Chương 49
Bước tám: Tìm người thay thế
Tôi không thể chọn bừa.
Đầu tiên, cô ta phải đẹp. Đẹp hơn tôi, chắc không có gì khó khăn vì tôi đã cố tình buông thả bản thân trong mấy năm vừa rồi. Cô ta phải trẻ hơn tôi – đủ trẻ để đẻ cho Andy đứa con mà anh ta vô cùng khao khát. Cô ta phải là người hợp với đồ màu trắng. Anh ta yêu cái màu đó.
Và hơn tất cả, cô ta phải kẻ đang tuyệt vọng.
Sau đó tôi gặp Wilhelmina Calloway. Cô ta là tất cả những gì tôi muốn. Bộ quần áo lỗi mốt mà cô ta mặc đi phỏng vấn cũng không thể che giấu vẻ trẻ trung và xinh đẹp. Cô ta muốn làm hài lòng tôi đến mức tuyệt vọng. Và rồi chỉ cần kiểm tra lí lịch đơn giản là biết được tiền án tiền sự của cô ta, tôi biết mình đã trúng số. Đây là một cô gái khao khát có một công việc đứng đắn, trả lương cao đến mức tuyệt vọng.
“Tôi không đồng ý với kế hoạch này đâu,” Enzo nói với tôi khi tôi ra ngoài sân nhà để hỏi xin tên vị thám tử tư mà anh quen biết. “Làm thế này là không đúng”
Khi tôi kể cho anh nghe về kế hoạch của tôi cách đây vài tuần, anh không hề vui. Cô sẽ hi sinh một người khác à? Nhưng anh đâu có hiểu.
“Andy kiểm soát được tôi bởi có Cece,” tôi nói. “Cô gái này không có con cái. Không có ràng buộc. Không có gì để anh ta kiểm soát hết. Cô ta có thể bỏ đi.”
“Cô biết mọi chuyện không diễn ra theo cách đó mà,” anh càu nhàu.
“Anh có chịu giúp tôi không đây?”
“Có. Cô biết là tôi sẽ giúp mà.” Vai anh trĩu xuống.
Vậy nên tôi đã thuê vị thám tử tư mà Enzo đã giới thiệu cho tôi bằng số tiền còn lại mà tôi đã giấu được. Và viên thám tử đã cho tôi biết tất cả mọi điều mà tôi cần biết về Wilhelmina Calloway. Anh ta nói với tôi rằng ở công việc trước khi cô ta đến đây, họ đã suýt thì gọi cảnh sát đến bắt cô ta. Anh ta nói với tôi rằng cô ta đang sống trong xe hơi. Và anh ta còn nói với tôi thêm một thông tin nhỏ lí thú khác khiến tôi quyết định ngay lập tức. Ngay sau khi tôi dập máy với viên thám tử, tôi đã gọi ngay cho Millie và đề nghị cô ta đi làm.
Vấn đề duy nhất là Andy.
Anh ta sẽ không muốn có người lạ sống trong nhà của chúng tôi. Anh ta chỉ miễn cưỡng cho phép người ngoài vào nhà vài tiếng đồng hồ để dọn dẹp, nhưng chỉ có thế. Anh ta thậm chí còn không bao giờ cho phép bất kì ai đến trông Cecelia ngoài mẹ anh ta. Nhưng thời điểm hết sức thích hợp. Bố của Andy vừa nghỉ hưu và sau khi bị ngã một cú đau điếng trên băng, họ đã quyết định chuyển tới Florida. Tôi có thể thấy bà Evelyn không quá hào hứng về ý tưởng đó và họ quyết định giữ lại căn nhà cũ làm nơi nghỉ dưỡng mùa hè, nhưng đến giờ thì phần lớn bạn bè họ đều đã chuyển đến miền nam Florida rồi. Và bố của Andy rất mong được chơi golf hàng ngày với bạn thân của ông khi về hưu.
Vậy nên chúng tôi cần giúp việc.
Phần nan giải nhất đó là phòng ngủ mới của Millie sẽ là trên tầng gác mái. Anh ta sẽ không thích điều đó đâu. Nhưng phải như thế thôi. Anh ta phải nhìn thấy cô ta ở trên đó nếu tôi muốn anh ta xem cô ta là người thay thế tôi. Tôi phải dụ dỗ anh ta.
Tôi dàn dựng bối cảnh sân khấu trước khi đẩy cô ta ra trước mặt anh ta. Sáng nào thức dậy tôi cũng ca cẩm về chứng đau nửa đầu khiến tôi không tài nào nấu ăn hay dọn dẹp được. Tôi cố hết sức để khiến căn nhà bừa bãi lộn xộn. Chỉ thêm vài ngày nữa thôi là nhà của chúng tôi sẵn sàng để bị kết án. Chúng tôi cần người giúp việc. Đến mức tuyệt vọng.
Dẫu vậy, ngay sau khi Andy phát hiện ra tôi đã thuê Millie, anh ta đã tra hỏi tôi ở ngoài xe hơi của tôi. Các ngón tay của anh ta bấu vào bắp tay tôi khi anh ta kéo mạnh tay tôi. “Em nghĩ mình đang làm cái quái gì hả, Nina?”
“Chúng ta cần người giúp.” Tôi hếch cằm lên thách thức. “Mẹ anh không có ở đây. Chúng ta cần người trông Cece và giúp dọn dẹp.”
“Em cho cô ta ngủ ở tầng gác mái,” anh ta gầm lên. “Đó là phòng của em. Em nên cho cô ta vào phòng ngủ dành cho khách.”
“Thế bố mẹ anh sẽ ở đâu khi họ đến thăm chúng ta? Tầng gác mái à? Sô pha phòng khách à?”
Tôi thấy quai hàm anh ta chuyển động khi anh ta cân nhắc chuyện này. Bà Evelyn Winchester sẽ không bao giờ chịu ngủ trên sô pha phòng khách hết.
“Cứ để cô ta ở lại hai tháng thôi,” tôi nói. “Cho tới khi hết năm học và em có nhiều thời gian dọn dẹp hơn, và mẹ anh sẽ từ Florida về đây.”
“Quên đi.”
“Thế thì cứ sa thải cô ta nếu anh muốn.” Tôi chớp mắt nhìn anh ta. “Em đâu thể ngăn được anh.”
“Tin anh đi, anh sẽ làm vậy.”
Chỉ có điều anh ta đã không sa thải cô ta. Bởi vì tối hôm đó khi anh ta về nhà, lần đầu tiên, căn nhà sạch bong. Và cô ta phục vụ anh ta một bữa tối không bị cháy. Và cô ta còn trẻ và đẹp.
Vậy nên Millie ở lại trên tầng gác mái.
Kế hoạch này chỉ hiệu quả nếu ba điều sau xảy ra:
1.Millie và Andy thấy người kia thật hấp dẫn.
2. Millie ghét tôi đủ đến mức muốn ngủ với chồng tôi.
3. Họ có cơ hội.
Phần hấp dẫn thì dễ thôi. Millie đẹp lộng lẫy – thậm chí còn đẹp hơn tôi khi tôi còn trẻ – và mặc dù Andy lớn tuổi hơn cô ta khá nhiều, anh ta vẫn quyến rũ đến mê hoặc. Đôi khi Millie nhìn tôi như thể cô ta không hiểu anh ta thấy gì ở tôi. Tôi cố hết sức để tăng cân. Vì Andy không có khả năng nhốt tôi lại trên tầng gác mái nữa, tôi còn dám bỏ qua việc đi làm tóc và để chân tóc sẫm màu hiện ra.
Và hơn tất cả, tôi đối xử với Millie tệ kinh khủng.
Đối xử với cô ta như vậy không phải chuyện dễ dàng với tôi. Tôi là một con người tử tế. Hay ít nhất, hồi xưa tôi đã từng như vậy trước khi Andy phá hủy tôi. Giờ thì mọi thứ chỉ là bàn đạp để tới được cái đích cuối cùng. Millie có thể không đáng phải nhận điều đó, nhưng tôi không thể tiếp tục sống thế này được nữa. Tôi phải thoát khỏi đây.
Cô ta bắt đầu ghét tôi ngay từ buổi sáng đầu tiên ở nhà chúng tôi. Tôi có một cuộc họp hội phụ huynh vào buổi tối, và sáng hôm đó tôi đã xông thẳng vào bếp. Mấy tuần trước đó tôi đã bày bừa khắp nơi, và Millie đã dọn dẹp sạch bong. Cô ta làm việc thật sự chăm chỉ. Mọi bề mặt đều bóng loáng.
Tôi cảm thấy thật kinh khủng khi làm vậy. Thật lòng đấy. Tôi phá nát căn bếp. Tôi kéo mọi cái đĩa và mọi cái cốc mà tôi có thể tìm được ra ngoài. Tôi quẳng nồi và chảo xuống sàn. Ngay khi Millie xuống, tôi đang tiến tới chỗ tủ lạnh. Khi lớn, tôi đã được giao kha khá việc nhà, và tôi thật sự thấy đau đớn khi phải lôi một hộp sữa ra và quẳng nó xuống sàn nhà, để sữa văng tung tóe khắp nơi. Nhưng tôi đã bắt mình làm vậy. Bàn đạp để tới đích.
Khi Millie đi vào bếp, tôi quay lại và nhìn cô ta đầy buộc tội. “Nó đâu rồi?”
“Cái gì… cái gì ở đâu?”
“Các tờ ghi chú của tôi!” Tôi đưa tay lên trán như thể sự việc kinh hoàng này có thể khiến tôi ngất xỉu đi mất. “Tôi đã để toàn bộ ghi chú cho buổi họp hội phụ huynh tối nay trên mặt bếp! Và giờ thì chúng biến mất hết rồi!” Và rồi giọng đầy buộc tội: “Cô đã làm gì chúng?”
Đúng là tôi có ghi chú cho cuộc họp. Nhưng chúng đã được cất an toàn trong máy tính của tôi. Sao tôi có thể chỉ có một bản duy nhất trên mặt bếp được cơ chứ? Chẳng hợp lí gì hết, nhưng tôi cứ khăng khăng đó là sự thật. Cô ta biết tôi đã không để tờ ghi chú nào ở đó, nhưng cô ta không biết là tôi cũng tự biết điều đó.
Tôi hét to đến mức thu hút sự chú ý của Andy. Anh ta thấy thông cảm với cô ta. Trái tim anh ta đang nghiêng về phía Millie bởi vì tôi đang gán cho cô ta một tội mà anh ta biết là cô ta không phạm phải. Anh ta thấy Millie hấp dẫn hơn bởi vì cô ta đang trở thành nạn nhân của tôi.
Như cái cách tôi từng là nạn nhân khi bị quát mắng vì ngực rỉ sữa vào nhiều năm trước.
“Tôi rất xin lỗi, Nina,” Millie lắp bắp. “Nếu tôi có thể làm được gì…”
Mắt tôi quét xuống đống lộn xộn kinh hoàng mà tôi đã tạo ra trên sàn bếp. “Cô có thể dọn dẹp đống lộn xộn kinh tởm mà cô để lại trong căn bếp của tôi trong khi tôi xử lí rắc rối đó.”
Và vào khoảnh khắc đó, tôi đã đạt được cả ba mục tiêu của mình. Đầu tiên, sự hấp dẫn: cô ta mặc quần jean bó và xinh đẹp mà không cần chải chuốt. Thứ hai, Millie ghét tôi. Thứ ba, khi tôi lao ra khỏi phòng, họ có cơ hội để ở riêng với nhau.
Nhưng chưa đủ. Tôi còn một con át chủ bài chưa lật.
Andy muốn có em bé.
Đứa bé đó sẽ không đến từ tôi. Không phải khi vòng tránh thai còn nằm gọn trong tử cung của tôi. Và Andy sẽ phát hiện ra rằng tôi bị hiếm muộn, bởi vì vị thám tử tư mà Enzo tìm hộ tôi đã chụp được vài bức ảnh hay ho của một bác sĩ sản khoa cùng một người phụ nữ không phải là người vợ tào khang hai mươi lăm năm của ông ta. Tất cả những gì mà vị bác sĩ giỏi giang này phải làm là báo cho Andy biết rằng sẽ không có khả năng tôi có thể có bầu, và các bức ảnh đó sẽ ra bãi rác hết.
Một ngày trước khi đi khám bác sĩ Gelman, tôi đã gọi điện cho bà Evelyn ở Florida. Như thường lệ, giọng bà ta không vui vẻ gì cho lắm khi nhận điện thoại của tôi.
“Chào con, Nina,” bà ta nói lạnh nhạt. Con muốn gì ở mẹ? là hàm ý trong đó.
“Con chỉ muốn mẹ là người đầu tiên được biết,” tôi nói, “là con đã bị trễ kinh. Con nghĩ mình đã có thai!”
“Ồ…” Bà ta khựng lại, giằng xé vì nửa muốn thấy phấn khởi vì có đứa cháu ruột đầu tiên và nửa ghét ý nghĩ tôi sẽ là mẹ của nó. “Tuyệt quá.”
Tuyệt quá à. Chắc bà ta nghĩ ngược lại thì có.
“Hy vọng con sẽ uống vitamin tổng hợp cho bà bầu,” bà ta nói. “Và con cần phải tuân thủ một chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt khi có bầu. Việc con ăn rất nhiều đồ chứa đầy calorie, như con thường làm, không tốt cho em bé đầu. Andy thật dễ dãi mới để con ăn uống thoải mái như thế, nhưng vì đứa bé, con nên cố gắng kiểm soát bản thân.”
“Vâng, tất nhiên rồi.” Tôi cười nhẹ, sung sướng vì bà Evelyn sẽ không bao giờ là bà nội của con tôi. “Với cả, con tự hỏi... Chắc sẽ rất tuyệt nếu mẹ có thể gửi cho bọn con một ít đồ sơ sinh cũ của Andy. Hôm nọ anh ấy đã nói về việc muốn chuyển cho đứa bé mới các cái chăn và đồ chơi trẻ em cũ của anh ấy. Mẹ nghĩ mẹ có thể gửi nó tới được không?”
“Được, mẹ sẽ gọi cho Roberto và nhờ ông ấy gửi cái hộp đó sang.”
“Tuyệt quá.”
***
Andy chấn động trước tiết lộ của bác sĩ Gelman. Tôi nhìn khuôn mặt của anh ta trong văn phòng của bác sĩ khi quả bom rơi xuống. Tôi e là Nina sẽ không bao giờ có thể mang thai được. Hai mắt anh ta rưng rưng. Nếu là người khác, chắc tôi đã thấy thông cảm lắm.
Rồi tối hôm đó, tôi đã gây sự với anh ta. Và không phải gây lộn bình thường. Tôi nhắc cho anh ta nhớ về lý do quan trọng nhất khiến anh ta không bao giờ trở thành bố của một đứa trẻ khi ở cạnh tôi được.
“Tất cả là lỗi của em!” Tôi rặn nước mắt ra bằng cách nhớ lại lần anh ta nhốt tôi trên tầng gác mái và vặn lò sưởi to hết cỡ, cho đến khi tôi tự lấy tay cào vào người mình. “Nếu anh sống cùng một người phụ nữ trẻ tuổi hơn, thì anh đã có thể có con rồi. Em mới chính là rắc rối!”
Một người phụ nữ trẻ tuổi hơn như Millie chẳng hạn. Tôi không nói điều đó ra, nhưng chắc anh ta đang nghĩ thế. Tôi thấy cái cách anh ta nhìn cô ta rồi.
“Nina.” Anh ta vươn tay ra để chạm vào tôi, và trong mắt anh ta vẫn còn tình yêu. Vẫn còn. Tôi căm ghét anh ta vì yêu tôi. Sao anh ta không thể chọn người khác mà yêu đi? “Đừng nói thế. Đó không phải là lỗi của em mà.”
“Có đấy!” Sự giận dữ dâng trào trong tôi như núi lửa, và trước khi biết mình đang làm gì, tôi đã đấm tay vào gương tủ trang điểm. Tiếng vỡ vang vọng khắp phòng. Chỉ một giây sau là tay tôi đau nhói, và tôi để ý thấy máu đang nhỏ giọt từ các khớp ngón tay của mình.
“Ôi Chúa ơi.” Mặt Andy trắng bệch. “Để anh lấy cho em vài tờ giấy ăn.”
Anh ta lấy vài tờ giấy ăn từ phòng tắm, nhưng tôi chống lại anh ta, và đến lúc anh ta băng bó được tay tôi, tay anh ta cũng đã dính đầy máu. Khi anh ta vào phòng tắm để rửa nó đi, tôi nghe thấy có tiếng động ở ngoài cửa. Cecelia đã nghe thấy chúng tôi cãi nhau sao? Tôi không muốn cơn giận của mình làm con bé sợ hãi.
Tôi mở cửa ra, nhưng người đứng đó không phải là con gái tôi. Mà là Millie. Và nét mặt cô ta cho thấy rõ là cô ta đã nghe rõ từng từ một trong trận cãi vã đó. Cô ta để ý thấy máu trên tay tôi và mắt cô ta mở to ra như cái đĩa.
Cô ta nghĩ tôi điên. Cảm giác này đã dần quen thuộc.
Millie nghĩ tôi bị điên. Andy thì nghĩ tôi quá già. Sau đó, vấn đề duy nhất còn lại là cơ hội. Andy sẽ muốn mua cho tôi vé đi xem Showdown sau khi tôi đã nói rõ nhiều về nó – anh ta thích làm hài lòng tôi, xen kẽ với sự hãi hùng mà anh ta gây ra cho tôi. Nhưng Millie sẽ là người đi xem vở kịch này - chứ không phải tôi. Xem kịch rồi ngủ lại phòng khách sạn qua đêm. Có quá hoàn hảo không cơ chứ. Và nó cũng cho tôi cơ hội để đưa Cecelia tới trại hè, tránh xa mọi thứ, để Andy không thể lấy con bé ra dọa nạt tôi.
Khi phần mềm theo dõi GPS trên di động của Millie thông báo rằng tối hôm đó cô ta đã ở Manhattan, tôi biết mình đã chiến thắng. Tôi đã thấy cái cách họ nhìn nhau sau buổi tối đó. Giờ thì anh ta yêu cô ta rồi. Anh ta là rắc rối của cô ta rồi.
Tôi tự do.