← Quay lại trang sách

Chương 55 MILLIE

Khi tôi ngồi trên ghế, xem tivi và chờ hết ba tiếng, tôi nghĩ đến Nina.

Bao lâu nay, tôi vẫn tin rằng cô ta là kẻ điên. Giờ thì tôi không biết phải nghĩ gì nữa. Cô ta hẳn đã để lại chai xịt hơi cay trong căn phòng đó cho tôi. Cô ta đã nghi ngờ hắn sẽ

làm thế với tôi. Điều đó khiến tôi nghĩ hắn đã từng làm thế với cô ta. Có lẽ rất nhiều lần.

Nina có bao giờ thấy ghen tị thật không? Hay tất cả chỉ là diễn? Tôi vẫn không dám chắc chắn trăm phần trăm. Một phần trong tôi muốn gọi cho cô ta để tìm hiểu, nhưng tôi nghĩ đó không phải là ý kiến hay. Sau tất cả, Kelsey không còn nói chuyện lại với tôi một lần nào nữa sau khi tôi giết Duncan. Tôi không hiểu vì sao, bởi tôi đã giết hắn ta vì cô ấy mà. Hắn đã ép buộc cô ấy. Nhưng đến lần tiếp theo gặp bạn thân cũ của mình, cô ấy đã nhìn tôi đầy chán ghét.

Sẽ chẳng bao giờ có ai hiểu cả. Sau khi lâm vào rắc rối vì rạch lốp xe của ông Cavanaugh, tôi đã cố gắng giải thích cho mẹ tôi hiểu là trước đó ông ta đã nói với tôi là tôi sẽ bị trượt môn toán trừ phi tôi để ông ta sờ. Bà không tin tôi. Không ai tin tôi cả. Bà đã gửi tôi thẳng tới trường nội trú bởi vì tôi liên tục vướng vào rắc rối. Nó cũng không đem lại kết quả gì tốt đẹp. Sau tai nạn ở trường nội trú, họ đã hoàn toàn phủi sạch tôi khỏi cuộc đời họ.

Và rồi khi cuối cùng tôi cũng tìm được một công việc tử tế sau khi ra tù, tôi đã phải đương đầu với thằng cha pha chế Kyle đó, cứ khi nào có cơ hội là hắn lại bóp mông tôi. Vậy nên đến một ngày, tôi đã quay phắt lại và đấm thẳng vào mũi gã. Hắn chỉ không đâm đơn vì thấy bẽ mặt vì bị một cô gái đánh. Nhưng họ đã bảo tôi đừng quay lại nữa. Và không lâu sau đó, tôi phải sống trong xe hơi.

Người duy nhất tôi có thể tin tưởng là chính mình.

Tôi ngáp và tắt tivi đi. Chỉ mới hơn ba tiếng và Andrew không hề nhúc nhích khỏi sàn nhà. Hắn đã tuân thủ mọi luật lệ, dù chắc hắn đang đau lắm. Tôi từ tốn đi bộ lên cầu thang tới tầng trên cùng. Ngay khi tôi đặt chân lên đó, hắn gạt đống sách xuống khỏi của quý của hắn. Trong giây lát, hắn cứ nằm đờ ra đó, gập bụng lại.

“Andrew?” Tôi nói.

“Cái gì?”

“Anh đang cảm thấy thế nào?”

“Cô nghĩ tôi đang cảm thấy thế nào?” hắn rít lên. “Thả tôi ra khỏi đây, con khốn.”

Hắn ta không còn được bình tĩnh và tự mãn như lần cuối cùng tôi lên đây nữa. Tốt. Tôi dựa vào cửa, nhìn mặt hắn trên màn hình. “Tôi thật sự không đánh giá cao việc chửi thề đâu. Tôi cứ ngỡ vì anh đang mong tôi giúp anh, anh có thể tử tế hơn một chút cơ đấy.”

“Thả. Tôi. Ra.” Hắn ta ngồi dậy trên sàn, ôm đầu trong hai tay. “Thề với Chúa, Millie. Nếu cô không thả tôi ra ngay bây giờ, tôi sẽ giết cô.”

Hắn ta nói thật nhẹ nhàng. Tôi sẽ giết cô. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình di động, tự hỏi có bao nhiêu người phụ nữ khác từng ở trong căn phòng này. Tôi tự hỏi liệu có ai trong số đó từng chết trong căn phòng này chưa.

Có vẻ hoàn toàn có khả năng đó.

“Thư giãn đi,” tôi nói. “Tôi sẽ thả anh ra mà. “Tốt.”

“Nhưng chưa được.”

“Millie...” hắn gầm lên. “Tôi đã làm đúng những gì cô bảo. Ba tiếng”

“Ba tiếng à?” Tôi nhướn lông mày lên dù cho hắn cũng chẳng thể nhìn thấy. “Tôi xin lỗi nếu anh nghe là ba tiếng. Thật ra tôi đã nói năm tiếng cơ. Nên tôi e là anh sẽ phải bắt đầu lại từ đầu rồi.”

“Năm...” Tôi mê cái cách màn hình màu cho phép tôi nhìn thấy mặt hắn ta trắng bệch đi. “Tôi không thể làm được. Tôi không thể cố thêm năm tiếng nữa được. Thôi mà. Cô phải thả tôi ra khỏi đây. Trò chơi kết thúc rồi.”

“Đây không phải là một cuộc thương lượng, Andrew,” tôi kiên nhẫn nói. “Nếu anh muốn ra khỏi căn phòng này thì anh sẽ phải giữ ba quyển sách đó trên thằng bé của anh trong năm tiếng tới. Lựa chọn là ở anh.”

“Millie. Millie.” Hơi thở của hắn ta không đều. “Xem này, lúc nào chẳng có chỗ để thương lượng. Cô muốn gì? Tôi sẽ cho cô tiền. Tôi sẽ cho cô một triệu đô ngay bây giờ nếu cô thả tôi ra khỏi căn phòng này. Như thế được không?”

“Không”

“Hai triệu.”

Hắn ta có thể dễ dàng đề nghị trả tôi một số tiền mà hắn ta không hề có ý định cho tôi. “Tôi e là không. Giờ tôi đi ngủ đây, nhưng biết đâu đến sáng tôi sẽ gặp lại anh.”

“Millie, hãy có lí lẽ một chút!” Giọng hắn vỡ ra. “Ít nhất tôi còn để lại cho cô một ít nước. Tôi không thể xin ít nước sao?”

“Tôi e là không,” tôi nói. “Có lẽ lần tới, anh nên để lại nhiều nước hơn cho cô gái bị anh nhốt lại trong căn phòng đó, để rồi còn lại một ít cho anh.”

Cùng với câu đó, tôi đi hết hành lang khi hắn ta gào thét tên tôi. Ngay khi đi xuống phòng ngủ, tôi đã tìm trên Google: Một người có thể sống mà không được uống nước trong bao lâu?