Năm
Khoan đã.
Ly cà phê. Tôi vừa nhớ đến ly cà phê.
Trên đường đi từ Dublin, tôi dừng lại một gara để mua một ly cà phê từ máy bán hàng tự động và một người đàn ông đang bơm lốp xe đã nhìn thấy tôi.
Ở một nơi hiu quạnh, giữa những mờ ảo của vùng đồng quê vào lúc 5h 15 sáng, khi lũ chim còn ríu rít và những con bò còn rống lên to đến nỗi tôi hầu như không nghe được mình đang nghĩ gì nữa. Mùi phân bò nồng nặc nhưng hương hoa kim ngân phảng phất trong gió sớm khiến nó có vẻ ngọt ngào hơn.
Cả người đàn ông lạ mặt và tôi đều đứng cách xa mọi thứ nhưng dường như cả hai vẫn ở ngay giữa một điều gì đó. Sự thật duy nhất là chúng tôi đều tách rời với cuộc sống ngoài kia đủ để cho những đôi mắt tìm gặp nhau và cảm thấy một mối liên hệ ngay tức khác.
Anh ta cao nhưng không cao bằng tôi; như tất cả những người khác. lm68, với khuôn mặt tròn, hai má hồng hào, mái tóc đỏ vàng và một cặp mắt sáng màu xanh nước biển tôi cảm thấy như mình chưa nhìn thấy bao giờ dù chúng có vẻ mệt mỏi vào lúc sáng sớm như thế này. Anh mặc một chiếc quần jeans màu xanh bạc cũ kỹ, một chiếc áo cotton kẻ caro màu trắng và xanh, phờ phạc vì một chặng lái xe dài, mái tóc rối bời, cái cằm chưa cạo và bụng thì lớn lên cùng tuổi tác. Tôi đoán rằng anh ta ở độ tuổi ngoài 30, mặc dù trông anh già hơn, với những vết nhăn hằn trên trán và quanh miệng khi cười. Không, tôi có thế đọc được nỗi buồn lan tỏa ra từ anh rõ ràng đến nỗi tôi nghĩ rằng những nếp nhăn kia không phải từ những nụ cười. Những sợi tóc bạc đã xuất hiện trên mái đầu của anh, mỗi một sợi tóc là kết quả của một bài học khó khăn của cuộc đời. Mặc dù cân nặng có vẻ hơi dư thừa, trông anh vẫn khỏe mạnh và cơ bắp. Anh hẳn đã làm rất nhiều công việc tay chân, dự đoán của tôi dựa trên đôi bốt dành cho những việc nặng nhọc mà anh đang mang. Đôi bàn tay anh to bàn, đầy dấu vết của sương gió nhưng mạnh mẽ. Tay áo của anh được cuốn lên một cách cẩu thả đến dưới khuỷu tay và khi anh chuyển động để nâng cái bơm lên tôi, có thể thấy những đường gân trên mặt cánh tay anh cuộn lên. Nhưng hẳn là anh ta không đi làm, từ chiếc áo mà anh đang mặc. Với anh, đó hẳn là một bộ cánh đẹp.
Tôi quan sát anh khi tôi đi về phía xe của mình.
"Này cô, cô làm rơi vật gì kìa,” anh ta kêu lên.
Tôi dừng và ngoái lại. Trên mặt đường bằng đá dăm trộn nhựa là chiếc đồng hồ của tôi, lấp lánh ánh bạc dưới ánh nắng mặt trời. Cái đồng hồ quỷ quái, tôi lẩm bẩm và xem xét xem nó có bị hư hỏng gì không.
"Cảm ơn anh,” tôi cười và đeo lại nó vào tay.
"Thật là một ngày đẹp trời phải không?"
Một giọng nói quen thuộc với một cặp mắt quen thuộc. Tôi ngắm anh ta một lát trước khi trả lời. Một gã trai tôi đã gặp trong một quán bar trước đây, một cuộc tán tỉnh trong lúc say, một người tình, đồng nghiệp, khách hàng, hàng xóm, hay bạn học cũ? Tôi điểm qua bản danh sách trong đầu tôi và không có một dấu vết nào trong đó. Nếu anh ta không phải là một cuộc hẹn hò cũ, tôi nghĩ trong đầu, tôi sẽ vui mừng nếu anh ta là một cuộc hẹn mới.
"Đẹp tuyệt vời”. Tôi đáp lại với một nụ cười.
Cặp lông mày của anh ta nhướng lên trong ngạc nhiên rồi lại hạ xuống, và khuôn mặt anh an bài với một niềm thích thú khi anh hiểu được lời khen của tôi. Nhưng dù rất muốn ở lại và sắp đặt một cuộc hẹn hò với anh trong tương lai, tôi có một cuộc gặp với Jack Ruttle, một người đàn ông tốt bụng mà tôi đã hứa sẽ giúp đỡ, và đó cũng là lý do vì sao tôi lái xe từ Dublin đến Limerick.
Tôi thầm mong rằng anh, người đàn ông điển trai mà tôi đã gặp ở gara hôm đó, sẽ nhớ đến tôi, sẽ nghĩ về tôi, sẽ kiếm tôi và tìm thấy tôi.
Và tôi biết, lại thêm một điều trái khoáy nữa. Tôi, muốn một người đàn ông tìm kiếm mình? Chắc hẳn ba mẹ tôi sẽ hãnh diện lắm.