← Quay lại trang sách

Chương 54 MILLIE

Andrew gào lên khi bị hơi cay xịt thẳng vào mắt.

Vòi xịt chỉ cách mắt hắn ta khoảng bảy centimét, nên hắn ta đã phải hứng một lượng lớn. Và rồi tôi ấn thêm lần thứ hai cho đảm bảo. Trong khi làm điều đó, tôi quay đầu đi và nhắm mắt lại. Tôi không bao giờ muốn hơi cay bay vào mắt, mặc dù cũng khó để tránh tuyệt đối.

Khi tôi ngẩng lên nhìn, hắn ta đang đưa hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt đã chuyển thành màu đỏ rực của mình. Điện thoại của hắn đã rơi xuống sàn nhà, và tôi cầm nó lên, hết sức cẩn trọng để không chạm vào bất kì cái gì khác. Tất cả mọi thứ diễn ra trong hai mươi giây sắp tới phải cực kì chính xác. Tôi đã dành hơn sáu tiếng đồng hồ với ba quyển sách nằm trên bụng để lên kế hoạch cho chuyện này.

Chân tôi run lẩy bẩy khi tôi đứng dậy, nhưng chúng vẫn chịu hoạt động. Andrew vẫn đang quằn quại trên giường, và trước khi hắn ta có thể lấy lại thị lực, tôi lẻn ra khỏi phòng và đóng cửa lại sau lưng. Sau đó tôi rút chiếc chìa khóa mà Nina đã đưa cho tôi ra và tra vào ổ. Tôi xoay khóa và nhét nó vào túi. Sau đó tôi lùi lại một bước.

“Millie!” Andrew hét lên ở bên kia cửa. “Cái quái gì thế?”

Tôi nhìn xuống màn hình điện thoại của hắn ta. Tay tôi đang run bần bật, nhưng tôi vẫn có thể tìm đến mục cài đặt, và tôi tắt chế độ khóa màn hình đi trước khi điện thoại tự động khóa lại, vậy nên bây giờ điện thoại sẽ không đòi mật khẩu nữa.

“Millie!”

Tôi lùi lại thêm một bước nữa, như thể hắn ta có thể vươn tay xuyên qua cửa và túm lấy tôi vậy. Nhưng hắn ta đâu thể. Tôi đã an toàn ở bên này cửa.

“Millie.” Giờ giọng hắn ta gầm lên thật trầm. “Thả tôi ra khỏi đây ngay lập tức.”

Tim tôi đang đập dồn dập trong ngực. Nó cũng giống hệt cái cảm giác khi tôi đi vào căn phòng ngủ cách đây nhiều năm và phát hiện ra Kelsey đang gào thét với gã cầu thủ bóng bầu dục khốn nạn đó, Tránh xa tôi ra! Và Duncan thì cười cợt say xỉn. Tôi đã đứng đó trong giây lát, cơ thể tê liệt khi lửa giận bùng lên và choán đầy lồng ngực. Hắn ta đô con hơn nhiều so với hai chúng tôi – tôi không thể kéo hắn ta ra khỏi người cô ấy. Căn phòng thì tối om và tôi khua khoắng khắp mặt bàn cho tới khi tay tôi đụng đến cái chặn giấy và...

Tôi sẽ không bao giờ quên được ngày hôm đó. Sau tất cả, ai mà biết được tôi còn cứu được bao nhiêu cô gái khác khỏi tay hắn ta nữa?

“Tôi sẽ thả anh ra,” tôi nói. “Nhưng chưa được.”

“Chắc cô đang đùa tôi.” Giọng hắn ta giận dữ thấy rõ. “Đây là nhà của tôi. Cô không thể giam giữ tôi ở đây được. Và cô là một tội phạm. Tất cả những gì tôi phải làm là gọi cảnh sát và cô sẽ quay lại nhà tù ngay lập tức.

“Đúng thế,” tôi nói. “Nhưng làm sao anh có thể gọi cảnh sát được khi tôi đang cầm điện thoại của anh?”

Tôi nhìn xuống màn hình di động của hắn ta. Tôi có thể thấy hắn ta đứng đó, hình ảnh có màu sắc sống động. Tôi thậm chí còn có thể thấy mặt hắn ta đỏ bừng lên vì hơi cay và nước mắt còn đọng trên má. Hắn kiểm tra túi, rồi quét một vòng sàn nhà với đôi mắt sưng húp.

“Millie,” hắn ta nói bằng giọng chậm rãi, bình tĩnh. “Tôi muốn lấy lại điện thoại.”

Tôi cười khàn giọng. “Chắc chắn rồi.”

“Millie, trả điện thoại lại cho tôi ngay.”

“Hừm. Tôi không nghĩ anh có tư cách để ra yêu cầu đâu.”

“Millie.”

“Chờ chút nhé.” Tôi nhét di động của anh ta vào túi quần. “Tôi sẽ tìm cái gì đó để ăn. Tôi sẽ quay lại sớm thôi.”

“Millie!”

Hắn ta vẫn gào thét tên tôi khi tôi đi hết hành lang và xuống cầu thang. Tôi lờ hắn ta đi. Hắn ta chẳng thể làm gì khi vẫn còn bị kẹt trong căn phòng đó. Và tôi thì phải nghĩ xem tiếp theo mình sẽ làm gì.

Điều đầu tiên tôi làm chính xác những gì mình đã nói – tôi vào bếp, ở đó tôi uống hai cốc nước lớn. Sau đó tôi làm cho mình một cái sandwich xúc xích hun khói. Không, không phải bào ngư. Xúc xích hun khói. Với cả đống mayonnaise, và bánh mì trắng. Sau khi có một chút thức ăn trong dạ dày, tôi cảm thấy khá hơn hẳn. Cuối cùng tôi cũng có thể suy nghĩ kĩ càng.

Tôi cầm di động của Andrew lên. Hắn ta vẫn còn ở trong phòng gác mái, đi qua đi lại. Như một con thú bị nhốt trong lồng. Tôi mà thả hắn ra thì tôi không dám tưởng tượng hắn sẽ làm gì tôi nữa. Ý nghĩ ấy khiến gáy tôi đổ mồ hôi lạnh. Trong khi theo dõi hắn ta, một tin nhắn hiện lên trên di động của hắn ta từ “Mẹ.”

Con sẽ gửi giấy li dị cho Nina à?

Tôi di tay trên màn hình để đọc một vài tin nhắn trước đó. Andrew đã kể cho mẹ hắn ta nghe về những bất hòa với Nina. Tôi phải trả lời bà ta, bởi vì hắn mà không nhắn lại thì có thể bà ta sẽ xông đến đây – và rồi tôi tiêu tùng. Không một ai được phép hoài nghi là có chuyện gì đó đã xảy ra với Andrew.

Vâng. Vừa nói chuyện với luật sư xong.

Hồi âm của mẹ Andrew đến gần như ngay lập tức:

Tốt. Mẹ chưa bao giờ quý cô ta. Và lúc nào mẹ cũng cố gắng hết sức với Cecelia, nhưng Nina thì lúc nào cũng nới lỏng kỉ luật và con oắt đó đã trở nên thật hư hỏng.

Ngực tôi nhói lên thông cảm với Nina và Cecelia. Việc mẹ Andrew chưa bao giờ quý mến Nina đã đủ tệ rồi. Nhưng nói về cháu gái mình như vậy? Và tôi tự hỏi mẹ Andrew thấy thế nào là “kỉ luật.” Nếu nó mà giống ý tưởng về hình phạt của Andy thì tôi mừng là Nina chưa bao giờ tán thành điều đó.

Tay tôi đang run bần bật khi gõ tin nhắn trả lời:

Có vẻ mẹ đã đúng về Nina.

Giờ thì tôi phải đối phó với thằng khốn nạn đó.

Tôi nhét di động của hắn ta vào túi, rồi leo cầu thang lên tầng hai, rồi lên tầng gác mái. Khi tôi lên đến tầng trên cùng, tiếng bước chân trong phòng gác mái im bặt đi. Hẳn là hắn ta đã nghe thấy tiếng tôi.

“Millie,” hắn ta gọi.

“Tôi ở đây,” tôi nói giọng cứng ngắc.

Hắn ta hắng giọng. “Anh đã hiểu được điều em muốn nói về căn phòng này. Anh xin lỗi về những gì anh đã làm.”

“Thật không?”

“Thật. Giờ anh nhận ra là mình đã sai.”

“Tôi hiểu rồi. Vậy là anh xin lỗi chứ gì?”

Hắn ta hắng giọng. “Đúng thế.”

“Nói ra đi.”

Hắn ta im lặng một lúc. “Nói cái gì?”

“Nói rằng anh xin lỗi vì đã làm một chuyện thật kinh khủng với tôi.”

Tôi nhìn biểu cảm của hắn ta trên màn hình. Hắn không muốn nói xin lỗi bởi vì hắn không hề thấy cần phải xin lỗi. Tất cả những gì hắn thấy tiếc là đã cho tôi cơ hội để lật ngược thế cờ.

“Anh rất xin lỗi,” cuối cùng hắn ta nói. “Anh đã sai hoàn toàn. Anh đã làm một việc thật khủng khiếp với em và anh sẽ không bao giờ lặp lại điều đó nữa.” Hắn dừng lại. “Bây giờ em thả anh ra được chưa?”

“Được. Tôi sẽ thả.”

“Cảm ơn em.”

“Nhưng chưa được.”

Hắn hít mạnh. “Millie...”

“Tôi sẽ thả anh ra.” Giọng nói bình tĩnh của tôi trái ngược hẳn với trái tim đang nện thình thịch trong ngực. “Nhưng trước khi tôi làm vậy, anh phải bị trừng phạt vì những gì đã làm với tôi.”

“Đừng có chơi trò này,” hắn ta gầm lên. “Cô không đủ trình đâu.”

Hắn ta sẽ không nói chuyện với tôi kiểu đó nếu biết tôi đã đập một người đàn ông tới chết bằng cái chặn giấy. Hắn đúng là chẳng biết gì. Nhưng tôi cá là Nina biết.

“Tôi muốn anh nằm xuống sàn và đặt ba quyển sách đó lên người.”

“Thôi nào. Chuyện này thật lố bịch.”

“Tôi sẽ không thả anh ra khỏi căn phòng này cho tới khi anh làm điều đó.”

Andrew nhướn mắt lên để nhìn vào máy quay. Tôi lúc nào cũng nghĩ hắn ta có đôi mắt thật đẹp, nhưng trong đôi mắt ấy đầy sự độc ác khi hắn nhìn tôi. Không phải nhìn mình, tôi tự nhủ. Hắn đang nhìn vào máy quay.

“Tốt thôi. Tôi sẽ chiều ý cô.”

Hắn ta nằm xuống sàn. Lần lượt, hắn nhặt từng quyển sách lên và chồng chúng trên bụng, giống hệt như tôi đã làm chỉ mới vài tiếng trước. Nhưng hắn to và khỏe hơn tôi, và hắn chỉ trông có một chút không thoải mái với đống sách đó trên người, kể cả khi đã chồng đủ cả ba quyển.

“Vui chứ?” hắn nói vọng lên.

“Thấp hơn,” tôi nói.

“Cái gì cơ?”

“Di chuyển các quyển sách xuống thấp hơn.”

“Tôi không rõ cô …”

Tôi tựa trán vào cửa và nói: “Anh biết chính xác ý tôi là gì mà.”

Kể cả qua cánh cửa, tôi cũng có thể nghe rõ tiếng hắn hít vào thật mạnh. “Millie, tôi không thể …”

“Nếu anh muốn ra khỏi căn phòng đó thì anh phải làm như thế.”

Tôi nhìn chằm chằm xuống màn hình di động của hắn, theo dõi hắn. Hắn đẩy các quyển sách xuống từ ngực và giờ chúng đang nằm thẳng trên bộ phận sinh dục của hắn. Ban nãy trông hắn không quá khó chịu, nhưng giờ điều đó đã thay đổi. Mặt hắn đông cứng lại với vẻ nhăn nhó.

“Chúa lòng lành,” hắn dốc.

“Tốt,” tôi nói. “Giờ thì giữ nguyên như thế trong ba tiếng”