← Quay lại trang sách

Chương 58 NINA

Có gì đó không ổn.

Tôi cảm thấy điều đó ngay khoảnh khắc đỗ lại trước cửa nhà Andrew. Có điều gì đó khủng khiếp đã diễn ra bên trong căn nhà đó. Tôi cảm nhận được điều đó trong mọi tế bào.

Tôi đã đồng ý quay lại đây với một điều kiện. Enzo phải ở lại với Cece và bảo vệ con bé bằng cả tính mạng. Không còn người nào khác trên thế giới này để tôi tin tưởng giao phó con gái mình nữa. Tôi quen biết rất nhiều người trong thị trấn này, và từng người một trong số họ đều mê mẩn trước sức quyến rũ của chồng tôi. Tôi không tin là họ sẽ không giao con bé cho hắn.

Nhưng điều đó có nghĩa là tôi phải đến đây một mình.

Lần cuối cùng tôi ở đây là một tuần trước, nhưng cảm giác như đã qua cả một đời. Tôi đỗ xe bên ngoài cổng, trên phố, sau xe của Millie. Tôi khom người núp sau xe của cô ta và để ý thấy vệt đỏ mà Enzo đã vạch ra trên lốp xe cô ta. Nó vẫn nằm nguyên ở đó. Nó vẫn nằm đúng chỗ đã nằm hôm qua và hôm kia à? Tôi chịu.

“Nina? Có phải cô không?”

Đó là Suzanne. Tôi đứng thẳng dậy, lùi ra xa xe Millie. Cô ta đang đứng trên vỉa hè, nghiêng đầu nhìn tôi dò hỏi. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ta, trông cô ta đã giống hệt một bộ xương khô rồi, nhưng có vẻ cô ta mới giảm cân thêm.

“Mọi chuyện ổn cả chứ, Nina?” Suzanne hỏi.

Tôi trưng một nụ cười lên môi. “Ổn cả. Tất nhiên rồi. Sao lại không?”

“Hôm nọ đáng nhẽ chúng ta phải ăn trưa và cô không hề đến. Nên tôi đã ghé qua để kiểm tra xem cô thế nào.”

Đúng rồi. Các bữa trưa hàng tuần của tôi với Suzanne. Nếu có một thứ mà tôi không thấy nhung nhớ gì về cuộc sống này thì chính là nó. “Xin lỗi. Chắc tôi quên.”

Suzanne bĩu môi. Tôi sẽ không bao giờ quên cái cách cô ta từng gật đầu cảm thông với tôi trong khi tôi tâm sự tất cả những gì Andy đã làm với tôi, nhưng rồi ngay lập tức quay lưng chỉ điểm tôi. Cô ta đã chọn tin hắn ta thay vì tôi. Người ta đâu thể quên được sự phản bội đó.

“Tôi đã nghe thấy một tin đồn kinh khủng,” cô ta nói. “Tôi đã nghe nói cô chuyển ra ngoài rồi. Cô đã bỏ Andy. Hoặc anh ấy…”

“Anh ấy đã đá tôi vì cô hầu gái à?” Tôi nhìn thấy nét mặt của Suzanne và tôi biết mình đã bắn trúng hồng tâm. Tất cả mọi người trong thị trấn này đều đang bàn tán về chúng tôi. “Tôi e rằng điều đó không phải là sự thật đâu. Những tin đồn lại sai rồi. Tôi chỉ vừa đi đón Cece ở trại hè thôi, chỉ có thế.”

“Ồ.” Mặt Suzanne thoáng lóe lên vẻ thất vọng. Cô ta đang mong được nghe vài câu chuyện hay ho. “À, tôi rất mừng khi nghe điều đó. Tôi đã lo cho cô lắm.”

“Tuyệt đối không có gì phải lo hết.” Ngực tôi bắt đầu đau đớn vì cười. “Tôi đã có một chuyến đi dài, nên giờ nếu cô thứ lỗi...”

Suzanne dõi mắt nhìn theo tôi khi tôi đi tới cửa trước. Tôi chắc chắn là đầu cô ta đang xoay mòng mòng với các câu hỏi. Chẳng hạn như, nếu tôi đi đón Cecelia ở trại hè thì con bé đâu rồi? Và vì sao tôi không đỗ xe ở garage mà lại đỗ trên đường? Nhưng tôi không có thời gian giải thích cho người đàn bà xấu tính này.

Tôi phải tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với Millie và Andy đã.

Tầng trệt nhà tôi tối om. Vì lần cuối cùng tôi ở đây, Andy đã đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi bắt đầu bằng cách ấn chuông cửa thay vì xông thẳng vào trong. Và rồi tôi đợi có người mở cửa cho tôi vào.

Sau hai phút, tôi vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ.

Cuối cùng, tôi rút chùm chìa khóa ra khỏi túi. Tôi đã làm động tác này vô số lần. Cầm chùm chìa khóa, tìm chiếc chìa khóa đồng với chữ A khắc ở trên, tra nó vào ổ. Cửa nhà cũ của tôi bật mở.

Không có gì ngạc nhiên, trong nhà tối om. Tôi không nghe thấy một âm thanh nào cả.

“Andy?” Tôi gọi to.

Không có ai trả lời.

Tôi đi ra cửa garage. Tôi đẩy nó ra và chiếc BMW của Andy đang nằm trong đó. Tất nhiên, điều đó không loại trừ khả năng Andy và Millie đã đi du lịch cùng nhau. Họ có thể đã đi taxi tới LaGuardia. Đó là điều Andy thường làm. Tôi cá là họ đã đột xuất quyết định đi du lịch với nhau.

Chỉ có điều, sâu trong tim, tôi biết là không phải vậy.

“Andy?” Tôi gọi, lần này to hơn. “Millie?”

Không có gì.

Tôi đi về phía cầu thang. Tôi ngó lên nhìn tầng hai, cố phát hiện các chuyển động. Tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Vậy nhưng vẫn có cảm giác có người ở trong này.

Tôi bắt đầu đi lên cầu thang. Chân tôi run bần bật và có khả năng chúng sẽ khuyu xuống, nhưng tôi vẫn bước tiếp. Tôi đi tiếp cho tới khi lên được tầng hai.

“Andy à?” Tôi nuốt cục nghẹn trong họng xuống. “Xin... Nếu có ai ở trong này, hãy trả lời tôi đi...”

Khi không nhận được câu trả lời nào, tôi bắt đầu kiểm tra từng phòng một. Phòng ngủ chính – trống trơn. Phòng ngủ cho khách – trống trơn. Phòng của Cece – trống trơn. Phòng chiếu phim – cũng trống trơn.

Chỉ còn lại một chỗ để tìm.

Cửa cầu thang lên tầng gác mái vẫn mở. Ánh sáng trong cầu thang lúc nào cũng mù mờ. Tôi nắm chặt lan can và ngẩng lên nhìn đầu cầu thang. Có người ở trên đó. Cái đó tôi chắc chắn.

Millie hẳn đã bị nhốt trên đó. Andy hẳn đã làm điều đó với cô ta.

Nhưng vậy thì Andy đâu rồi? Vì sao xe của hắn ta còn ở đậy nếu hắn thì không?

Chân của tôi gần như không đỡ được tôi khi tôi trèo mười bốn bậc thang lên tầng gác mái. Ở cuối hành lang là căn phòng mà tôi đã phải trải qua nhiều ngày dài ác mộng trong cuộc hôn nhân của mình. Trong phòng có ánh đèn. Nó phát ra từ dưới khe cửa.

“Đừng lo, Millie,” tôi lầm bầm. “Tôi sẽ giúp cô.”

Enzo nói đúng. Đáng ra tôi không nên bỏ cô ta lại đây. Tôi cứ ngỡ cô ta mạnh mẽ hơn tôi, nhưng tôi đã sai. Và giờ bất kì điều gì xảy ra với cô ta đều sẽ khiến tôi cắn rứt lương tâm. Tôi hy vọng cô ta vẫn ổn. Tôi sẽ đưa cô ta ra khỏi nơi này.

Tôi lấy chìa khóa phòng gác mái ra khỏi túi. Tôi tra chìa khóa vào ổ và để cửa bật mở.