← Quay lại trang sách

Bốn

Khi bị mất tích, điều xúc phạm cuối cùng mà Jenny- May Butler đã làm khuâng theo nó một phần của tôi. Tôi nghĩ rằng chúng tôi đã sắp đặt để sau khi nó biến mất, một phần của tôi cũng sẽ mất tích theo. Càng lớn lên, càng cao thêm, cái khoảng trống mất tích đó trong tôi càng kéo dài cho đến khi nó là một lỗ hổng trong suốt quãng đời trưởng thành của tôi, giống như một con cá mắt mở to mồm rộng ngoác nằm ướp đá vậy. Nhưng làm sao tôi có thể thật sự bị mất tích? Làm thế nào tôi có thể đến được nơi mà tôi đang đứng đây? Câu hỏi đầu tiên và cũng là quan trọng nhất, tôi đang ở đâu?

Tôi đang ở nơi đây và đó là tất cả những gì tôi biết.

Tôi nhìn quanh và tìm kiếm những điều thân thuộc. Tôi đi lòng vòng không nghỉ và cố tìm đường ra nhưng không thấy một lối nào. Đây là nơi đâu? Ước gì tôi biết được. Ở đây chồng chất những vật dụng cá nhân: chìa khóa xe, chìa khóa nhà, điện thoại di động, túi xách, áo khoác, va li trang trí bằng vé hành lý ở sân bay, những chiếc giày lẻ đôi, hồ sơ kinh doanh, ảnh, dụng cụ mở đồ hộp, kéo, bông tai nằm rải rác trong các đống đồ thất lạc mà thi thoảng lại ánh lên khi ánh sáng chiếu qua. Và tất, có rất nhiều các đôi tất cọc cạch. Bất cứ nơi nào đi qua, tôi cũng nhìn thấy những vật dụng mà nhiều người có lẽ vẫn đang vò đầu bứt tai để tìm kiếm.

Có cả động vật nữa. Rất nhiều chó mèo với những khuôn mặt bé nhỏ ngơ ngác và những chiếc lông dựng lên giận dữ, không còn giống như những tấm ảnh của chúng dán đầy rẫy trên các bốt cột điện ờ thị trấn. Chẳng một món hậu tạ nào có thế mang chúng trở lại.

Làm sao tôi có thể miêu tả được nơi này? Đó là một nơi nửa vời. Giống như là một đại sảnh chẳ dẫn bạn tới đâu, một đại tiệc của những thứ còn sót lại, một đội bóng của những người không bao giờ được chơi, một người mẹ không con, một thân thể không có đầu. Nó đang tồn tại nhưng cũng chưa hẳn. Nó chứa đầy những vật dụng cá nhân nhưng nó vẫn trống rỗng vì chủ nhân của chúng không có ở đó đế yêu thương chúng.

Làm sao tôi lại đến được nơi đây? Tôi là một trong những người chạy bộ bị mất tích. Thật đáng thương hại làm sao. Tôi từng xem tất cả những bộ phim kinh dị loại B và kêu lên ngán ngẩm mỗi khi bộ phim bắt đầu bằng cảnh một người chạy bộ bị giết được tìm thấy vào lúc sáng sớm. Tôi nghĩ thật ngớ ngẩn khi một người phụ nữ lại chạy trên một con hẻm vắng trong những giờ tối tăm của màn đêm hay trong những thời khắc tĩnh lặng của buổi sáng sớm, đặc biệt khi họ biết rằng một kẻ sát nhân hàng loạt đang ẩu náu đâu đó. Nhưng đó chính là những gì đã xảy ra với tôi. Tôi là một người chạy bộ buổi sáng dễ đoán trước, đáng thương hại và vô cùng ngây thơ, trong bộ đồ thể dục màu xám và nghe nhạc rất to bằng tai nghe, chạy dọc con kênh trong những giờ sớm tinh mơ. Nhưng tôi không bị bắt cóc, tôi chỉ chạy lạc vào một con đường khác.

Tôi đang chạy dọc con kênh, chân nện thình thịch trên mặt đất như thường lệ, tạo nên một nhịp điệu trên cơ thể. Tôi nhớ mình cảm thấy những hạt mồ hôi chảy ròng xuống từ trên trán, từ trước ngực và dọc sống lưng. Những cơn gió nhẹ khiến tôi run lên khe khẽ. Mỗi khi nhớ lại buổi sáng đó, tôi phải gắng nhắc mình không lặp lại cái sai lầm ấy. Thi thoảng trong ký ức, trong những ngày may mắn hơn, tôi vẫn đi theo con đường của mình, mặc dù những điều bên cạnh luôn thật hấp dẫn. Và chẳng phải chúng ta luôn thầm ước giá mà mình đã chỉ đi theo một con đường.

Lúc ấy là năm giờ bốn mươi lăm phút vào một buổi sáng mùa hè rạng rỡ và yên tĩnh ngoại trử bản nhạc Rocky đang dồn dập trong tai tôi. Mặc dù không thể tự nghe, tôi biết mình đang thở hồng hộc. Tôi luôn đẩy bản thân qua các giới hạn. Khi cảm thấy mình phải dừng lại tôi chạy nhanh hơn. Tôi không rõ đó là một sự tự trừng phạt mỗi ngày hay một phần nào đó trong tôi khát khao được khám phá, được đi đến những nơi tôi chưa từng tới, hay chạm đến những điều tôi chưa bao giờ đạt được trước đó.

Xuyên qua màn đêm xanh thẫm xung quanh mình, tôi phát hiện ra một bông hoa dại màu tím trồi lên từ dưới nước. Tôi nhớ khi tôi còn là một đứa trẻ cao nhẳng với mái tóc đen và luôn xấu hổ vì cái tên trái khoáy của mình, cha tôi vẫn thường nói với tôi rằng loài hoa này đã bị đặt tên sai vì chúng chẳng mang màu tím chút nào. Chúng có màu hồng nhạt với nhụy vàng và chẳng phải chúng vẫn rất đẹp và điều ấy thật buồn cười hay sao? Tất nhiên là không, tôi lắc đầu nguẩy nguậy. Tôi ngắm chúng từ xa và khi tiến tới gần, tôi thầm nói với chúng, ta biết mi cảm thấy thế nào mà. Trong lúc chạy, chiếc đồng hồ tuột khỏi cổ tay tôi và rơi xuống giữa những bụi cây bên trái đường. Tôi đã làm gẫy cái móc khóa đồng hồ ngay từ lần đầu tiên tôi đeo nó và kể từ đó, nó thường xuyên tự bung ra và rơi trên sàn. Tôi ngừng chạy và quay đầu lại, thấy nó nằm đó trên thảm cỏ ẩm ướt. Tôi dựa lưng vào một nhánh thân cây xù xì và trong lúc thở lấy hơi, tôi phát hiện ra một lối mòn chạy ngoằn ngoèo về phía bên trái. Nó chẳng hề mời chào, cũng không hẳn khuất lối đi cho người thích ngáo ngơ, nhưng cái máu khám phá của tôi trỗi dậy và trí tò mò khiến tôi muốn xem nó sẽ dẫn tới đâu.

Nó dẫn tôi tới đây.

Tôi chạy quá nhanh và quá xa đến nỗi, khi danh sách bài hát trên ipod kết thúc, tôi nhìn quanh và chẳng còn nhận ra được cảnh vật xung quanh mình nữa. Bao quanh tôi khuất màn sương dày và tôi dường như đang ở trên một đỉnh núi phủ đầy thông. Những cây thông dựng thẳng đứng, lạnh lùng và gườm gườm như một con nhím xù lông đang bị đe dọa. Tôi chầm chậm tháo tai nghe, tiếng thở dốc vang vọng giữa những ngọn núi hùng vĩ và ngay lập tức tôi biết rằng mình đã không còn ở thị trấn Glin bé nhỏ nữa. Thậm chính cũng không còn ở Ai-len.

Tôi chỉ ở đây. Từ hôm qua và giờ vẫn thế.

Tôi là người làm công việc tìm kiếm và tôi biết nó là thế nào. Tôi là loại người khoác hành lý lên vai và ra đi trong hàng tuần liền mà chẳng bao giờ thông báo cho ai biết. Tôi đi vắng thường xuyên, tôi mất liên lạc thường xuyên, chẳng ai tìm hiểu xem tôi đang ở đâu và tôi thích như vậy. Tôi thích đến và đi khi mình muốn. Tôi đã rất nhiều lần tới những địa điềm, nơi những người bi mất tích được nhìn thấy lần cuối. Tôi xem xét và hỏi han xung quanh. Vấn đề duy nhất là tôi mới chỉ đến thị trấn này vào sáng hôm đó, lái thẳng xe tới Shannon Estuary và đi chạy bộ. Tôi chưa nói chuyện với ai, chưa đặt phòng ở nhà nghỉ, hay đi trên một con phố đông người. Tôi biết họ sẽ nói gì, tôi biết rằng thậm chí tôi còn không được coi là một trường hợp mất tích. Tôi sẽ chỉ là một người nữa muốn ra đi mà không muốn được tìm thấy; điều thường xuyên xảy ra - và vào thời điểm này tuần trước họ có lẽ đã đúng.

Cuối cùng, tôi sẽ thuộc về nhóm những kẻ mất tích mà không có nguy hiểm gì cho người mất tích hay cho cộng đồng, chẳng hạn, những người lớn hơn 18 tuổi và quyết định bắt đầu một cuộc đời mới. Tôi đã 34 tuổi và trong mắt nhiều người khác là người đã muốn ra đi từ rất rất lâu rồi.

Tất cả nhữn điều này có nghĩa rằng, ngay lúc này đây, chẳng có một ai ngoài kia đang tìm kiếm tôi cả.

Điều này sẽ kéo dài bao lâu? Điều gì sẽ xảv ra khi họ tìm thấy một chiếc xe Ford Fiesta đời 1991 màu dỏ, nhàu nát bên cửa sông với một cái túi trong cốp xe, một danh sách những người mất tích, một ly cà phê, mà đến lúc đó hẳn đã nguội lạnh và chưa nhấp môi ngụm nào, và một chiếc điện thoại di động, có thể vởi những cuộc gọi nhỡ, trên ghế xe?

Điều gì sẽ xảy ra sau đó?