng tôi đứng ở sân trước trong một ngày nắng đẹp, tôi kể cho Enzo nghe tất cả mọi chuyện. Tôi kể cho anh nghe về căn phòng trên tầng gác mái. Tôi kể cho anh nghe một số cách Andy đã dùng để tra tấn tôi. Tôi kể cho anh nghe việc tìm thấy Cecelia bất tỉnh trong bồn tắm. Nó đã xảy ra nhiều năm trước nhưng cảnh mặt con bé chìm dưới nước vẫn như mới ngày hôm qua với tôi. Tôi kể cho anh nghe tất cả mọi thứ khi mặt anh ngày một tối sầm lại.
Trước khi tôi kịp kể xong, Enzo đã thốt ra một tràng tiếng Ý. Tôi không biết ngôn ngữ đó, nhưng nghe là tôi biết đâu là tiếng chửi. Các ngón tay anh siết chặt cái kéo cho tới khi trắng bệch cả ra. “Tôi giết hắn ta,” anh rít lên. “Tối nay, tôi sẽ giết hắn.”
Máu rút cạn khỏi mặt tôi. Cảm giác được kể mọi chuyện đã xảy ra với tôi cho anh nghe thật tuyệt vời, nhưng đó là một sai lầm. Anh đang nổi cơn thịnh nộ.
“Enzo...”
“Hắn là một con quỷ!” anh thốt lên. “Cô không muốn tôi giết hắn à?”
Có chứ, tôi muốn Andy chết lắm chứ. Nhưng tôi không muốn phải đương đầu với bất kì hậu quả nào. Đặc biệt là bức thư sẽ đến tay cảnh sát trong trường hợp anh ta chết. Tôi muốn anh ta chết, nhưng không đủ để chịu sống cả đời trong tù.
“Anh không được làm thế.” Tôi lắc đầu kiên quyết. “Anh sẽ phải vào tù. Cả hai ta sẽ phải vào tù. Đó là điều anh muốn à?”
“Tốt thôi. Vậy thì cô bỏ hắn đi.” Enzo lại làu bàu thật nhỏ bằng tiếng Ý.
“Tôi không thể.”
“Cô có thể. Tôi sẽ giúp cô.”
“Anh có thể làm gì?”
Đó không hoàn toàn là câu hỏi tu từ. Có lẽ Enzo giàu ngầm chăng. Có lẽ anh ta quen biết vài tên du côn nào đó.
“Anh có thể mua cho tôi một cái vé máy bay à? Hộ chiếu mới? Danh tính mới?”
“Không, nhưng…” Anh xoa cằm. “Tôi sẽ tìm ra cách. Tôi quen vài người. Tôi sẽ giúp.”
Tôi muốn tin tưởng anh ta đến cùng cực.