Chương 59 NINA
“Ôi, Chúa ơi,” tôi thì thào.
Đèn trong phòng gác mái vẫn bật, như tôi đã nghĩ. Hai cái bóng đèn đó đang lập lòe trên trần nhà. Bóng đèn cần được thay, nhưng vẫn có đủ ánh sáng để nhìn thấy Andy.
Thứ từng là Andy, phải nói là thế.
Trong đúng sáu mươi giây, tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn chằm chằm. Sau đó tôi cúi người về phía trước và nôn khan. May thay sáng nay tôi quá lo lắng nên chẳng ăn sáng.
“Xin chào, Nina.”
Tôi suýt thì lên cơn đau tim khi nghe thấy tiếng động phát ra sau lưng. Tôi bị ghê tởm bởi hình ảnh trước mắt đến nỗi thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang tới tầng gác mái. Tôi quay phắt lại và cô ta ở đó. Millie. Đang cầm một cái bình xịt hơi cay, chĩa thẳng vào tôi.
“Millie,” tôi thở dốc.
Tay cô ta đang run lẩy bẩy và mặt cô ta trắng bệch. Trông như thể tôi đang nhìn vào gương. Nhưng mắt cô ta thì bừng bừng lửa giận.
“Hạ chai xịt hơi cay xuống đi,” tôi nói bình tĩnh hết mức có thể. Cô ta không nghe theo. “Tôi sẽ không làm hại cô – tôi hứa đấy.” Tôi liếc nhìn cái xác trên sàn rồi lại nhìn Millie. Hắn ta đã ở đây bao lâu rồi?”
“Năm ngày?” Giọng cô ta trống rỗng. “Sáu? Tôi mất dấu rồi.”
“Hắn đã chết.” Tôi phát biểu, nhưng nghe giống một câu hỏi hơn. “Hắn đã chết bao lâu rồi?”
Millie vẫn chĩa thẳng bình xịt vào tôi và tôi sợ không dám chuyển động đột ngột. Tôi biết cô gái này đủ sức làm những gì. “Cô có nghĩ là hắn ta chết hẳn rồi không?” cô ta hỏi.
“Tôi có thể kiểm tra? Nếu cô muốn?”
Cô ta ngập ngừng, rồi gật đầu.
Tôi di chuyển thật chậm bởi vì tôi không muốn bị xịt hơi cay – tôi quá rõ cảm giác bị xịt hơi cay sẽ thế nào. Tôi cúi xuống cạnh xác chồng mình trên sàn. Trông hắn ta không có vẻ còn sống. Mắt hắn mở hé, má hõm lại, môi thì tách ra. Ngực không phập phồng. Nhưng điều tệ nhất là số máu khô quanh miệng và trên cái áo sơ mi trắng của hắn ta. Môi hắn ta hé ra và bên trong đã mất vài cái răng. Tôi kìm nén cơn nôn mửa chực dâng lên.
Kể cả vậy, khi tôi vươn tay kiểm tra mạch đập trên cổ hắn, tôi vẫn cứ ngỡ hắn sẽ chộp lấy cổ tay tôi. Nhưng không. Hắn hoàn toàn chết lặng. Khi tôi ấn vào mạch của hắn, tôi không cảm thấy gì nữa.
“Hắn chết rồi,” tôi nói.
Millie nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, rồi hạ bình xịt hơi cay xuống. Cô ta ngồi phịch xuống giường và vùi mặt vào hai tay. Có vẻ như cô ta chỉ vừa mới nhận thức được mức độ nghiêm trọng của những gì đã xảy ra. Những gì cô ta đã làm. “Ôi Chúa ơi. Ôi không…”
“Millie...”
“Cô biết điều này nghĩa là sao.” Cô ta nâng đôi mắt đỏ quạch lên nhìn tôi. Sự giận dữ đã biến mất và tất cả những gì còn lại là sợ hãi. “Thế là xong. Tôi sẽ phải quay lại nhà tù đến cuối đời.”
Nước mắt chảy dọc xuống má cô ta và vai cô ta run lên thầm lặng – giống hệt cái cách Cece khóc khi con bé không muốn ai biết. Đột nhiên trông Millie non nớt một cách đau đớn. Cô ta chỉ là một cô bé.
Và đó là lúc tôi đưa ra quyết định.
Tôi ngồi xuống cạnh cô ta trên giường và ngập ngừng ôm lấy vai cô ta. “Không, cô sẽ không phải vào tù.”
“Cô đang nói gì, Nina?” Cô ta nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên. “Tôi đã giết hắn ta! Tôi đã bỏ mặc hắn ta chết trong căn phòng bị khóa chặt này suốt một tuần! Sao tôi lại không phải vào tù?”
“Bởi vì,” tôi nói, “cô thậm chí còn không có mặt ở đây.” Cô ta lấy mu bàn tay lau mắt. “Cô đang nói gì vậy?”
Con gái yêu, Cece, hãy tha thứ cho những điều mẹ sắp làm. “Cô sẽ rời khỏi đây. Tôi sẽ khai với cảnh sát là tôi đã ở đây cả tuần. Tôi sẽ nói là tôi đã cho cô nghỉ tuần này.”
“Nhưng …”
“Đó là cách duy nhất,” tôi nói gay gắt. “Tôi còn có cơ hội. Cô thì không. Tôi... tôi đã từng phải vào viện vì bệnh tâm thần. Khả năng tệ nhất là...” Tôi hít thật sâu. “Tôi sẽ quay lại bệnh viện tâm thần.”
Millie cau mày, mũi hồng rực. “Cô chính là người đã bỏ chai xịt hơi cay lại cho tôi, đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Cô đã hy vọng tôi sẽ giết hắn ta.”
Tôi lại gật đầu.
“Vậy thì vì sao cô không tự giết hắn ta?”
Tôi ước gì có câu trả lời dễ dàng cho câu hỏi đó. Tôi đã lo bị bắt. Tôi đã lo phải vào tù. Tôi đã lo không biết con gái tôi sẽ ra sao khi không có tôi.
Nhưng thật sự thì chỉ là vì tôi không thể. Tôi không dám kết liễu tính mạng của hắn. Và tôi đã làm một chuyện kinh khủng: tôi đã cố gắng lừa Millie đi giết hắn ta.
Điều mà cô ta đã làm.
Và giờ cô ta có thể sẽ phải mất cả cuộc đời còn lại để trả giá cho điều đó nếu tôi không làm điều gì giúp đỡ cô ta.
“Hãy ra khỏi đây trong khi cô còn có thể, Millie.” Nước mắt làm mắt tôi cay sè. “Đi đi. Trước khi tôi đổi ý.”
Cô ta không cần nghe đến lần thứ hai. Cô ta loạng choạng đứng dậy và vội vã ra khỏi phòng. Tiếng bước chân của cô ta nhỏ dần dưới cầu thang. Và rồi cửa trước đóng sập lại, bỏ tôi lại một mình trong căn nhà này – chỉ có tôi và Andy, kẻ đang trừng mắt nhìn lên trần nhà bằng đôi mắt của người chết. Tất cả đã chấm dứt. Đã chấm dứt thật rồi. Và chỉ còn lại một việc nữa cần làm.
Tôi cầm di động lên và báo cảnh sát.