Phần ba Chương 51 MILLIE
“Andrew?” Tôi gọi to. “Andrew!” Im lặng.
Tôi nắm chặt tay nắm cửa bằng kim loại lạnh lẽo một lần nữa và dùng hết sức bình sinh để xoay thật mạnh, hy vọng tất cả chỉ là nó bị kẹt. Không được may mắn như thế. Cửa đã bị khóa. Nhưng bằng cách nào?
Điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra là có thể khi Andrew rời khỏi phòng này để về giường mình ngủ (tôi không thể hoàn toàn trách anh, xét đến sự không thoải mái của cái giường đó khi chỉ có một người nằm, chưa kể đến hai), anh đã tự động khóa cửa lại, nghĩ rằng đây vẫn chỉ là nhà kho. Nếu anh còn ngái ngủ, thì đó là một sai lầm dễ hiểu, tôi đoán vậy.
Điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải gọi điện cho anh và đánh thức anh dậy để thả tôi ra khỏi phòng. Tôi không vui lắm khi phải đánh thức anh dậy, nhưng việc tôi bị nhốt trong này hoàn toàn là lỗi của anh. Tôi sẽ không chịu trận trong này cả đêm, đặc biệt là khi tôi phải đi vệ sinh.
Tôi bật đèn lên, và đó là lúc tôi nhìn thấy ba quyển sách nằm chính giữa phòng mình, ngay trên sàn. Đó là điều kì lạ nhất. Tôi cúi xuống bên cạnh chúng, đọc tiêu đề trên bìa cứng. Hướng dẫn về nhà tù Mỹ, Lịch sử các hình thức tra tấn, và một quyển niên giám điện thoại.
Những quyển sách này không hề có mặt ở đây khi tôi đi ngủ tối qua. Andrew đã mang chúng lên đây và nhét chúng vào căn phòng này, nghĩ rằng đến sáng tôi sẽ chuyển ra khỏi đây và anh có thể chuyển đổi căn phòng này lại thành nhà kho à? Đó là giải thích hợp lý duy nhất.
Tôi đá mấy quyển sách nặng trịch ra khỏi đường đi và tìm kiếm trên mặt tủ để đồ, chỗ tối qua tôi cắm sạc điện thoại. Hay ít nhất, theo tôi nhớ là thế. Nó không còn nằm ở đó nữa.
Cái quái gì thế này?
Tôi cầm lấy cái quần jean xanh mà tôi đã vứt trên sàn và bắt đầu lục tìm tất cả các túi. Không thấy điện thoại của tôi đâu. Nó đã đi đâu? Tôi lục tung tủ đồ lên, tìm cái vật dụng hình chữ nhật bé nhỏ đã trở thành mạng sống của tôi. Tôi thậm chí còn lột ga khỏi đệm và giũ chăn ra khỏi giường, băn khoăn không rõ nó có bị lạc đâu đó trong hoạt động giải trí của chúng tôi tối qua hay không. Sau đó tôi còn quỳ hẳn xuống và tìm ở dưới gầm giường.
Không có gì cả.
Chắc tôi đã vứt nó ở dưới nhà, mặc dù tôi nhớ mang máng là tối qua tôi có sử dụng nó ở trên này. Chắc tôi nhầm. Thật là một thời điểm không thích hợp để quên điện thoại dưới nhà - khi tôi bị nhốt lại trên cái phòng gác mái ngu ngốc này và cần dùng phòng vệ sinh.
Tôi ngồi lại xuống giường, cố không nghĩ đến bàng quang căng đầy của mình. Dẫu vậy tôi không rõ làm sao mình có thể ngủ lại được nữa. Khi Andrew lên đây tìm tôi vào buổi sáng, tôi sẽ bắt anh trả giá vì đã vô tình nhốt tôi lại trong này.
“Millie? Em có thức không?”
Mắt tôi mở choàng ra. Tôi không rõ làm sao mình ngủ lại được, nhưng bằng cách nào đó tôi đã thiếp đi. Nhưng bây giờ mới là tờ mờ sáng. Căn phòng nhỏ xíu vẫn còn tối om, chỉ có vài tia sáng yếu ớt lẻn qua ô cửa sổ nhỏ xíu của tôi.
“Andrew.”
Tôi ngồi dậy trên giường, cảm giác khó chịu ở bàng quang giờ cấp bách hơn bao giờ hết. Tôi lao vội xuống giường và lảo đảo tiến lại gần cửa hơn.
“Tối qua anh đã nhốt em lại trong này!”
Bên kia cửa là sự im lặng dài dằng dặc. Tôi chờ nghe một tiếng xin lỗi, chờ tiếng chìa khóa leng keng trong khi anh cố gắng tìm ra chiếc chìa khóa để thả tôi ra. Nhưng tôi không nghe thấy cái gì hết. Anh hoàn toàn im lặng.
“Andrew,” tôi nói. “Anh có chìa khóa, phải không?”
“À, anh có chìa khóa,” anh xác nhận.
Lòng tôi dâng lên cảm giác nôn nao. Tối qua, tôi liên tục tự trấn an mình rằng đây chỉ là một tai nạn. Nhất định nó chỉ là một tai nạn mà thôi. Nhưng đột nhiên, tôi không còn chắc chắn nữa. Làm sao người ta có thể vô tình nhốt bạn gái mình lại trong một căn phòng và thậm chí còn không nhận ra điều đó cho tới vài tiếng sau cơ chứ
“Andrew, anh có thể mở cửa ra được không?”
“Millie.” Giọng anh nghe thật lạ. “Em có nhớ ngày hôm qua em đã đọc một vài quyển sách của anh trên giá không?”
“Có.”
“Em đã lấy vài quyển sách ra, và rồi em cứ thế vứt chúng lại trên bàn cà phê. Đó là sách của anh, và em đã không đối xử tử tế với chúng cho lắm, đúng không nào?”
Tôi không rõ anh đang nói cái gì nữa. Đúng, tôi đã lấy vài quyển sách ra khỏi giá sách. Ba quyển, tối đa. Và có lẽ tôi đã phân tâm và không hề cất chúng về chỗ cũ. Nhưng điều đó thật sự nghiêm trọng đến như thế sao? Sao nghe giọng anh bực bội thế nhỉ?”
“Em... em xin lỗi,” tôi nói.
“Hừm.” Giọng anh vẫn thật kì lạ. “Em nói em xin lỗi, nhưng đây là nhà của anh. Em không thể làm bất kì điều gì em muốn mà không phải chịu hậu quả. Anh cứ nghĩ em sẽ hiểu chuyện hơn, vì em là một cô hầu gái mà.”
Tôi nhăn mặt trước giọng điệu coi thường mà anh dùng để nói về nghề nghiệp của tôi, nhưng tôi sẽ nói bất kì điều gì để xoa dịu anh. “Em xin lỗi. Em không cố ý bày bừa đâu. Em sẽ đi dọn dẹp nó.”
“Anh đã dọn rồi. Đã quá muộn.”
“Nghe này, anh có thể mở cửa ra để chúng ta có thể nói chuyện về việc này không?”
“Anh sẽ mở cửa,” anh nói. “Nhưng trước hết em cần phải làm việc này cho anh.”
“Việc gì?”
“Em có nhìn thấy ba quyển sách mà anh đã bỏ lại cho em trên sàn nhà không?”
Ba quyển sách mà anh đã bỏ lại giữa phòng tôi, thứ suýt khiến tôi bị vấp chân tối qua, vẫn đang nằm nguyên tại chỗ anh vứt chúng. “Có.”
“Anh muốn em nằm xuống sàn nhà phòng ngủ của em và đặt chúng thăng bằng trên bụng.”
“Cái gì cơ?”
“Em đã nghe thấy anh nói rồi đấy,” anh ta nói. “Anh muốn em đặt thăng bằng những quyển sách này trên bụng. Trong ba tiếng liên tục.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tưởng tượng ra vẻ mặt vặn vẹo của Andrew. “Anh đang đùa phải không?”
“Không hề.”
Tôi không biết vì sao anh ta lại làm thế này. Đây không phải là Andrew mà tôi đã yêu. Cảm giác như thể anh ta đang chơi một trò chơi kì quái với tôi vậy. Tôi không biết anh ta có nhận ra anh ta đang làm tôi khó chịu đến mức nào không. “Nghe này, Andrew, bất kể anh muốn làm gì, bất kể anh muốn chơi trò gì, thì cũng cứ cho em ra khỏi căn phòng này đã, và ít nhất hãy cho em đi vệ sinh.”
“Anh còn phải nói rõ ràng đến mức nào nữa đây?” Anh ta tặc lưỡi. “Em đã bất cẩn bỏ sách của anh lại trong phòng khách và anh đã phải cất chúng về chỗ cũ hộ em. Vậy nên bây giờ anh muốn em lấy những quyển sách đó và chịu trọng lượng của chúng”
“Em sẽ không làm điều đó đâu.”
“Chà, thế thì thật không may. Bởi vì em sẽ không được ra khỏi căn phòng này cho tới khi đã làm đúng những gì anh bảo em làm.”
“Tốt thôi. Vậy thì chắc em sẽ tè ra quần vậy.”
“Có một cái xô trong tủ nếu em cần xả nước.”
Khi tôi mới chuyển vào đây, tôi đã để ý thấy cái xô xanh đó trong góc tủ đồ. Tôi cứ để mặc nó ở đó, không bao giờ nghĩ về nó đến lần thứ hai. Tôi tìm lại trong tủ và nó vẫn đang nằm ở đó. Bàng quang của tôi co thắt và tôi vắt tréo chân lại.
“Andrew, em nói thật đấy. Em thật sự phải đi vệ sinh.”
“Anh vừa mới cho em biết em có thể làm gì rồi đấy.”
Anh ta sẽ không nhượng bộ. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây. Từ trước tới nay chỉ có Nina mới là người bị điên. Còn Andrew là người biết lí lẽ, người đã giải cứu tôi khi Nina cáo buộc tôi ăn trộm quần áo của cô ta.
Cả hai bọn họ đều bị điên à? Cả hai thông đồng cho âm mưu này à?
“Tốt thôi.” Hãy giải quyết chuyện này cho xong đi. Tôi ngồi xuống và cầm một quyển sách lên để anh ta nghe được. “Được rồi, em đã đặt quyển sách trên người em rồi. Bây giờ anh có thể thả em ra được chưa?”
“Em đâu có đặt quyển sách lên trên người em.”
“Có mà.”
“Đừng nói dối.”
Tôi thở ra bực bội. “Làm sao anh biết em có đang nói dối hay không?”
“Bởi vì anh có thể nhìn được em.”
Xương sống của tôi nhũn xuống. Anh ta có thể nhìn được tôi à? Ánh mắt của tôi quét khắp các bức tường, tìm một cái máy quay. Anh ta đã nhìn trộm tôi bao lâu rồi? Anh ta đã nhìn trộm tôi suốt quãng thời gian tôi ở đây à?
“Em sẽ không tìm được nó đâu,” anh ta nói. “Nó được giấu kín lắm. Và đừng lo, anh không hề quan sát em từ đầu đâu. Chỉ mới từ cách đây vài tuần thôi.”
Tôi lồm ngồm đứng dậy. “Anh bị làm sao thế hả? Anh phải thả tôi ra ngoài ngay bây giờ.”
“Thế này nhé,” Andrew nói một cách bình tĩnh. “Anh không nghĩ em có tư cách để ra yêu cầu đâu.”
Tôi tông vào cửa. Tôi đấm cửa gỗ, đủ mạnh để khiến tay tôi đỏ rực lên và đau nhức. “Thề có Chúa, tốt nhất là anh nên thả tôi ra khỏi đây ngay! Chuyện này không có gì vui hết!”
“Này. Này.” Giọng nói bình tĩnh của Andrew cắt ngang những tiếng đập cửa của tôi. “Bình tĩnh lại đi. Xem này, anh sẽ thả em ra khỏi đây. Anh hứa đấy.”
Tôi buông thõng hai tay xuống. Tay tôi đau nhức.
“Cảm ơn anh.”
“Nhưng chưa được.”
Hơi nóng dâng lên trên má tôi. “Andrew...”
“Anh đã cho em biết những gì em cần làm được để ra khỏi đó rồi,” anh ta nói. “Đây là một hình phạt hết sức hợp lí với những gì em đã gây ra.”
Tôi mím chặt môi, quá giận dữ đến mức không thèm trả lời.
“Sao anh không cho em thêm một chút thời gian để nghĩ về việc này nhỉ, Millie? Lát nữa anh sẽ quay lại.”
Thề với Chúa, tôi vẫn tin là anh ta đang đùa cho tới khi tiếng bước chân của anh ta khuất dần cuối hành lang.