← Quay lại trang sách

Chương 56 NINA

Khi tôi đón Cecelia ở trại hè, lâu lắm rồi tôi mới thấy con bé hạnh phúc như thế. Con bé đi cùng vài người bạn mà con bé mới chơi cùng, khuôn mặt tròn xoe rạng rỡ. Vai và má con bé bị cháy nắng, và trên khuỷu tay con bé có một vết xước vẫn còn một miếng Band-Aid lủng lẳng. Thay vì một trong những chiếc váy diêm dúa kinh khủng mà Andy lúc nào cũng bắt con bé mặc, nó đang mặc một chiếc quần đùi thoải mái và áo phông. Tôi sẽ vui lắm nếu con bé không bao giờ phải mặc một cái váy nào như thế nữa.

“Con chào mẹ!” Con bé nhảy tung tăng về phía tôi, đuôi tóc vung vẩy sau lưng. Suzanne đã nói rằng khi con út của cô ta bắt đầu gọi cô ta là “mẹ” thay vì “ma ma”, tim cô ta như bị đâm dao vào. Nhưng tôi vui mừng khi thấy Cece trưởng thành, bởi vì điều đó có nghĩa là không lâu nữa con bé sẽ và hắn ta không còn quyền lực gì với con bé nữa. Với chúng tôi nữa. “Mẹ đến sớm à!”

“Ừ.”

Đỉnh đầu con bé giờ đã đến vai tôi rồi. Con bé có cao lên trong lúc ở đây không? Con bé ôm cánh tay gầy nhẳng của nó quanh người tôi, ngả đầu vào vai tôi. “Giờ chúng ta đi đâu ạ?”

Tôi cười. Khi Cece tự thu dọn đồ đạc để đến trại hè, tôi đã bảo con bé đóng gói thêm nhiều quần áo bởi vì tôi không chắc liệu hai mẹ con có về thẳng nhà hay không. Có lẽ hai mẹ con sẽ đi một chỗ khác sau khi rời trại hè. Vậy nên tôi vẫn còn một ít túi đồ của nó trong cốp xe.

Khi ấy tôi không chắc điều đó có xảy ra hay không. Tôi không rõ mọi chuyện có diễn ra theo kế hoạch hay không.

Mỗi lần nghĩ về chuyện đó, mắt tôi lại đong đầy nước mắt. Chúng tôi đã tự do rồi.

“Con muốn đi đâu?” Tôi hỏi.

Con bé ngẩng đầu lên. “Disneyland ạ!”

Chúng tôi có thể đến California. Tôi muốn năm nghìn cây số chặn giữa tôi và Andrew Winchester. Chỉ để đề phòng hắn lại nảy ra ý tưởng là chúng tôi nên quay lại với nhau.

Chỉ để đề phòng Millie không làm những gì mà tôi hy vọng cô ta sẽ làm.

“Đi thôi!” Tôi nói.

Mặt Cece sáng rực lên và con bé nhảy lên nhảy xuống. Con bé vẫn còn niềm vui trẻ con đó. Khả năng sống trong hiện tại. Hắn ta đã không đánh cắp được hoàn toàn niềm vui đó khỏi con bé. À thì, vẫn chưa.

Sau đó con bé ngừng nhảy khi mặt con bé nghiêm túc lại. “Còn bố thì sao ạ?”

“Bố không đi.”

Vẻ nhẹ nhõm trên mặt con bé giống hệt của tôi. Hắn ta chưa bao giờ động một ngón tay đến con bé, theo tôi biết, và tôi giám sát rất cẩn thận. Chỉ cần nhìn thấy một vết bầm tím nhỏ xíu khả nghi trên người con gái là tôi sẽ bảo Enzo cứ thẳng tay giết hắn ta đi. Nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy cái gì cả. Dẫu vậy, con bé biết một số sai phạm của nó sẽ khiến tôi bị trừng phạt. Con bé rất thông minh.

Tất nhiên, việc lúc nào con bé cũng phải cư xử hoàn mỹ khi ở cạnh bố nó có nghĩa là con bé sẽ phản kháng lại khi không có mặt hắn ta. Con bé không thật sự tin tưởng bất kỳ người lớn nào ngoại trừ tôi, và đôi khi con bé có thể rất khó chiều. Trước đây con bé từng bị chê là hư hỏng rồi. Nhưng đó không phải là lỗi của nó. Con gái tôi có trái tim tử tế.

Cece chạy vào phòng của nó để lấy túi. Tôi định đi theo con bé nhưng rồi di động của tôi rung lên trong túi. Tôi lục đống đồ lộn xộn trong túi cho tới khi tìm được di động. Đó là Enzo.

Tôi phân vân xem có nên nghe máy không. Enzo đã giúp cứu mạng tôi, và không thể tranh cãi là anh đã cho tôi một đêm đáng nhớ. Nhưng tôi đã sẵn sàng vứt bỏ giai đoạn cuộc đời đó ở phía sau. Tôi không biết anh gọi làm gì, và tôi cũng không chắc liệu mình có muốn biết không.

Nhưng rồi, tôi nợ anh, ít nhất thì cũng phải nghe máy.

“Xin chào?” Tôi hạ giọng xuống vài tông. “Có chuyện gì thế?”

Giọng Enzo trầm và nghiêm trọng. “Ta cần nói chuyện, Nina.”

Trong cả cuộc đời tôi, bốn chữ đó chưa bao giờ dẫn đến một điều gì tốt đẹp cả.

“Chuyện gì?” Tôi nói.

“Em cần phải quay lại đây. Em cần phải giúp Millie.”

Tôi khịt mũi. “Đừng có mà nghĩ.”

“Đừng có mà nghĩ à?” Tôi đã từng thấy Enzo nổi cơn tam bành rồi, nhưng chưa bao giờ nhằm vào tôi. Đây là lần đầu tiên. “Nina, cô ấy đang gặp rắc rối. Chính em đã đẩy cô ấy vào tình thế đó.”

“Phải rồi, bởi vì cô ta đã ngủ với chồng em. Em phải cảm thấy thương cho cô ta nữa à?”

“Em đã đẩy cô ấy vào chuyện đó!”

“Cô ta đâu cần phải cắn câu. Có ai gí súng vào người cô ta đâu. Dẫu sao đi nữa, cô ta sẽ ổn thôi. Andy đã không hề làm gì em trong suốt vài tháng đầu. Không phải cho tới khi bọn em đã kết hôn.” Tôi khịt mũi. “Em sẽ viết cho cô ta một bức thư sau khi li dị xong, được chứ. Em sẽ cảnh báo cho cô ta biết về hắn ta. Trước khi cô ta cưới hắn ta.”

Ở bên kia điện thoại, anh im lặng vài nhịp. “Ba ngày rồi Millie không hề rời khỏi nhà.”

Mắt tôi liếc nhìn phòng của Cecelia. Con bé vẫn đang thu dọn đồ đạc ở bên trong và chắc đang tán gẫu với những người bạn mới. Tôi nhìn một vòng những phụ huynh khác đến đón con. Tôi chạy vội sang một bên, hạ thấp giọng hơn nữa. “Ý anh là sao?”

“Anh đã thấy lo cho cô ấy. Vậy nên anh đã vạch một vạch đỏ trên lốp xe của cô ấy. Đã ba ngày rồi và cái vạch đó vẫn ở nguyên vị trí cũ. Cô ấy chưa hề đi đâu trong ba ngày.”

Tôi thở phì ra. “Xem này, Enzo. Điều đó có thể có nhiều ý nghĩa mà. Biết đâu hai người họ cùng đi du lịch thì sao.”

“Không. Anh đã thấy xe của hắn ta di chuyển.”

Tôi đảo tròn mắt. “Vậy thì có lẽ họ thay phiên nhau lái con xe đó. Có lẽ chỉ là cô ta không thích lái xe đi đâu cả.”

“Đèn trên tầng gác mái đang bật.”

“Cái...” Tôi hắng giọng, tránh xa các phụ huynh khác thêm một bước nữa. “Sao anh biết được điều đó?”

“Anh đã vào sân sau.”

“Sau khi Andy sa thải anh à?”

“Anh phải kiểm tra, được chứ? Có người ở trên đó.”

Tôi siết chặt di động đến mức các ngón tay tôi bắt đầu ngứa ran lên. “Vậy thì sao? Phòng gác mái là phòng ngủ của cô ta. Việc cô ta ở trên đó có đáng để nghiêm trọng hóa lên như thế không?”

“Anh không biết. Em nói xem.”

Cảm giác choáng váng dâng lên trong tôi. Khi tôi lên kế hoạch cho âm mưu này, hồi tôi còn muốn Millie là người thay thế tôi và rồi sau đó khi tôi muốn cô ta giết thằng khốn đó, tôi chưa bao giờ suy nghĩ kĩ càng. Tôi đã bỏ bình xịt hơi cay lại cho cô ta và cô ta chìa khóa phòng, và tôi cứ ngỡ cô ta sẽ ổn thôi. Nhưng giờ tôi nhận ra là có thể tôi đã phạm một sai lầm lớn. Tôi nghĩ đến cảnh cô ta bị nhốt trong căn phòng trên tầng gác mái đó, phải chịu đựng bất kì hình thức tra tấn nào mà Andy nghĩ ra. Ý nghĩ đó khiến tôi buồn nôn.

“Còn anh thì sao?” Tôi nói. “Anh không thể đi vào kiểm tra cô ta à?”

“Anh đã rung chuông. Không có ai trả lời.”

“Thế còn chìa khóa dưới chậu hoa?”

“Nó không có ở đó.”

“Thế còn…”

“Nina,” Enzo gầm lên, “em đang nói là em muốn anh đột nhập vào căn nhà đó à? Em có biết chuyện gì sẽ xảy ra với anh nếu anh bị tóm không? Em có chìa khóa. Em có toàn quyền đi vào trong đó. Anh sẽ đi cùng em, nhưng anh không thể đi một mình”

“Nhưng …”

“Tất cả là lời bao biện!” anh thốt lên. “Anh không thể tin là em lại để mặc cô ấy chịu đựng như cái cách em đã phải chịu đựng.”

Tôi nhìn phòng ở của Cecelia lần cuối. Con bé vừa đi ra ngoài, kéo túi hành lí sau lưng.

“Được rồi,” tôi nói. “Em sẽ quay lại. Nhưng chỉ với một điều kiện.”