Sáu
Jack Ruttle chạy một cách chậm chạp nối đuôi một chiếc HGV dọc theo đường bờ biển N69, dẫn từ phía bắcKerry tới nơi anh sống tại Foynes, một thị trấn nhỏ ờ hạt Limerick cách thành phố Limerick chừng nửa giờ chạy xe. Lúc đó là năm giờ sáng và anh đang lái xe trên con đường duy nhất tới cảng Shannon Foynes, cảng biển duy nhất của Limerick. Nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ tốc độ, Jack thầm mong cho các xe tải chạy nhanh hơn, trong khi anh nắm cái cái vô lăng chặt đến nỗi những khớp ngón tay hằn một màu trắng lên da. Bỏ ngoài tai lời khuyên của nha sĩ mà anh gặp ngày hôm trước ở Tralee, Jack lại bắt đầu nghiến trèo trẹo hai hàm răng của mình. Thói quen nghiến răng đã khiến cho răng của Jack tụt xuống, lợi yếu đi và cả mồm đau nhức. Hai má của anh đỏ ửng, sưng lên và thật hợp với một đôi mắt đầy mệt mỏi. Jack rời nhà cậu bạn tại Tralee để lái xe về nhà trong suốt cả đêm. Dẫu sao đi nữa thì giấc ngủ cũng không đến với anh một cách dễ dàng trong những ngày gần đây.
"Anh đang bị stress đấy à?" ông nha sĩ hỏi khi đang xem xét phần bên trong miệng của Jack.
Miệng vẫn đang há to, Jack cố nuốt vào một câu nguyền rủa sắp văng ra và gắng cưỡng lại để không cắn nát ngón tay của ông nha sĩ đang trong mồm anh. Stress thậm chí không phải là từ để diễn tả những gì Jack đang trải qua lúc này.
Em trai Donal của anh đã biến mất vào ngày sinh nhật thứ 24 sau một đêm đi chơi với tụi bạn ở Limerick. Sau bữa ăn nhẹ khá muộn trong một quán ăn nhanh, Donal tách ra khỏi tụi bạn và đi về một mình. Cái quán thì quá đông để có thể chú ý vào một người nào đó, còn bốn người bạn của cậu ta thì quá say xỉn và bận rộn để đưa một cô bạn gái về nhà.
Camera an ninh (CCTV) đã ghi lại hình của Donal rút tiền tại một máy ATM trên phố
O'connel vào lúc 3.08 phút sáng thứ sáu và một lát sau, một camera khác ghi hình cậu bị ngã trên hướng ra cảng Arthur. Và sau đó, tung tích của Donal hoàn toàn biến mất. Như thể cậu ta đã biến mất vào không khí vậy. Jack đã chuẩn bị tinh thần cho một sự thật gần như thế. Cái chết của Donal là một giả thuyết mà Jack biết rằng anh sẽ có thể chấp nhận nhưng không có một chứng cớ nào để tin vào điều đó cả.
Điều dằn vặt Jack chính là cái sự không thể biết ấy. Nỗi lo lắng khiến anh không thể chợp mắt và nỗi lo sợ khiến thế xác anh trở nên ốm yếu. Nhưng chính những cuộc tìm kiếm không kết quả của cảnh sát đã tiếp nhiên liệu cho anh tiếp tục cuộc tìm kiếm. Jack kết hợp chuyến khám bệnh với bác sĩ nha khoa tại Tralee đế thăm một người bạn của Donal, người đã ở cùng với cậu ấy vào cái đêm mất tích. Giống như với tất cả những người khác, dường đám đông tối hôm đó, Jack vừa muốn đấm cho họ một trận lại vừa muốn ôm họ thật chặt. Anh muốn gào vào mặt cậu bạn của Donal, nhưng cũng muốn an ủi cậu ta vì đã mất đi một người bạn. Anh chẳng bao giờ muốn gặp cậu ta một lần nữa, nhưng anh cũng không muốn rời đi, trong trường hợp cậu ta nhớ được một điều gì đó, một điều mà có lẽ cậu ta đã không nhớ ra trước đó nhưng sẽ là một đầu mối mà anh đang kiếm tìm.
Anh thức trắng cả đêm, xem xét kỹ lưỡng các bản đồ, đọc đi đọc lại các bản báo cáo, kiểm tra lại các mốc thời gian và các lời khai. Trong khi đó, bên cạnh anh, ngực Gloria nâng lên hạ xuống một cách đều đặn với mỗi hơi thờ nhẹ nhàng của cô. Thi thoảng, thế giới mơ màng của cô lấn sang thế giới của anh khi những hơi thở ngọt ngào thổi qua cả những trang giấy anh đang đọc.
Gloria, bạn gái đã 8 năm của anh, lúc nào cũng ngủ. Cô đã ngủ ngon lành trong suốt cả một năm đầy ác mộng của Jack. Và cô vẫn mơ, vẫn có những hi vọng của ngày mai.
Cô đã ngủ rất sâu sau khi trải qua hàng giờ ở sở cảnh sát, ngay ngày đầu tiên mà họ đã lo lắng vì không có tin tức gì từ Donal suốt bốn ngày liền. Cô đã ngủ sau khi cảnh sát tìm kiếm xác của Donal hàng ngày trời ở bờ sông. Cô đã ngủ sau ngày mà họ mất hàng giờ để dán ảnh của Donal ở khắp các cửa hiệu, siêu thị và cột đèn. Cô đã ngủ trong cái đêm mà cảnh sát nghĩ rằng hoàn tìm thấy xác của Donal trong một cái hẻm ở thị trấn và cô vẫn ngủ đêm sau khi mà họ phát hiện ra rằng cái xác không phải của em trai anh. Cô đã ngủ vào cái đêm mà cảnh sát nói rằng họ không thể làm thêm được gì nữa sau hàng tháng trời tìm kiếm. Cô đã ngủ trong đêm an táng mẹ anh, sau khi chứng kiến chiếc quan tài người mẹ đầy đau khổ của anh bị vùi vào trong đất, sum họp với cha anh, sau 20 năm xa cách.
Điều đó làm Jack thất vọng, nhưng anh biết không phải sự thiếu quan tâm đã khiến mí mắt của Gloria sụp xuống hàng đêm. Anh biết điều ấy vì Cô đã nắm tay anh khi họ ngồi trả lời những câu hỏi tại Sở cảnh sát trong lấn đầu tiên. Cô đứng bên anh bên bờ sông, mặc cho những cơn mưa gió quất vào mặt, khi họ nhìn những người thợ lặn ngoi lên khỏi mặt nước, với vẻ mặt còn u ám hơn trước lúc họ ngụp xuống nước sâu. Cô đã giúp anh dán hình của Donald lên khắp các cửa sổ và cột đèn. Cô đã ôm chặt anh khi anh khóc vào cái ngày mà cảnh sát dừng cuộc tìm kiếm và cô đã đứng ở hàng đầu trong nhà thờ, chờ đợi anh trong lúc anh khiêng chiếc quan tài của mẹ tới bàn thờ.
Cô đã quan tâm một cách đầy đủ, nhưng suốt một năm ròng, cô vẫn ngủ trong những đêm có những giờ khắc dài nhất trong cuộc đời Jack. Những giờ khắc mà anh coi trọng nhất, nhưng Gloria đã không và không thể biết đến. Mỗi đêm, anh cảm thấy một hố sâu khoảng cách giữa thế giới của hai người càng trở nên lớn hơn.
Anh đã không kể cho cô nghe về việc anh tìm thấy người phụ nữ này, Sandy Shortt, từ văn phòng tìm kiếm người mất tích trên cuốn Những Trang Vàng. Anh đã không nói với cô rằng anh đã gọi cho Sandy. Anh đã không kể về những cuộc điện thoại lúc đêm khuya trong suốt cả tuấn trước và những hi vọng mà sự quyết đoán và tin tưởng của người phụ nữ này đã gieo vào tâm trí và trái tim anh.
Và anh đã không nói cho cô biết rằng anh đã sắp xếp đế gặp Sandy vào hôm nay ở thị trấn kế bên vì... cô vẫn còn đang ngủ.
Cuối cùng Jack cũng xoay sở để vượt qua được chiếc xe tải dài trước mặt, và khi về gấn đến nhà, Jack nhận ra anh đang lái một mình trên con đường quê yên tĩnh trong chiếc xe Nissan cũ kỹ đã 12 tuổi của anh. Tất cả mọi thứ trong chiếc xe đều im lặng. Trong vòng một năm qua, những âm thanh không mong muốn trở nên khó dung nạp đối với Jack; Tiếng của ti-vi hay radio chỉ làm anh mất tập trung trong khi tìm kiếm những câu trả lời. Trong tâm trí anh là một sự hỗn loạn: những tiếng la hét, những đoạn tua lại của các cuộc đối thoại trước đó, những tưởng tượng về những cuộc nói chuyện trong tương lai, tất cả đều lẫn lộn nháo nhào giống như một cái nút mắc kẹt trong hũ mứt vậy.
Phía ngoài chiếc xe, tiếng máy gấm lên, tiếng kim loại sát rạt, những cái bánh xe nảy lên nảy xuống qua mỗi ổ gà rồi đập mạnh vào mặt đường. Tâm trí anh đang ồn ào bên trong chiếc xe yên tĩnh, còn chiếc xe của anh cũng va đập ầm ĩ trên con đường quê vắng lặng. Lúc ấy là 5h 15 phút một buổi sáng chủ nhật đầy nắng tháng bảy và anh phải dừng xe để lấy chút không khí cho lồng ngực của anh và cho cả chiếc lốp xe bị xịt hơi ở phía trước.
Anh đậu xe vào một trạm xăng vắng lặng, mà có lẽ sẽ đóng cửa một lát sau đó, và đậu bên cạnh chiếc bơm khí. Anh để cho những tiếng chim sáng sớm lấp đầy tâm trí mình trong giây phút và xả ra những ý nghĩ thông thường trong khi anh gấp tay lên và làm vài động tác kéo dãn cơ thể sau một chuyến đi dài. Cái nút của hũ mứt tạm thời nằm yên.
Bên cạnh anh một chiếc xe tấp vào và dừng lại. Dân số của khu vực này thưa thớt đến nỗi anh có thể nhận ra một chiếc xe lạ từ hàng dặm xa... và biển số xe từ Dublin cũng nói lên điều đó. Từ chiếc xe bé xíu và bụi bặm, một cặp chân dài trong chiếc quần thể thao xuất hiện, rồi tiếp sau đó là một thân hình cao ráo. Jack thôi nhìn chằm chặp nhưng từ khóe mắt của mình anh có thể thấy cô gái với những lọn tóc đen sải những bước dài tới máy bán cà phê bên cạnh cửa gara. Anh ngạc nhiên là một cô gái với chiều cao như vậy lại có thể ngồi vừa một chiếc xe nhỏ bé đến thế. Anh thấy một vật gì đó rơi ra từ tay cô và nghe tiếng kim loại va xuống mặt đất.
"Này cô cô đánh rơi vật gì kìa," anh kêu lên.
Cô nhìn về phía sau với vẻ bốí rối và đi ngược về phía miếng kim loại đang ánh lên trên mặt đất.
"Cảm ơn”, cô mỉm cười, đeo một vật trông giống như một chiếc lắc tay hay một cái đồng hồ lên có tay mình.
"Không có gì, một ngày thật đẹp trời phải không?”,Jack cảm thấy một cơn đau nhói trên hai má đang sưng của anh khi anh nhoẻn một nụ cười.
Đôi mắt xanh của cô sáng lên như những viên ngọc lục trên làn da trắng như tuyết và chúng càng lấp lánh hơn khi được những tia nắng len qua các rặng cây rọi vào. Những lọn tóc đen thẫm uốn quanh khuôn mặt cô một cách duyên dáng, nửa để lộ nửa che đi. Cô nhìn anh từ đầu tới chân, giống như là đang phân tích từng phần cơ thể của anh vậy. Cuối cùng, cô rướn mày “tuyệt đẹp”, cô trả lời, và đáp lại nụ cười. Cô với mái tóc xoăn đen thẫm, với ly cà phê Styrofoam, với đôi chân dài và tất cả những điều khác nữa, biến mất vào trong chiếc xe bé tí hon như một con bướm chui vào cây ăn sâu bọ.
Jack nhìn chiếc Ford Fiesta đi khuất, thầm ước cô ở lại và một lần nữa, anh nghĩ về chuyện tình cảm giữa anh và Gloria, hoặc có thể chỉ những cảm xúc từ phía anh, đã thay đổi. Nhưng anh không có thời gian để suy nghĩ về điều đó lúc này. Anh quay lại xe và xem lướt qua những hồ sơ của anh để chuẩn bị cho cuộc gặp với Sandy Shortt sau đó vào sáng hôm nay.
Jack không sùng đạo, anh chưa từng đến nhà thờ trong vòng hơn 20 năm. Nhưng họ tìm kiếm xác của cậu ta dưới sông. Lần thứ hai là cầu cho cái xác trong hẻm không phải là Donal, và lần thứ ba là cầu cho mẹ anh sống sót qua cơn đau tim lần thứ 2 trong vòng sáu năm. Hai trong ba lời cầu nguyện đã được trả lời.
Anh cầu nguyện lần thứ tư ngày hôm này. Anh cầu cho Sand Shortt sẽ là người đem đến cho anh câu trả lời anh đang tìm kiếm.