Chương 52 MILLIE
Đã một tiếng trôi qua từ lúc Andrew đến đây.
Tôi đã dùng cái xô. Tôi không muốn nói về nó. Nhưng lúc ấy mà tôi không dùng xô thì chắc nước tiểu đã chảy tong tỏng dọc chân tôi rồi. Đó là một trải nghiệm thú vị, nói thế là còn nhẹ.
Sau khi tôi đã giải quyết nhu cầu đó, bụng của tôi bắt đầu gầm gào. Tôi kiểm tra tủ lạnh nhỏ, nơi tôi thường cất vài đồ ăn vặt như sữa chua. Nhưng không hiểu sao, trong mấy ngày vừa qua nó đã bị ăn rỗng. Thứ duy nhất còn lại trong đó là ba chai nước nhỏ xíu đó. Tôi đã uống cạn hai chai, mặc dù ngay sau đó, tôi đã thấy hối hận. Nhỡ anh ta bỏ tôi lại đây thêm vài tiếng nữa thì sao? Hoặc ngày? Tôi có thể cần đến số nước đó.
Tôi mặc quần jean và một chiếc áo phông mới vào, sau đó đánh giá chồng sách trên sàn nhà. Andrew đã nói rằng anh ta muốn tôi giữ thăng bằng những quyển sách đó trên bụng trong ba tiếng đồng hồ và rồi anh ta sẽ thả tôi ra khỏi phòng. Tôi không hiểu mục đích của trò chơi lố bịch này cho lắm, nhưng có lẽ tôi nên làm quách cho xong. Sau đó anh ta sẽ thả tôi ra và tôi có thể chuồn khỏi căn nhà này mãi mãi.
Tôi duỗi người trên sàn nhà không trải thảm. Lúc này đang là đầu hè, tầng gác mái ngột ngạt không thể chịu đựng nổi, nhưng sàn nhà thì vẫn lạnh. Tôi ngả đầu xuống sàn và nhặt quyển sách về nhà tù lên. Đó là một quyển sách dày cộp, hẳn phải nặng đến vài cân. Tôi đặt nó xuống bụng mình.
Có áp lực, nhưng không hẳn là không thoải mái. Nếu tôi làm việc này trước khi giải quyết trong xô thì chắc đến giờ tôi đã vãi ra quần rồi. Nhưng cái này không tệ lắm. Sau đó tôi nhấc quyển sách thứ hai lên. Đây là quyển sách về tra tấn. Tôi đoán tiêu đề của quyển sách này hoàn toàn không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Mà cũng có thể. Ai biết được?
Tôi đặt quyển sách thứ hai xuống bụng. Lần này áp lực lớn hơn, tôi thấy khó chịu hơn. Những quyển sách này rất nặng. Và chỗ gồ lên trên xương bả vai và xương cụt của tôi đè xuống sàn nhà cứng, không trải thảm. Cái này không thoải mái, nhưng vẫn chịu đựng được.
Nhưng anh ta muốn cả ba quyển sách cơ.
Tôi cầm quyển sách cuối cùng lên – niên giám điện thoại. Quyển này không chỉ nặng mà còn cồng kềnh. Khó mà nhấc nổi nó lên khi đã có hai quyển sách kia trên người. Tôi phải thử mất vài lần, nhưng cuối cùng tôi cũng để quyển sách thăng bằng trên bụng được.
Trọng lượng của cả ba quyển sách làm tôi nghẹt thở. Hai quyển thì còn chịu được, nhưng cả ba thì thật kinh khủng. Cực kì, cực kì không thoải mái. Hít sâu còn khó. Và mép quyển sách dưới cùng cấn vào xương sườn của tôi.
Không, tôi không thể làm việc này được. Tôi không thể.
Tôi gạt cả ba quyển sách xuống khỏi người. Vai tôi nhấp nhô khi tôi hít mạnh không khí vào phổi. Anh ta không thể muốn tôi giữ thăng bằng với cả ba quyển sách trên người tận vài tiếng đồng hồ được. Đúng không?
Tôi đứng dậy và ngay lập tức bắt đầu đi qua đi lại trong phòng. Tôi không rõ Andrew đang chơi trò gì ở đây, nhưng tôi sẽ không chơi cùng anh ta đâu. Anh ta sẽ phải thả tôi ra khỏi đây. Không thì tôi sẽ tự tìm đường ra. Hẳn phải có cách để thoát ra khỏi căn phòng này chứ. Đây đâu phải là nhà tù.
Có lẽ sẽ có cách để tôi vặn ốc bản lề cửa. Hoặc ốc tay nắm cửa. Andrew có một bộ dụng cụ ở dưới nhà, khuất sâu trong garage, và bây giờ tôi sẵn sàng đánh đổi bất kì thứ gì để được sờ tay vào nó. Nhưng tôi cũng có cả đống thứ trong tủ quần áo. Có lẽ sẽ có cái gì đó tôi có thể dùng làm tua vít tự chế chăng.
“Millie?”
Lại là giọng của Andrew. Tôi vứt bỏ hành trình tìm kiếm dụng cụ và lao vội ra cửa. “Em đã đặt ba quyển sách lên người rồi. Hãy cho em ra đi mà.”
“Anh đã bảo em là ba tiếng. Em mới chỉ làm có khoảng một phút.”
Tôi đã chịu đựng đủ trò điên rồ này rồi. “Thả. Tôi. Ra. Ngay”
“Không thì sao?” Hắn ta cười lớn. “Anh đã nói cho em biết em cần phải làm gì rồi đấy.”
“Tôi sẽ không làm đâu.”
“Tốt thôi. Vậy thì em sẽ tiếp tục bị nhốt trong này.”
Tôi lắc đầu. “Vậy anh sẽ để mặc tôi chết trong này à?”
“Em sẽ không chết đâu. Khi hết nước, em sẽ nhận ra mình phải làm gì thôi.”
Lần này giữa tiếng gào thét của tôi, tôi chẳng còn nghe thấy tiếng bước chân của hắn ta nhỏ dần đi nữa.
Tôi đã đặt ba quyển sách trên bụng trong hai tiếng năm mươi phút. Andrew nói đúng. Sau khi uống cạn bình nước thứ ba, cảm giác tuyệt vọng muốn rời khỏi căn phòng này của tôi đã dâng cao đáng kể. Khi các hình ảnh mơ mộng về thác nước bắt đầu nhảy múa trước mắt tôi, tôi biết là mình phải hoàn thành nhiệm vụ mà hắn ta muốn. Tất nhiên, chẳng có gì đảm bảo là hắn ta sẽ thả tôi ra nếu tôi làm theo, nhưng tôi mong là có.
Các quyển sách này cực kì, cực kì không thoải mái. Tôi sẽ không nói dối. Có những thời khắc tôi những tưởng mình không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa, trọng lượng của chúng sắp đè nát xương chậu của tôi, nhưng rồi tôi hít vào một hơi – sâu nhất có thể với những quyển sách ngu ngốc này trên người – và tiếp tục chịu đựng. Sắp kết thúc rồi.
Và khi tôi ra được khỏi đây...
Gần đủ ba tiếng, tôi đẩy cả ba quyển sách xuống khỏi bụng. Cảm giác nhẹ nhõm tột độ, nhưng khi tôi cố gắng ngồi dậy, bụng tôi đau nhức khủng khiếp, đến mức tôi trào nước mắt. Sẽ có vết bầm tím ở chỗ đó. Dẫu vậy, tôi vẫn tiến ra cửa và đập cửa. “Tôi đã làm được rồi!” Tôi hét lên. “Tôi xong rồi! Hãy thả tôi ra khỏi đây!”
Nhưng tất nhiên, hắn ta không đến. Hắn ta có thể vẫn nhìn thấy tôi, nhưng tôi thì không hề biết hắn ta đang ở đâu. Hắn ta có ở trong nhà không? Hay đi làm? Hắn ta có thể ở bất kì đâu. Hắn ta biết tôi ở đâu, nhưng tôi thì không có cái đặc quyền đó.
Thằng khốn đó.
Một tiếng sau tôi mới nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa phòng. Tôi muốn khóc nấc lên vì nhẹ nhõm. Trước đây tôi chưa bao giờ sợ bị giam, nhưng trải nghiệm này đã thay đổi tôi. Tôi không chắc liệu mình còn có thể đi thang máy nữa hay không sau chuyện này.
“Millie?”
“Tôi đã làm rồi đấy, thằng khốn nhà anh,” tôi nhổ nước bọt vào cửa. “Giờ hãy thả tôi ra.”
“Hừm.” Giọng nói đa cảm của hắn ta khiến tôi muốn bóp cổ hắn ta và siết mạnh. “Anh e là mình không thể làm điều đó được.”
“Nhưng anh đã hứa rồi mà! Anh đã nói là nếu tôi giữ sách trên bụng trong ba tiếng thì anh sẽ thả tôi ra mà.”
“Đúng vậy. Nhưng vấn đề là thế này. Em đã đẩy chúng xuống sớm mất một phút. Vậy nên anh e là em sẽ phải bắt đầu lại từ đầu thôi.”
Mắt tôi mở to. Nếu có lúc nào đó tôi biến đổi thành Người khổng lồ Xanh và giật phăng cánh cửa này ra khỏi bản lề thì đó chính là thời khắc này. “Chắc anh đang đùa tôi.”
“Anh vô cùng xin lỗi. Nhưng đó là quy tắc.”
“Nhưng…” Tôi lắp bắp. “Tôi không còn nước nữa.”
“Đáng buồn thật,” hắn ta thở dài. “Lần sau, em sẽ phải học cách tiết kiệm nước.”
“Lần sau à?” Tôi đá cửa. “Anh mất trí rồi đấy à? Sẽ không có lần sau nào nữa đâu.”
“Thật ra, anh nghĩ là có đấy,” hắn ta nói trầm ngâm. “Em đang trong thời gian thử thách phải không? Nếu em mà lấy trộm cái gì đó từ nhà bọn anh – và anh chắc chắn là Nina sẽ làm chứng cho anh về điều đó – thì em nghĩ em sẽ đi đâu về đâu? Chỉ một lần phạm luật và em sẽ quay lại nhà tù ngay lập tức! Trong khi em chỉ phải ở lại trong căn phòng này một hoặc hai ngày mỗi lần nếu em không ngoan mà thôi. Anh nghĩ lựa chọn này tốt hơn nhiều chứ, phải không?”
Được rồi, đây chính là khoảnh khắc tôi biến thành Người khổng lồ Xanh.
“Vậy,” hắn ta nói, “anh đi làm đây. Bởi vì không lâu nữa em sẽ thấy khát lắm đấy.”
Lần này tôi đợi hẳn ba tiếng mười phút. Bởi vì tôi không muốn để ngỏ cơ hội cho Andrew tuyên bố rằng tôi cần làm lần thứ ba. Như thế chắc tôi chết mất.
Bụng tôi cảm giác như bị người đấm suốt mấy tiếng vừa qua vậy. Nó đau đến mức, mới đầu tôi thậm chí còn không thể ngồi dậy. Tôi phải lăn sang một bên và dùng tay nâng mình ngồi dậy từ từ. Và đầu tôi đau nhức vì thiếu nước. Tôi phải bò về phía cái giường và kéo lê người lên trên đó. Tôi ngồi đó và chờ Andrew đến.
Lại chờ thêm nửa tiếng nữa thì giọng hắn ta mới lại vang lên đằng sau cánh cửa. “Millie?”
“Tôi đã làm rồi,” tôi nói, mặc dù giọng tôi chẳng hơn gì lời thì thầm. Tôi thậm chí còn không thể đứng dậy.
“Anh đã nhìn thấy rồi.” Giọng hắn ta có cái gì đó thật trịch thượng. “Làm tốt lắm.”
Và rồi tôi nghe thấy âm thanh đẹp đẽ nhất mà tôi từng nghe thấy. Đó là tiếng cửa mở khóa. Nó thậm chí còn hay hơn cả lúc tôi được ra tù.
Andrew đi vào phòng ngủ, ôm một cốc nước. Hắn ta đưa nó cho tôi, và trong khoảnh khắc, tôi chợt nghĩ hắn ta có thể thả một loại thuốc mê nào đó vào nước, nhưng tôi thậm chí còn chẳng quan tâm. Tôi uống cạn cốc nước. Toàn bộ.
Hắn ta ngồi xuống cạnh tôi trên giường. Hắn đặt một bàn tay lên hõm lưng tôi và tôi co rúm người lại. “Em thế nào?”
“Bụng tôi đau.”
Hắn nghiêng đầu. “Anh xin lỗi.”
“Thật không?”
“Em cần phải được dạy một bài học khi phạm lỗi, đó là cách duy nhất để em học được bài học.” Môi hắn ta giần giật. “Nếu ngay từ lần đầu em đã làm đúng thì anh đã chẳng phải yêu cầu em làm lại từ đầu.”
Tôi ngẩng lên nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn ta. Làm sao tôi có thể yêu thằng cha này nhỉ? Hắn ta có vẻ tử tế, bình thường, và tuyệt vời. Tôi chẳng mảy may lường được hắn ta là một con quái vật kinh khủng như thế nào. Mục đích của hắn ta không phải là cưới tôi, mà là biến tôi thành tù nhân của hắn.
“Làm sao anh có thể biết chính xác tôi đã làm việc đó bao lâu?” tôi nói. “Chắc anh không thể nhìn rõ như thế chứ.”
“Ngược lại.” Hắn ta rút di động ra khỏi túi và mở một ứng dụng trên đó. Phòng tôi hiện lên với hình ảnh màu sắc rõ nét, choán toàn bộ màn hình. Tôi nhìn thấy hình ảnh hai chúng tôi cùng ngồi trên giường bằng độ phân giải tuyệt vời. Tôi trông trắng bệch và rũ rượi, tóc tai thì xơ xác.
“Hình ảnh rất đẹp phải không? Như một bộ phim vậy.”
Thằng khốn nạn này. Hắn ta đã nhìn tôi chịu đựng trong này cả ngày dài. Và hắn còn có ý định lặp lại việc này với tôi nhiều lần nữa. Chỉ có điều lần sau sẽ dài hơn. Và chỉ có Chúa mới biết lần tới hắn sẽ bắt tôi làm gì. Tôi đã từng một lần phải chịu cảnh lao ngục rồi - tôi sẽ không để điều đó xảy ra thêm một lần nữa. Không đời nào.
Vậy nên tôi thò tay vào túi quần jean của mình.
Và tôi rút chai xịt hơi cay mà tôi đã tìm thấy trong cái xô ra.