← Quay lại trang sách

Chương 60 NINA

Nếu phải rời khỏi căn nhà này, thì tôi sẽ phải rời khỏi trong chiếc còng sắt. Tôi không thấy có phương án nào khác nữa.

Tôi vẫn ngồi trên ghế sô pha da, ôm đầu gối, tự hỏi đây có phải là lần cuối tôi ngồi ở đây không, trong khi tôi chờ viên thanh tra đi từ trên nhà xuống. Túi của tôi đang nằm trên bàn cà phê, và tôi hấp tấp chộp lấy nó. Chắc tôi nên ngồi đây một cách im lặng, như một nghi phạm giết người bé nhỏ ngoan ngoãn, nhưng tôi không thể ngăn mình lại. Tôi rút di động ra và mở danh sách các cuộc gọi gần nhất lên. Tôi chọn số đầu tiên trong danh sách.

“Nina? Có chuyện gì xảy ra?” Giọng Enzo tràn đầy lo lắng. “Ở đó có chuyện gì vậy?”

“Cảnh sát vẫn đang ở đây” tôi nghẹn ngào. “Em... nó không được tốt cho lắm. Với em. Họ nghĩ...”

Tôi không muốn nói ra điều đó. Họ nghĩ tôi đã giết Andy. Và tôi thì không giết hắn một cách trực tiếp. Hắn đã chết vì mất nước. Nhưng họ nghĩ tôi phải chịu trách nhiệm.

Tôi có thể chấm dứt chuyện này. Tôi có thể kể cho họ nghe về Millie. Nhưng tôi sẽ không làm vậy.

“Anh sẽ làm chứng cho em,” anh nói. “Những gì hắn đã gây ra với em. Anh đã nhìn thấy em bị nhốt ở trên đó.”

Anh nói thật lòng. Anh sẽ làm bất kỳ điều gì có thể để giúp tôi. Nhưng lời khai từ một người đàn ông gần như chắc chắn sẽ bị dán mác là tình nhân bí mật của tôi thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Và tôi thậm chí còn không thể chối bỏ điều đó. Đúng là tôi đã ngủ với Enzo còn gì.

“Cece ổn chứ” Tôi hỏi.

“Con bé ổn.”

Tôi nhắm mắt lại, cố điều hòa hơi thở. “Con bé đang xem tivi à?”

“Tivi? Không, không, không. Anh đang dạy con bé tiếng Ý. Nó tài năng lắm.”

Bất chấp tất cả, tôi bật cười. Mặc dù đó là một âm thanh yếu ớt. “Em có thể nói chuyện với con bé chứ?”

Sau đó là một khoảng im lặng và Cece nghe máy. “Ciao, Mama!”

Tôi nuốt nước bọt. “Chào con yêu. Con thế nào?”

“Bene. Khi nào mẹ mới tới đón con ạ?”

“Sớm thôi,” tôi nói dối. “Con cứ học tiếng Ý tiếp đi, và mẹ sẽ đến đó ngay khi có thể.” Tôi hít vào. “Mẹ... mẹ yêu con.”

“Con cũng yêu mẹ!”

Thanh tra Connors đang đi xuống cầu thang, tiếng bước chân như tiếng súng nổ. Tôi nhét di động vào lại trong túi và thả nó xuống bàn cà phê. Rõ ràng là, ông ta đã kiểm tra kĩ xác của Andy. Và tôi chắc chắn là ông ta có một bộ câu hỏi hoàn toàn mới. Tôi có thể thấy rõ điều đó trên mặt ông ta khi ông ta ngồi xuống đối diện tôi.

“Vậy,” ông ta nói. “Cô có biết gì về các vết bầm trên xác chồng cô không?”

“Vết bầm?” Tôi hỏi, thật lòng thấy bối rối. Tôi biết về cái răng bị nhổ ra, nhưng tôi đã không hề tra hỏi Millie cụ thể chi tiết về những gì đã xảy ra trong căn phòng gác mái đó.

“Có các vết bầm tím khắp bụng dưới của anh ta,” ông Connors nói. “Và trên khắp... bộ phận sinh dục của anh ta. Chúng sắp chuyển thành màu đen.”

“Ồ…”

“Cô nghĩ làm sao chúng lại có mặt ở đó?”

Tôi nhướn lông mày lên. “Ông nghĩ tôi đã đánh anh ấy à?” Ý tưởng đó thật đáng buồn cười. Andy cao hơn tôi kha khá và cơ thể hắn ta toàn cơ bắp chắc nịch. Tôi thì không.

“Tôi không hề biết có chuyện gì xảy ra trên đó.”

Mắt ông ta nhìn vào mắt tôi, và tôi cố không nhìn lảng đi. “Câu chuyện của cô là chồng cô hẳn đã vô tình bị nhốt trên tầng gác mái và không hiểu sao cô không nhận ra anh ta đã biến mất. Có đúng thế không?”

“Tôi cứ ngỡ anh ấy đi du lịch,” tôi nói. “Thường thì anh ấy sẽ đi taxi tới sân bay.”

“Và không hề có tin nhắn hay giữa hai người trong khoảng thời gian này, nhưng điều đó không khiến cô lo lắng,” ông ta chỉ ra. “Thêm nữa, khi nói chuyện với bố mẹ anh ta, có vẻ là tuần trước anh ta đã đề nghị cô ra khỏi nhà.”

Tôi không thể chối bỏ điều đó. “Đúng là như thế. Đó là lý do chúng tôi không hề nói chuyện.”

“Thế còn Wilhelmina Calloway?” Ông ta rút một quyển sổ nhỏ ra khỏi túi và xem xét các ghi chú của mình. “Cô ta đã làm việc cho hai người, phải không?”

Tôi nhún một bên vai. “Tôi đã cho cô ta nghỉ một tuần. Con gái tôi đến trại hè, nên tôi cảm thấy chúng tôi không cần cô ta. Tôi đã không gặp cô ta cả tuần nay.”

Tôi chắc chắn là họ sẽ cố gắng liên hệ với Millie, nhưng tôi đang cố gắng hết sức để loại cô ta ra khỏi danh sách nghi phạm. Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm sau những gì đã gây ra với cô ta.

“Vậy là cô đang nói với tôi là một người đàn ông trưởng thành không hiểu sao tự khiến mình bị nhốt lại trong một căn phòng trên tầng gác mái – không cầm theo di động - mặc dù căn phòng chỉ có thể bị khóa lại từ bên ngoài à?” Lông mày ông Conners nhướn lên tận đường chân tóc. “Và trong khi ở trong căn phòng đó, anh ta lại tình cờ quyết định nhổ bốn cái răng của mình à?”

Khi ông ta nói như thế...

“Cô Winchester,” viên thanh tra nói. “Cô thật sự tin rằng chồng của cô là kiểu người sẽ làm một việc như thế à?”

Tôi dựa lưng vào ghế sô pha, cố gắng không để lộ cơ thể mình đang run rẩy dữ dội đến mức nào. “Có thể chứ. Ông đâu có quen biết anh ấy.”

“Thật ra thì,” ông ta nói, “điều này không hoàn toàn đúng.” Tôi ngẩng phắt dậy. “Cái gì cơ?”

Ôi Chúa ơi. Chuyện này chỉ ngày một tệ hơn. Viên thanh tra có mái tóc xám này ở đúng độ tuổi để làm một người bạn chơi golf của bố Andy. Hoặc một trong những người từng được nhận sự hào phóng kinh người của gia đình này. Cổ tay tôi bắt đầu ngứa ngáy, chờ bị còng sắt quặp vào.

“Tôi chưa bao giờ trực tiếp quen biết anh ta,” ông Connors nói. “Nhưng con gái tôi thì có.”

“Con... gái ông à?”

Ông ta gật đầu. “Tên con bé là Kathleen Connors. Thật ra, thế giới này nhỏ lắm – con bé và chồng cô đã từng đính hôn cách đây rất lâu.”

Tôi chớp mắt nhìn ông ta. Kathleen. Vị hôn thê mà Andy đã chia tay trước khi hai chúng tôi đến với nhau. Cô gái mà tôi đã cố gắng tìm kiếm nhiều lần nhưng vẫn không đạt được kết quả gì. Kathleen là con gái của người đàn ông này. Nhưng thế thì sao?

Ông ta hạ giọng xuống vài tông cho tới khi tôi phải căng tai ra mới nghe được. “Vụ chia tay đó đã rất khó khăn với con bé. Con bé không chịu nói về chuyện đó. Đến giờ vẫn không. Sau đó con bé đã chuyển đi rất xa và thậm chí còn đổi cả tên. Con bé đã không hề hẹn hò một người đàn ông nào kể từ đó đến giờ.”

Tim tôi đập nhanh. “Ôi. Tôi.”

“Tôi luôn trăn trở muốn biết chính xác thì Andrew Win chester đã làm gì với con gái tôi.” Ông ta mím chặt môi lại cho tới khi chúng thành một đường thẳng. “Vậy nên khi tôi chuyển tới đây khoảng một năm trước và bắt đầu đào xới thông tin, tôi đã thấy tò mò khi cô từng khai rằng anh ta đã nhốt cô lại trên tầng gác mái, nhưng không một ai có thể xác nhận chuyện của cô là thật. Mặc dù thật lòng mà nói, có vẻ như cũng không có ai cố gắng tìm hiểu. Gia đình Winchesters từng có rất nhiều ảnh hưởng ở đây trước khi họ chuyển đến Florida, đặc biệt là với một vài cảnh sát.” Ông ta dừng lại. “Nhưng không phải tôi.”

Miệng tôi khô khốc, chẳng nói nổi nên lời. Tôi chỉ biết nhìn ông ta chằm chằm, miệng há hốc.

“Nếu cô hỏi tôi,” ông ta nói, “căn phòng trên tầng gác mái đó rất nguy hiểm. Có vẻ rất dễ bị nhốt lại trên đó.” Ông ta lại ngả lưng ra sau, giọng quay lại âm lượng bình thường. “Chuyện xảy ra với chồng cô thật đáng tiếc. Tôi chắc chắn là bạn bè của tôi trong văn phòng điều tra những cái chết bất thường cũng sẽ đồng ý thôi. Nó sẽ là chuyện để cảnh tỉnh, không phải sao?”

“Đúng thế,” cuối cùng tôi nói gắng gượng. “Một lời cảnh tỉnh.”

Thanh tra Connors nhìn tôi lần cuối thật lâu. Và rồi ông ta quay lại trên gác để tới chỗ các đồng nghiệp của mình. Và tôi nhận ra một điều tuyệt vời.

Sau tất cả, tôi sẽ không phải rời khỏi nhà trong chiếc còng sắt nữa rồi.