← Quay lại trang sách

Chương 57 MILLIE

Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy trong phòng ngủ dành cho khách, điều đầu tiên tôi làm là chộp lấy di động của Andrew.

Tôi mở app máy quay trên tầng gác mái lên. Ngay lập tức, căn phòng hiện ra. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình và máu của tôi lạnh cóng. Căn phòng im lìm chết chóc. Andrew không còn ở trong đó nữa.

Hắn ta đã ra được khỏi phòng.

Tôi túm chặt cái chăn bằng tay trái. Mắt tôi đảo xung quanh phòng ngủ, tìm kiếm hắn ta, có lẽ đang ẩn núp đâu đó trong các góc tối. Có một chuyển động đột ngột ở cửa sổ, và tôi suýt thì lên cơn đau tim trước khi nhận ra đó chỉ là một con chim.

Hắn ta ở đâu rồi? Và làm sao mà hắn thoát ra được? Có một cái nút an toàn nào đó mà tôi không biết à? Một cách để hắn ta trốn ra nếu có ngày hắn ta bị kẹt trong tình thế này? Nhưng điều đó không hợp lí cho lắm. Hắn ta đã giữ các quyển sách đó trên bộ phận sinh dục suốt mấy tiếng liên tục. Vì sao hắn ta lại làm thế nếu từ đấy đến giờ hắn vẫn có thể trốn thoát được?

Dẫu thế nào đi nữa, nếu hắn đã thoát được khỏi phòng thì chắc hắn đang điên tiết lắm.

Tôi phải trốn khỏi căn nhà này. Ngay lập tức.

Mắt tôi lại nhìn xuống di động. Và rồi có cái gì đó chuyển động trên màn hình. Tôi chậm rãi thở ra. Sau tất cả, Andrew vẫn ở trong phòng. Hắn ta đang ở dưới chăn trên giường. Tôi chỉ không nhìn thấy hắn ta vì hắn ta gần như bất động.

Tôi sử dụng chức năng tua lại video quay phòng. Tôi nhìn Andrew nằm trên sàn nhà, nhăn nhó trước trọng lượng đặt trên người. Năm tiếng. Hắn đã làm điều đó trong năm tiếng. Vậy nếu tôi mà giữ lời thì bây giờ tôi phải thả hắn ta ra.

Tôi từ tốn chuẩn bị. Tôi tắm nước nóng thật lâu. Cảm giác căng cứng trên cổ tôi tan biến khi dòng nước ấm chảy xuống cơ thể. Tôi biết tiếp theo mình phải làm gì rồi. Và tôi đã sẵn sàng.

Tôi mặc một chiếc áo phông thoải mái và quần jean. Tôi buộc gọn mái tóc màu vàng sậm của mình thành đuôi ngựa và nhét di động của Andrew vào túi. Sau đó tôi cầm một thứ mà hôm qua tôi đã lấy từ garage và đút nó vào cái túi còn lại.

Tôi bước lên những bậc thang cót két dẫn lên tầng gác mái. Tôi đã leo lên đây đủ lần để để ý thấy không phải bậc thang nào cũng kêu. Chỉ có một số bậc nhất định thôi. Chẳng hạn, bậc thứ hai kêu rất to. Và cả bậc trên cùng nữa.

Khi tôi lên đến đầu cầu thang, tôi gõ cửa cồng cộc. Tôi nhìn xuống di động của hắn ta, nhìn hình ảnh có màu của căn phòng. Hắn không hề rời khỏi giường.

Gáy tôi thấy châm chích vì lo. Andrew đã không có gì để uống trong khoảng mười hai tiếng. Chắc đến giờ hắn phải cảm thấy khá yếu ớt rồi. Tôi nhớ cảm giác chết khát của tôi ngày hôm qua. Nhỡ hắn ta bất tỉnh rồi thì sao? Sau đó thì sao?

Nhưng rồi Andrew cựa quậy trên đệm. Tôi nhìn hắn ta vật vã ngồi dậy và dùng gan bàn tay xoa mắt.

“Andrew,” tôi nói. “Tôi quay lại rồi.”

Hắn ta nâng mắt lên và nhìn thẳng vào máy quay. Tôi rùng mình, tưởng tượng những gì hắn ta sẽ làm với tôi nếu tôi mở cánh cửa này ra. Nếu tôi mà mở cửa ra, hắn ta sẽ túm tóc lôi tôi vào trong đó. Hắn sẽ bắt tôi làm nhiều chuyện kinh khủng trước khi thả tôi ra. Đấy là nếu có ngày hắn chịu thả tôi ra.

Hắn loạng choạng đứng dậy. Hắn tiến về phía cửa và gục vào cửa. “Tôi đã làm rồi. Thả tôi ra.”

A. Phải rồi.

“Vấn đề là thế này,” tôi nói. “Video không chạy liên tục trong đêm. Bực mình nhỉ? Vậy nên tôi e là anh sẽ phải …”

“Tôi sẽ không làm lại việc đó đâu.” Mặt hắn ta hồng rực, và không phải là vì hơi cay. “Cô cần phải thả tôi ra ngoài ngay bây giờ , Millie. Tôi không đùa đâu.”

“Tôi sẽ thả anh ra.” Tôi dừng lại. “Nhưng chưa được.”

Andrew lùi lại một bước, nhìn cửa chằm chằm. Sau đó hắn ta lùi lại thêm một bước nữa. Rồi thêm một bước nữa. Và rồi hắn bắt đầu chạy.

Hắn tông cả người vào cửa mạnh đến mức nó rung cả bản lề. Nhưng nó không hề nhúc nhích.

Sau đó hắn lại lùi lại. Khỉ thật.

“Nghe này,” tôi nói. “Tôi sẽ thả anh ra. Chỉ còn một việc nữa anh cần làm thôi.”

“Quên đi. Tôi cóc tin lời cô.”

Hắn lại tông cả người vào cửa. Nó rung lên nhưng không vỡ ra. Căn nhà này tương đối mới và rắn chắc. Tôi tự hỏi không biết hắn ta có đủ sức tổng sập cửa hay không. Có lẽ khi hắn đang khỏe mạnh, người đủ nước. Nhưng không phải bây giờ. Và tông sập cửa từ bên trong sẽ khó lắm bởi vì đó là chỗ có bản lề.

Giờ hắn đang thở hổn hển. Hắn dựa vào cửa, cố thở đều đặn. Mặt hắn thậm chí còn đỏ hơn lúc trước. Tôi không nghĩ hắn đủ sức để tông sập cửa đâu. “Cô muốn tôi làm gì?” hắn gặng hỏi.

Tôi rút món đồ mà tôi đã lấy từ garage ra khỏi túi. Tôi đã tìm thấy nó trong bộ dụng cụ của Andrew. Nó là một cái kìm. Tôi nhét nó vào dưới khe cửa.

Ở bên kia cửa, hắn thò tay xuống và cầm cái kìm lên. Hắn lật nó qua lại. Hắn cau mày. “Tôi không hiểu. Cô muốn tôi làm gì?”

“À,” tôi nói, “chỉ là muốn biết chính xác anh đã đặt mấy quyển sách đó trên người bao lâu thì khó quá. Cái này dễ hơn này. Thỏa thuận một lần.”

“Tôi không hiểu.”

“Đơn giản thôi. Nếu anh muốn ra khỏi phòng này thì tất cả những gì anh phải làm là nhổ một cái răng của mình.”

Tôi nhìn mặt Andrew trên màn hình. Môi hắn ta nhăn nhó và hắn quẳng cái kìm xuống sàn nhà. “Cô đang đùa à. Không đời nào. Tôi sẽ không làm điều đó đâu.”

“Tôi nghĩ,” tôi nói, “thêm vài tiếng nữa không có nước thì biết đâu anh sẽ nghĩ khác đấy.”

Hắn lại lùi lại vài bước. Hắn đang dồn toàn bộ sức lực. Hắn tông vào cửa mạnh hết mức có thể. Một lần nữa, cửa rung lên nhưng không lay chuyển. Tôi nhìn hắn vung nắm đấm lên và đấm mạnh vào cánh cửa gỗ.

Andrew gào lên đau đớn. Thành thật mà nói, chắc tự nhổ răng ra thì hắn còn thấy dễ chịu hơn. Ở quán bar nơi tôi từng làm việc, một gã đã uống say và đấm vào tường, và làm gãy xương bàn tay. Tôi sẽ không lấy làm ngạc nhiên nếu Andrew cũng chịu chung số phận đó.

“Thả tôi ra!” Hắn gào lên với tôi. “Thả tôi ra khỏi căn phòng chết tiệt này ngay lập tức.”

“Tôi sẽ thả anh ra. Anh biết mình phải làm gì rồi đấy.”

Hắn đang lấy tay trái ôm bàn tay phải. Hắn đã khuyu gối xuống, gần như gập đôi người lại. Tôi nhìn trên màn hình khi hắn dùng tay trái cầm cái kìm lên. Tôi nín thở khi hắn đưa nó vào miệng.

Hắn sẽ làm thật à? Tôi không thể chịu được cảnh này. Tôi nhắm mắt lại, không dám nhìn.

Hắn gào lên thống thiết. Đó cũng chính là âm thanh mà Duncan đã phát ra khi tôi đập cái chặn giấy xuống hộp sọ của hắn ta. Mắt tôi mở choàng ra và Andrew vẫn còn trên màn hình. Hắn vẫn đang khuyu gối xuống. Tôi nhìn hắn cúi đầu và gào khóc như một đứa trẻ con.

Hắn sắp đến giới hạn cuối cùng rồi. Hắn không thể chịu đựng hơn nữa. Hắn sẵn lòng nhổ răng khỏi hàm chỉ để thoát khỏi căn phòng này.

Hắn không biết rằng đây mới chỉ là bắt đầu thôi.