Mười Một
Thời gian học ở trường trung học St Mary, tuần nào tôi cũng đến gặp thầy Burton. Chúng tôi thậm chí còn gặp nhau trong những tháng hè khi trường mở cửa cho các hoạt động hè của thị trấn. Lần cuối cùng tôi gặp thầy 1à khi tôi bước sang tuổi 18. Tôi đã hoàn tất các chứng chỉ học của mình vào năm trước và sáng hôm đó tôi nhận tin mình được nhận vào làm tại cục cảnh sát Gardaí Síochana. Vì thế tôi phải chuyển đến Cork để tham dự lớp huấn luyện ở Templemore trong vài tháng.
"Chào thầy, thầy Burton," tôi chào khi thầy bước vào văn phòng nhỏ, căn phòng chẳng thay đổi gì kể từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Thầy vẫn thế - trẻ trung và bảnh trai, tôi yêu từng điểm nhỏ nhất trên con người thầy.
“Sandy, đây là lần thứ 100 tôi xin em đừng gọi tôi là thầy Burton nữa. Em làm tôi cảm thấy mình như một ông già vậy.”
"Thầy đúng là một ông già mà,” tôi chọc.
“Nếu đúng thế thì em cũng là một bà già,” thầy chọc lại và im lặng bao trùm lấy chúng tôi. "Nào,” thầy trở nên nghiêm túc, "tuần này em có tin gì mới chưa?"
"Hôm nay, em đã nhận được giấy báo trúng tuyển của Cục Cảnh sát.”
Mắt thầy mở to. Vui? Buồn? “Tuyệt vời, Sandy, chúc mừng em. Em đã làm được rồi!” Anh tiến đến ôm lấy tôi. Chúng tôi ôm nhau trong một giây dài, cái ôm dài hơn phép lịch sự thông thường.
"Phản ứng của ba mẹ em thế nào?”
"Họ vẫn chưa biết tin.”
"Họ sẽ buồn biết mấy khi em rời họ đi.”
"Đó là điều tốt nhất." Tôi quay mặt nhìn sang hướng khác.
"Em sẽ không thể bỏ lại tất cả những rắc rối của mình lại Leitrim, em biết đấy,” anh dịu dàng nói.
"Không, nhưng em sẽ bỏ lại phía sau những người biết rõ về những rắc rối đó.”
"Em có định quay lại thăm nơi này không đấy?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Có phải chúng tôi vẫn đang nói chuyện về ba mẹ tôi?
"Nhiều như em có thể."
"Nhiều như thế nào kia?" Tôi nhún vai.
"Họ luôn ủng hộ em, Sandy.”
"Em không thể trở thành người mà họ mong muốn, thầy Burton. Em khiến họ cảm thấy khó chịu."
Anh nhướng mày nhìn tôi khi nghe tôi gọi anh như thể việc tôi cố ý dựng lên bức tường ngăn cách giữa hai chúng tôi. "Họ chỉ muốn em là chính em, em biết mà. Đừng xấu hổ về bản thân mình. Họ yêu em, yêu chính con người thật của em.”
Cách anh nhìn tôi lại khiến tôi tự hỏi phải chăng chúng tôi vẫn đang nói về ba mẹ tôi. Tôi nhìn quanh căn phòng. Anh hiểu rõ con người tôi, về tất cả mọi thứ trong con người tôi và tôi cảm nhận được mọi thứ trong con người anh. Anh vẫn còn độc thân và sống một mình, mặc cho các cô gái ở thị trấn Leitrim theo đuổi. Tuần này qua tuần khác, anh cố gắng thuyết phục tôi chấp nhận mọi việc như nó vốn thế và tiếp tục cuộc sống, nhưng nếu có một người nào đó dừng cuộc sống của mình lại để chờ đợi một điều gì đó, hay một ai đó, thì đó chính là anh.
Anh đằng hắng. "Anh nghe nói em đã đến gặp Andy MacCarthy hồi cuối tuần.”
"Và?"
Anh mệt mỏi đưa tay xoa mặt và chúng tôi rơi vào im lặng. Cả hai chúng tôi đều giỏi im lặng. Bốn năm làm trị liệu, bốn năm tôi phơi bày tâm hồn mình, để rồi hầu hết những ngày này mỗi từ mới là một từ có thêm từ cuộc tranh luận về những sự việc luôn choán đầy trong suy nghĩ của tôi.
"Thôi nào, hãy nói gì đó đi chứ," anh nhẹ nhàng.
Cuộc gặp gỡ cuối cùng và tôi không thể nghĩ được bất cứ điều gì. Anh vẫn chưa có câu trả lời cho tôi.
"Em sẽ đến dự buổi tiệc hóa trang vào thứ Sáu chứ?" Anh phá tan bầu không khí nặng nề.
"Vâng,” tôi mỉm cười. "Em không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn để nói lời tạm biệt với nơi này bằng việc tới dự trong trang phục hóa trang thành một người khác?”
"Em sẽ hóa trang như thế nào?"
“Như một chiếc tất.”
Anh cười nghiêng ngả. "Andy sẽ không đi cùng em đấy chứ?”
“Anh có bao giờ thấy những chiếc tất của em đi theo cặp chưa?”
Anh nhường mày, ra hiệu anh muốn biết nhiều hơn thế.
“Anh ta đã không thể nào hiểu được tại sao em lục tung căn nhà của anh ta khi em không thể tìm được thư mời.”
"Em nghĩ lá thư ở đâu?"
"Ở cùng với những thứ khác. Cùng với suy nghĩ của em." Tôi dụi mắt chán nản.
"Em đâu có mất trí, Sany. Vì vậy em sẽ trở thành một cảnh sát.” Nụ cười của anh run run.
"Anh lo lắng về tương lai của đất nước đấy à?”
"Không,” anh cười. "Ít nhất anh biết chúng ta sẽ được an toàn. Em sẽ hỏi cung những tên tội phạm cho đến chết.”
"Em học hỏi từ những điều tốt nhất.” Tôi cố nở một cười gượng gạo.
Burton đến dự buổi tiệc hóa trang thứ Sáu hôm đó. Anh hóa trang thành chiếc tất khiến tôi cười lăn lộn. Tối hôm đó, anh lái xe đưa tôi về nhà, chúng tôi im lặng ngồi bên nhau. Sau nhiều năm trò chuyện không ai trong chúng tôi biết phải nói gì. Đến trước nhà, anh vươn người qua hôn vào môi tôi cuồng nhiệt; những nụ hôn dài mãnh liệt. Đó là chính là lời chào và cũng là lời tạm biệt của chúng tôi.
"Thật tiếc chúng ta không phải mẫu người của nhau, Gregory. Chúng ta đã có thể là một cặp xứng đôi,” tôi buồn bã nói.
Tôi những muốn anh nói với tôi rằng chúng tôi đang tạo thành cặp đôi cọc cạch tuyệt vời nhất nhưng dường như anh đồng ý với tôi vì tôi thấy anh lái xe dần xa.
Càng hẹn hò với nhiều người, tôi càng nhận ra Gregory và tôi là cặp đôi tuyệt vời nhất. Nhưng trong những cuộc rượt đuổi tìm câu trả lời cho các câu hỏi hóc búa trong cuộc đời mình, tôi đã bỏ qua những sự thật hiển nhiên ngay trước mắt.