← Quay lại trang sách

Chương 50

Chương 50

Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Anh ta sẽ không bao giờ dẫn tôi lên tầng gác mái nữa. Anh ta sẽ không bao giờ cảnh báo cho tất cả mọi người trong phố biết tôi bị điên và họ cần giám sát hành vi của tôi nữa. Anh ta sẽ không bao giờ nhốt tôi lại nữa.

Tất nhiên, dù anh ta có đá tôi ra khỏi nhà, tôi cũng sẽ không cảm thấy hoàn toàn chắc chắn cho tới khi chúng tôi đã li dị. Tôi phải cẩn thận về điều đó. Anh ta cần nộp đơn trước. Chỉ cần anh ta tóm được một manh mối cho thấy đây là ý tưởng của tôi thôi là tất cả tiêu tùng.

Tôi nằm trong cái giường cỡ lớn trong phòng khách sạn, lên kế hoạch cho nước đi tiếp theo. Ngày mai tôi sẽ lái xe tới trại hè để đón Cecelia. Và rồi chúng tôi sẽ đi... đâu đó. Tôi không biết là ở đâu, nhưng tôi cần một khởi đầu hoàn toàn mới. Tạ ơn Chúa, Andy chưa từng nhận nuôi con bé. Anh ta không có quyền gì với con bé cả. Tôi có thể đưa con bé đi bất kì đâu tôi muốn. Tôi thậm chí còn không cần lo lắng về danh tính giả, nhưng chắc chắn tôi sẽ quay lại dùng cái tên thời chưa chồng. Tôi không muốn giữ bất kì ký ức gì về gã đàn ông đó hết.

Có một tiếng gõ cửa phòng khách sạn. Trong một giây hãi hùng, tôi đã nghĩ đó hẳn là Andy. Tôi tưởng tượng ra anh ta đứng ở cửa phòng khách sạn.

Em thật sự nghĩ là sẽ dễ dàng như thế sao, Nina? Thôi nào. Lên tầng gác mái đi em.

“Ai đó?” Tôi cảnh giác hỏi.

“Enzo đây.”

Tôi thở phào, mở hé cửa và anh đang đứng đó, mặc áo phông và quần jean đầy đất, lông mày nhíu chặt lại vào nhau.

“Sao?” anh hỏi.

“Xong rồi. Anh ta đã tống cổ tôi ra ngoài.”

“Thế à? Thật chứ.” Mắt anh sáng lên.

Tôi lấy mu bàn tay lau đôi mắt ẩm ướt. “Thật đấy.”

“Điều đó thật… tốt quá...”

Tôi hít vào. “Tôi phải cảm ơn anh. Không có anh, không đời nào tôi có thể...”

Anh chậm chạp gật đầu. “Được giúp cô là niềm vui của tôi, Nina. Bổn phận của tôi. Tôi...”

Chúng tôi đứng đó trong giây lát, nhìn nhau chằm chằm. Sau đó anh cúi người xuống, và một giây sau, anh hôn tôi.

Tôi không hề nghĩ tới chuyện này. Ý tôi là, đúng thế, tôi nghĩ Enzo thật nóng bỏng. Tôi có mắt mà. Nhưng lúc nào chúng tôi cũng đắm chìm trong một mục tiêu chung đó là cứu tôi thoát khỏi tay Andy. Và sự thật là, sau quá nhiều năm kết hôn với con quái vật đó, lòng tôi như đã chết. Andy và tôi vẫn làm tình, bởi vì tôi cần phải làm điều đó, nhưng lúc nào cũng cực kì máy móc – cứ như tôi đang rửa bát hoặc giặt quần áo thôi. Tôi chẳng cảm thấy gì. Tôi không nghĩ mình còn có thể có những cảm xúc đó với bất kì ai được nữa. Tôi đã hoàn toàn rơi vào trạng thái sống qua ngày.

Nhưng giờ – giờ thì tôi đã sống sót – hóa ra thâm tâm tôi vẫn hy vọng.

Tôi là người kéo áo phông để dẫn Enzo về chiếc giường cỡ đại. Nhưng anh là người cởi khuy áo của tôi – trừ cái khuy bị anh giựt bung ra. Và hầu như tất cả mọi thứ xảy ra sau đó là nỗ lực chung.

Nó thật dễ chịu. Hơn cả dễ chịu ấy chứ. Tuyệt vời đến sửng sốt. Thật tuyệt vời khi được ở cùng một người đàn ông mà tôi không căm ghét đến tận từng tế bào. Một người đàn ông tốt bụng và tử tế. Một người đàn ông đã cứu mạng sống của tôi. Cho dù chúng tôi chỉ ngủ với nhau có một đêm rồi thôi.

Và Chúa ơi, anh hôn giỏi thật.

Sau khi xong xuôi, cả hai chúng tôi đều đầy mồ hôi, nóng rực, và sung sướng. Enzo vòng tay ôm lấy tôi và tôi nằm rúc vào anh. “Tốt chứ?” anh hỏi.

“Quá tuyệt.” Tôi vùi mặt vào lồng ngực anh. “Em không hề nghĩ anh lại có cảm xúc đó dành cho em.”

“Lúc nào anh cũng có,” anh nói. “Kể từ lần đầu tiên anh gặp em. Nhưng anh cố gắng làm, em biết đấy, người tốt.”

“Em cứ ngỡ anh xem em như chị gái.”

“Chị gái!” Trông anh kinh hãi. “Không. Không phải chị gái. Chắc chắn là không phải chị gái.”

Tôi phải phá ra cười trước biểu cảm trên mặt anh. Nhưng cũng nhanh như vậy, tiếng cười của tôi tắt ngóm. “Ngày mai em sẽ rời khỏi thị trấn này. Anh biết điều đó mà, phải không?”

Anh im lặng hồi lâu. Anh đang nghĩ đến việc rủ tôi ở lại sao? Tôi rất quan tâm đến anh, nhưng tôi không thể vì anh mà ở lại đây được. Tôi không thể ở lại đây vì bất kỳ ai. Anh phải biết điều đó rõ ràng hơn ai hết chứ.

Có lẽ anh sẽ đề nghị đi cùng tôi. Tôi không chắc mình sẽ nghĩ sao về điều đó nếu anh đề nghị. Tôi rất thích anh. Nhưng sau chuyện này tôi cần ở một mình một thời gian. Phải mất một thời gian dài nữa tôi mới có thể thật sự tin tưởng một người đàn ông nào đó, mặc dù tôi nghĩ nếu có người mà tôi có thể tin tưởng thì đó chính là Enzo. Anh đã chứng tỏ được mình với tôi.

Nhưng anh không rủ tôi ở lại. Anh không đề nghị đi cùng với tôi. Anh nói một điều hoàn toàn khác:

“Chúng ta không thể bỏ cô ấy lại, Nina.”

“Gì cơ?” Tôi nói.

“Millie.” Anh nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm ấy. “Chúng ta không thể bỏ cô ấy lại với hắn ta. Điều đó không đúng. Anh sẽ không cho phép điều đó.”

“Anh sẽ không cho phép điều đó à?” Tôi hỏi lại đầy hoài nghi khi tôi rời khỏi anh. Cơn phấn khích sau khi làm tình của tôi đã bốc hơi hoàn toàn. “Điều đó có nghĩa là gì cơ chứ.”

“Ý anh là…” Quai hàm của anh siết chặt lại. “Millie không đáng phải chịu đựng anh ta, cũng như em vậy.”

“Cô ta là tội phạm!”

“Nghe em nói gì kìa. Cô ấy là một con người.”

Tôi ngồi dậy trên giường, ôm chặt chăn vào bầu ngực trần. Enzo đang thở nặng nề và cổ nổi gân trong tiếng thở. Tôi thấy mình cũng không thể trách được anh khi anh không vui. Nhưng anh chẳng biết cái gì hết.

“Chúng ta phải cho cô ấy biết,” anh khăng khăng.

“Không được.”

“Anh sẽ nói cho cô ấy biết.” Một múi cơ giần giật ở hàm anh. “Nếu em không nói thì anh sẽ nói. Anh sẽ cảnh báo cho cô ấy.”

Mắt tôi rơm rớm. “Sao anh dám...”

“Nina.” Anh lắc đầu. “Anh xin lỗi. Anh... anh không muốn làm hại em, nhưng thế này không đúng. Chúng ta không thể làm vậy với cô gái ấy.”

“Anh không hiểu,” tôi nói.

“Anh hiểu.”

“Không,” tôi nói, “anh không hiểu đâu.”