← Quay lại trang sách

Chương 48

Chương 48

Bước bảy: Cố gắng trốn thoát

Một tuần sau đó, tôi gặp Enzo để lên kế hoạch.

Chúng tôi hết sức cẩn trọng về vấn đề này. Trên thực tế, khi tôi mời bạn bè qua họp hội phụ huynh, tôi còn cố tình làm bộ quát mắng anh vì tội phá hoại cây phong lữ của tôi, chỉ để dập tắt mọi tin đồn khả dĩ. Tôi khá chắc chắn là Andy cài một thiết bị theo dõi ở đâu đó trong xe tôi, nên tôi không thể lái xe tới nhà anh. Thay vào đó, tôi lái tới một nhà hàng thức ăn nhanh, đỗ xe trong bãi, và nhảy vào xe anh trước khi có người nhìn thấy. Tôi vứt điện thoại lại trong xe.

Tôi không dám mạo hiểm.

Enzo có một căn hộ dưới tầng hầm nhỏ mà anh thuê, nhưng nó có lối ra vào riêng. Anh dẫn tôi tới căn bếp nhỏ xíu với một cái bàn tròn và những cái ghế ọp ẹp, và cái ghế rên rỉ một cách đáng sợ mỗi lần tôi ngồi xuống. Tôi cảm thấy bồn chồn về việc nhà của chúng tôi trông dễ chịu hơn nhiều so với nơi anh sống, nhưng rồi, tôi không nghĩ anh là loại người sẽ để ý đến những vấn đề như vậy.

Enzo đi tới chỗ tủ lạnh. Anh rút một chai bia ra và giơ nó lên. “Cô muốn không?”

Tôi định từ chối nhưng rồi đổi ý. “Có, cảm ơn.”

Anh mang hai chai bia về bàn. Anh sử dụng một cái mở bia treo trên móc chìa khóa để mở cả hai chai ra và rồi đẩy một chai ngang qua bàn tới chỗ tôi. Tôi đặt ngón tay lên chai, cảm nhận thủy tinh đặc lạnh lẽo dưới lòng bàn tay.

“Cảm ơn anh,” tôi nói.

“Không phải loại bia gì ngon.” Anh nhún vai.

“Ý tôi không phải vì bia.”

Anh bẻ các đốt ngón tay. Khi các múi cơ trên tay anh gồng lên, thật khó để phớt lờ sự quyến rũ khôn tả của người đàn ông này. Nếu những người phụ nữ trong khu phố mà biết tôi đã ở trong nhà anh thì chắc tất cả sẽ ghen tị phát điên. Họ sẽ cho là anh sẽ xé toạc quần áo của tôi ra trong khi đang nói chuyện và sẵn sàng chiếm đoạt tôi – chắc họ sẽ giận dữ vì anh lại chọn tôi giữa tất cả những người phụ nữ trong phố còn hấp dẫn hơn tôi nhiều. Enzo có thể chọn người tốt hơn nhiều. Họ chẳng biết gì hết. Nó xa sự thật đến mức hơi buồn cười. Nhưng cũng không hẳn.

“Tôi có cảm giác,” anh nói. “Chồng của cô, tôi có thể thấy anh ta là người xấu.”

Tôi hớp một ngụm lớn từ chai bia. “Tôi thậm chí còn không biết anh biết nói tiếng Anh”

Enzo cười. Đến giờ anh đã làm việc trong sân nhà tôi được hai năm rồi, và đây là lần đầu tiên tôi nghe tiếng anh cười. “Giả vờ không hiểu thì dễ hơn. Không thì các bà vợ không bao giờ chịu để tôi yên hết. Cô hiểu tôi chứ?”

Bất chấp mọi thứ, tôi cũng cười. Anh đúng về việc đó. “Anh đến từ Ý à?”

“Sicily.”

“Vậy...” Tôi lắc bia trong chai. “Cái gì đã đưa anh tới đây?”

“Chuyện của tôi không hay lắm đâu.” Vai anh trĩu xuống. “Thế của tôi thì hay à?”

Anh nhìn xuống chai bia của mình. “Chồng của chị gái tôi, Antonia, hắn ta cũng như chồng cô. Một gã xấu xa. Một gã giàu có, quyền lực, tồi tệ, hắn giải trí bằng cách đánh đập chị tôi. Tôi đã bảo chị ấy, bỏ hắn đi... nhưng chị ấy không chịu. Rồi một ngày, hắn đã đẩy chị ấy xuống cầu thang và chị ấy không bao giờ tỉnh dậy nữa.” Anh nắm ống tay áo phông và kéo nó lên để lộ hình xăm mà tôi đã thấy, hình trái tim với cái tên Antonia bên trong. “Đây là cách tôi tưởng nhớ chị ấy.”

“Ồ.” Tôi lấy tay che miệng. “Tôi rất tiếc.”

“Không có công lí trừng phạt những gã như hắn ta, nên tôi tự ra tay.”

Tôi nhớ lại ánh mắt sẫm lại của anh khi tôi kể cho anh nghe những gì Andy đã làm với tôi. Tôi sẽ giết hắn.

“Anh đã...?”

“Không” Anh lại bẻ các đốt ngón tay, âm thanh ấy vang vọng trong căn hộ nhỏ xíu. “Tôi đã không đi xa đến thế. Và tôi hối hận vì điều đó. Bởi vì sau đó, cuộc sống của tôi trở nên vô giá trị. Niente. Tôi đã phải gom góp tất cả mọi thứ mình có để trốn đi.” Anh hớp một ngụm bia. “Nếu đặt chân về đó, tôi sẽ bị giết trước khi kịp rời khỏi sân bay.”

Tôi không biết phải nói gì. “Bỏ đi có khó khăn với anh không?”

“Rời bỏ nơi này có khó khăn với cô không?”

Tôi nghĩ về nó trong giây lát và lắc đầu. Tôi muốn đi. Tôi muốn cách càng xa Andrew Winchester càng tốt. Nếu như thế có nghĩa là phải đi tới beria, thì tôi sẽ đi.

“Cô sẽ cần hộ chiếu cho cô và Cecelia.” Anh tính trên ngón tay. “Bằng lái xe. Giấy khai sinh. Đủ tiền để duy trì cuộc sống cho tới khi có thể tìm được việc. Và hai vé máy bay.”

Tim tôi tăng tốc. “Vậy tôi cần tiền...”

“Tôi có một khoản tiền dành dụm có thể đưa cho cô,” anh nói.

“Enzo, tôi không thể…”

Anh ta phủi tay gạt lời phản đối của tôi đi. “Nhưng chưa đủ. Cô sẽ cần thêm. Cô có thể kiếm được không?”

Tôi sẽ phải tìm cách.

Vài ngày sau, tôi lái xe chở Cecelia tới trường như tôi vẫn làm gần như hàng ngày. Mái tóc vàng của con bé được tết hai bím hoàn hảo sau đầu và con bé đang mặc một cái váy diêm dúa trắng sáng khiến con bé nổi bần bật giữa các bạn cùng lớp. Tôi sợ lũ nhóc khác sẽ trêu chọc con bé vì những cái váy đó, và con bé cũng không thể chơi đùa như nó muốn. Nhưng nếu con bé không mặc chúng thì Andy sẽ trừng phạt tôi.

Cece gõ ngón tay lên ô cửa kính phía sau một cách lơ đễnh khi tôi rẽ vào đường tới Học viện Windsor. Con bé chưa bao giờ quấy tôi về việc đi học, nhưng tôi không nghĩ con bé thích đi học. Tôi ước con bé có nhiều bạn hơn. Tôi đã cho con bé tham dự rất nhiều hoạt động để làm con bé sao lãng và giúp con bé gặp gỡ thêm mọi người, nhưng cũng chẳng có ích gì.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Không lâu nữa mọi thứ sẽ thay đổi.

Rất sớm thôi.

Khi tôi lái đến chỗ thả học sinh, Cece nấn ná ở sau xe, hàng lông mày vàng nhíu chặt lại. “Mẹ sẽ đón con phải không? Không phải bố?”

Andy là người bố duy nhất mà con bé từng biết. Và con bé không biết những gì anh ta làm với tôi, nhưng con bé biết rằng có những lần nó làm điều gì đó mà anh ta không thích, tôi sẽ biến mất vài ngày liền. Và những lúc đó, anh ta sẽ là người đi đón con bé. Điều đó làm con bé sợ. Con bé không nói hẳn ra, nhưng con bé ghét anh ta.

“Mẹ sẽ đón con,” tôi nói.

Khuôn mặt nhỏ của con bé thả lỏng. Tôi muốn nói hẳn ra thật to: Đừng lo con yêu. Chúng ta sẽ sớm thoát khỏi đây. Và hắn ta sẽ không bao giờ có thể làm tổn thương chúng ta được nữa. Nhưng tôi chưa thể nói vậy. Tôi không thể mạo hiểm. Không phải cho tới cái ngày tôi tới đón con bé và chúng tôi đi thẳng tới sân bay.

Sau khi Cecelia xuống xe, tôi vòng lại và lái về nhà. Tôi còn một tuần ở đây. Một tuần trước khi tôi đóng gói hành lý, sau đó lái xe chín mươi phút tới nơi hộp kí gửi đồ của tôi đang đợi với hộ chiếu mới, bằng lái xe mới, và một cục tiền lớn. Tôi sẽ đến sân bay rồi mới mua vé bằng tiền mặt, bởi vì lần trước khi tôi mua vé thanh toán trước, Andy đã đợi sẵn tôi ở cổng. Enzo đã giúp tôi lên kế hoạch cho việc này để giảm thiểu khả năng Andy phát hiện ra những gì tôi đang làm. Cho đến giờ, anh ta vẫn chẳng hay biết gì.

Hoặc là tôi đã tin như vậy cho tới khi bước chân vào phòng khách. Phát hiện ra Andy đang ngồi ở bàn ăn tối. Chờ tôi.

“Andy,” tôi thở dốc.

“Ừm, xin chào.”

“Xin chào, Nina.”

Đó là lúc tôi nhìn thấy ba món đồ nằm trải ra trước mặt anh ta. Hộ chiếu, bằng lái xe, và chồng tiền.

Ôi, không.

“Vậy em đã định làm gì với cái này...” Anh ta nhìn xuống và đọc cái tên trên bằng lái xe. “Tracy Eaton.”

Tôi cảm thấy tôi sắp nghẹt thở. Chân tôi run lẩy bẩy và tôi phải bám chặt vào tường để khỏi đổ quy. “Làm sao anh biết được điều đó?”

Andy đứng dậy khỏi ghế. “Em chưa nhận ra rằng em không thể giữ bí mật với anh à?”

Tôi lùi lại một bước. “Andy...”

“Nina,” anh ta nói. “Đến lúc đi lên gác rồi.”

Không. Tôi sẽ không lên. Tôi sẽ không phá vỡ lời hứa sẽ đón con gái hôm nay. Tôi sẽ không cho phép mình bị nhốt vài ngày liền trên đó khi mà tôi nghĩ mình sẽ sớm được giải thoát. Tôi sẽ không chấp nhận. Tôi không thể tiếp tục chịu đựng điều này nữa.

Trước khi Andy có thể tiến lại gần, tôi lao ra khỏi cửa trước và quay vào xe. Tôi phóng khỏi đường lái xe vào nhà nhanh đến mức suýt thì đâm vào cổng trên đường ra.

Tôi không rõ mình sẽ đi đâu nữa. Một phần trong tôi muốn đi thẳng tới trường của Cecelia và túm lấy con bé, sau đó cứ lái xe đi mãi cho tới khi đến biên giới Canada. Nhưng trốn tránh anh ta mà không có hộ chiếu hay bằng lái xe thì thật khó khăn. Tôi chắc chắn là bây giờ anh ta đã gọi cảnh sát và bơm cho họ câu chuyện người vợ tâm thần của anh ta vừa phát bệnh rồi.

Chỉ có một điều đáng mừng trong tình huống này mà thôi. Anh ta chỉ mới tìm được một trong hai hộp kí gửi. Hai cái hộp riêng rẽ là ý tưởng của Enzo. Anh ta đã tìm được hộp chứa hộ chiếu và bằng lái xe. Nhưng vẫn còn một chồng tiền mặt nữa mà anh ta không biết đến.

Tôi cứ lái mãi cho tới khi đến khu phố của Enzo. Tôi đỗ xe cách nhà anh hai phố và rồi đi bộ nốt quãng đường còn lại. Anh chỉ vừa leo lên xe tải của mình thì tôi xông đến chỗ anh. “Enzo!”

Anh ngẩng phắt đầu dậy khi nghe thấy giọng tôi. Mặt anh trầm xuống khi nhìn thấy nét mặt của tôi. “Có chuyện gì thế?”

“Hắn ta đã tìm được một trong hai hộp kí gửi.” Tôi dừng lại để điều hòa hơi thở. “Tất cả… kết thúc rồi. Tôi không thể trốn đi được nữa.”

Mặt tôi rúm ró lại. Trước khi tôi bắt đầu nói chuyện với Enzo, tôi đã chấp nhận đây sẽ là cuộc đời tôi. Ít nhất cho tới khi Cecelia lên mười tám. Nhưng giờ tôi không nghĩ mình còn có thể tiếp tục. Tôi không thể sống như thế này được. Tôi không thể.

“Nina...”

“Tôi sẽ làm gì đây?” Tôi thút thít.

Anh chìa cánh tay ra và tôi gục ngã trong vòng tay anh. Chúng tôi nên cẩn trọng hơn. Có người có thể nhìn thấy chúng tôi. Nhớ Andy nghĩ tôi ngoại tình với Enzo thì sao?

Nhân đây tôi xin khẳng định, tôi không hề ngoại tình. Không một chút nào. Anh xem tôi như Antonia – người chị gái mà anh không thể cứu. Anh chưa bao giờ tiếp xúc với tôi mà đi quá giới hạn bạn bè. Cả hai chúng tôi đều không bao giờ nghĩ đến khả năng đó. Hiện thời, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là tương lai mà tôi cứ ngỡ mình sẽ có được đã bị đổ sông đổ bể. Tôi sẽ lại phải chịu đựng thêm một thập kỉ chung sống với con quái vật đó.

“Tôi sẽ làm gì bây giờ?” tôi hỏi lại.

“Đơn giản lắm,” anh nói. “Chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch B.”

Tôi ngửa khuôn mặt loang lổ nước mắt lên. “Kế hoạch B là gì?”

“Tôi giết thằng khốn đó.”

Tôi rùng mình khi thấy đôi mắt đen của anh là anh thật sự nghĩ vậy. “Enzo...”

“Tôi sẽ làm điều đó.” Anh rời khỏi tôi và quai hàm căng cứng. “Hắn đáng chết. Thế này không đúng. Tôi sẽ làm những gì đáng ra tôi phải làm vì Antonia cho cô.”

“Và cả hai chúng ta cùng vào tù à?”

“Cô sẽ không phải vào tù.”

Tôi đánh vào tay anh. “Tôi cũng không chịu được việc anh phải vào tù.”

“Vậy thì cô gợi ý thế nào?”

Và rồi ý tưởng đó đến với tôi. Nó đơn giản một cách đẹp đẽ. Và dù ghét cay ghét đắng Andy, tôi cũng rất hiểu anh ta. Kế hoạch này sẽ có hiệu quả.