← Quay lại trang sách

Mười Hai

Helena tò mò quan sát tôi qua ngọn lửa trại màu hổ phách, ánh lửa bập bùng nhảy múa liếm lên mặt chị. Những thành viên khác trong nhóm tiếp tục hồi tưởng những buổi biểu diễn Rock'n Roll của Derek, vui vẻ chuyển chủ đề, bỏ qua thắc mắc của tôi về nơi chúng tôi đang có mặt. Cuộc trò chuyện hào hứng trở lại nhưng tôi vẫn như người ngoài cuộc, mặc dù tôi không một mình. Cuối cùng, tôi chuyển hướng đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào đám tro tàn lên nhìn vào mắt Helena.

Chị đợi cho cả nhóm im lặng trước khi cất tiếng hỏi.

“Cô làm nghề gì, Sandy?"

"Ồoo, phải đấy,” Joan hào hứng, sưởi ấm đôi tay mình bằng cách ôm chặt tách trà. "Hãy kể cho chúng tôi nghe di.”

Mọi người quay sang nhìn tôi và tôi cân nhắc nên làm gì. Tại sao phải nói dối?

"Tôi sở hữu một công ty," tôi bắt đầu và sau dó dừng lại.

"Công ty gì mới được chứ?” Bernard hỏi.

"Một công ty người mẫu, phải không?" ]oan hỏi bằng một giọng trấn áp. "Với những người chân dài như cô, tôi cá là như vậy.” Tách trà đặt sát môi nằm yên vị trong tay chị ta, ngón tay út chìa ra và dựng đứng lên như chú chó trong chuyến đi săn.

"Joan, cô ấy nói cô ấy sở hữu một công ty, không phải chỉ là một thành viên của một công ty. Bernard lắc đầu và vênh cằm lên.

"Thật ra, đó là một văn phòng tìm kiếm người mất tích.”

Cả nhóm im lặng nhìn tôi dò xét và khi quay sang nhìn nhau thì họ phá lên cười. Tất cả mọi người trừ Helena.

"Ồ Sandy, điều đó hay đấy.” Bernard lấy khăn tay lau khóe mắt. "Thực ra công việc chính xác của nó là gì vậy?"

"Diễn xuất.” Helena chen ngang trước khi tôi kịp trả lời.

"Sao chị biết?" Bernard hỏi, khá tức giận khi chị biết điều gì đó trước anh. "Chính chị là người đặt ra câu hỏi kia mà.”

"Cô ấy nói với tôi khi tất cả mọi người còn đang cười trước câu trả lời của cô ấy.” Chị xua tay.

"Một công ty diễn xuất,” Joan tròn mắt nhìn tôi. "Thật tuyệt vời. Chúng ta đã diễn những vở kịch rất hay ở Sảnh Finbar.” Joan giải thích. "Mọi người nhớ chứ?" Cô quay sang nhìn các bạn của mình. “Julius Caesar, Romeo và Juliet là hai trong những tác phẩm vĩ đại nhất của của Shakespeare. Bernard đã từng là -"

Bernard ho lớn.

"Ồ, tôi xin lỗi." Joan dỏ mặt, "Bernard là một diễn viên tuyệt vời. Anh đóng khá thuyết phục vai Bottom trong vở Giấc mộng đêm hè. Chắc chắn cô sẽ muốn có anh trong công ty của mình.”

Và rồi họ quay trở lại với những đề tài cũ. Helena đi vòng qua đống lửa và ngổi xuống bên cạnh tôi.

"Chị phải nói, em rất cừ vai trò của mình,” Helena cười lặng lẽ.

"Tại sao chị lại làm như vậy?" Tôi ám chỉ sự xen ngang của chị.

"Ồ, em không muốn nói cho họ biết điều đó, đặc biệt là Joan với giọng điệu rất háo hức lúc nào cũng cảm thấy phải có trách nhiệm kể cho mọi người biết mọi chuyện chỉ để bảo đảm rằng cô ấy đã nghe thấy,” chị chọc, nhưng lại nhìn về phía bạn mình một cách đầy trìu mến. "Nếu mọi người biết được em đang làm việc ở một văn phòng tìm người mất tích, em sẽ bị đè bẹp bởi những câu hỏi. Họ sẽ nghĩ rằng em đến để đưa họ về nhà." Tôi không chắc là chị đang nói đùa hay đang hỏi tôi. Dù đó là gì đi nữa thì chị đã không hề cười và tôi cũng không hề trả lời.

"Còn có ai khác ở quanh đây để kể cho họ nghe ư?" Tôi nhìn chòng chọc vào khu rừng yên tĩnh tối đen như mực. Tôi không hề nhìn thấy ai khác trong hai ngày vừa rồi.

Helena lại nhìn tôi một cách đầy hiếu kỳ. "Sandy, còn có những người khác, em biết thế mà.”

Ngoại trừ Ewoks, tôi thấy khó có thể tin bất kỳ ai khác có thể sống trong bóng tối và sự im lặng bủa vây quanh đây.

“Em biết câu chuyện về chúng tôi chứ?” Helena cố gắng nói nhỏ để những người khác không nghe thấy.

Tôi gật đầu, thở thật sâu và kể lại, "Năm học sinh bị mất tích trong chuyến đi cắm trại ở Roundwood, hạt Wicklow. Derek Cummings, Helena Dickens, Marcus Flynn, Joan Hatchard và Bernard Lynch đều 16 tuổi, học trường nội trú St Kevin dành cho cả nam sinh và nữ sinh ở Blackrock. Những học sinh này lẽ ra sẽ tiếp tục đến thăm Glendalough nhưng đã biến mất khỏi khu cắm trại vào sáng hôm ấy."

Helena nhìn tôi háo hức như một đứa trẻ với đôi mắt long lanh nước đến mức tôi thấy mình cần thuật lại bài báo chính xác từng chữ và bằng giọng điệu thật chuẩn. Tôi muốn diễn tả tâm trạng của đất nước trong tuần lễ đầu tiên ấy, thay mặt cả nước, tôi muốn truyền đạt lại chính xác những tình cảm yêu thương và sự hỗ trợ của những người hoàn toàn xa lạ trước việc năm học sinh bị mất tích. Tôi cảm thấy mình nợ điều đó với tất cả những người này, những người đã cầu nguyện để năm học sinh được trở về. Tôi cảm thấy Helena xứng đáng được biết điều đó.

"Ngày hôm nay Cục Cảnh sát tuyên bố họ đã lần theo tất cả các hướng cho dù họ không thể khẳng định họ đã bỏ cuộc. Họ đề nghị hễ ai có bất kỳ thông tin gì hãy liên lạc với Cục Cảnh sát Roundwood hoặc Blackrock. Các học viên của trường St Kevin đã tập trung lại với nhau để cầu nguyện cho những người bạn của họ và những người dân địa phương đã đặt hoa tưởng niệm ở gần hiện trường.”

Tôi im lặng.

"Mắt chị sao thế Helena?" Bernard lo lắng hỏi.

"Ồ," Helena khụt khịt mũi, "không có gì. Chỉ là tia lửa bắn vào mắt tôi thôi."

Chị kéo góc khăn choàng lên mắt chấm nhẹ.

"Ôi chị yêu," Joan nói, tiến về phía Helena và nhìn sâu vào mắt chị. "Không, có vẻ như không sao đâu, mắt chị chỉ hơi đỏ và chảy nước thôi. Có thể hơi cay mắt một chút xíu."

"Cảm ơn, tôi không sao,” Helena trấn an cả nhóm, ngượng ngùng vì sự quan tâm của họ và mọi người quay trở lại tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Với khả năũg diễn xuất như vậy chị có thể gia nhập công ty của em rồi đấy,” tôi cười.

Helena cười to và chúng tôi lại im lặng. Tôi cảm thấy mình nên nói gì đó.

"Họ chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm chị, chị biết đấy.”

Miệng chị bật ra một âm thanh nhỏ. Một âm thanh vượt ngoài tầm kiểm soát của chị, âm thanh vọng ra từ sâu thẳm trong tim chị.

"Ba của chị đã đấu tranh với từng Ủy viên Cục Cảnh sát và Bộ trưởng Bộ tư pháp mới đắc cử. Ông gõ cửa từng nhà và vạch từng ngọn cỏ để tìm kiếm chị. Ông muốn chắc chắn rằng cảnh sát đã tìm kiếm kỹ lưỡng cả khu vực. Còn mẹ của chị, người mẹ tuyệt vời của chị...” Helena mỉm cười khi tôi nhắc đến mẹ chị.

"Bà lập ra một tổ chức tên là Ngọn đèn trước hiên[1] để giúp tư vấn cho những gia đình đang đau buồn vì có người thân mất tích, vì nhiều gia đình có người thân bị mất tích thường để đèn sáng trước hiên như một chiếc đèn hiệu, hy vọng một ngày nào đó những người thân yêu của họ sẽ trở về. Bà làm công việc từ thiện của mình một cách không mệt mỏi, tổ chức này được nhân rộng ra khắp cả nước. Ba mẹ chị không bao giờ và chưa bao giờ bỏ cuộc. Mẹ chị vẫn chưa bỏ cuộc."

[1] Nguyên văn: Porch Light.

"Bà ấy còn sống không?" Mắt chị mở to và lại ứ đầy nước.

" Ba của chị - em rất tiếc – đã mất cách đây vài năm.” Tôi dừng lại một lúc để chị bình tĩnh trước khi tiếp tục. “Mẹ chị vẫn tích cực tham gia trong tổ chức Ngọn đèn trước hiên. Em đã tham dự buổi ăn trưa hàng năm của tổ chức vào năm ngoái và đã hân hạnh gặp bà nói cho bà biết em nghĩ bà tuyệt vời như thế nào. Tôi nhìn xuống bàn tay của mình và đằng hắng giọng, vai trò của người đưa tin không phải lúc nào cũng dễ dàng. "Bà động viên em tiếp tục nỗ lục vì bà ước ao em có thể tìm được đứa con gái yêu quý về cho bà.”

Giọng Helena giờ chỉ còn là một tiếng thì thầm. "Hãy kể cho chị nghe về bà đi.”

Và rồi tôi quên đi những lo lắng của chính mình, ngồi yên vị bên ngọn lửa trại ấm áp chỉ để kể cho chị nghe về mẹ.

"Chị chưa bao giờ muốn tham gia chuyến cắm trại đó." Helena vui vẻ trở lại và tràn đầy cảm xúc sau khi tôi kể cho chị nghe về mẹ. "Chị đã van nài họ đừng bắt chị phải đi."

Tôi biết tất cả những điều này nhưng tôi vẫn chăm chú lắng nghe, say mê lắng nghe câu chuyện mình đã biết rất rõ từ một trong những nhân vật chính trong câu chuyện. Việc đó giống như nhìn thấy cuốn sách yêu thích của mình được tái hiện sinh động trên sân khấu.

"Chị đã muốn trờ về nhà vào cuối tuần đó. Một cậu bạn trai...” Chị cười và quay sang nhìn tôi. "Chẳng phải là chuyện gì cũng liên quan đến một người con trai hay sao?”

Tôi chẳng thấy gì liên quan nhưng cũng cười lại.

"Một cậu con trai mới chuyển đến nhà cạnh bên nhà chị. Cậu ta tên là Samuel James, một tuyệt tác sống động nhất của tạo hóa." Mắt chị sáng lên, như thể những tia lửa bắn vào mắt chị và đốt lên ngọn lửa trong con ngươi mắt. "Chị đã gặp cậu ta và phải lòng cậu ấy vào mùa hè và bọn chị đã có một khoảng thời gian tuyệt vời nhất bên nhau. Đầy tội lỗi." Chị nhướng mày và tôi cười. "Chị quay lại trường được hai tháng và chị nhớ cậu ta khủng khiếp. Chị đã cầu xin và van nài ba mẹ cho phép chị về nhà nhưng không được. Họ đang trừng phạt chị,” chị nói với nụ cười buồn trên môi. "Chị bị bắt quả tang vì đã gian lận trong giờ thi môn lịch sử vào đúng tuần chị bị bắt quả tang đang hút thuốc sau phòng tập thể dục. Không thề chấp nhận được, thậm chí ngay cả theo tiêu chuẩn của chị.” Chị quay sang nhìn nhóm bạn. "Và thế là chị buộc phải đi với nhóm này, như thể việc tách chị ra khỏi những người bạn thân có thể ngay lập tức biến chị thành một thiên thần. Tất cả đều giống nhau, cuối cùng đó vẫn là một sự trừng phạt mà chị không cho rằng mình đáng phải nhận.”

"Tất nhiên là không,” tôi nhấn mạnh. "Làm thế nào mà chị đến được nơi này?"

Helena thở dài. "Marcus và chị hẹn gặp nhau vào đầu giờ đêm khi mọi người đã đi ngủ. Cậu ấy là người duy nhất đem theo thuốc lá vì vậy hai cậu bạn trai khác cũng đi cùng cậu ấy và cả Joan nữa,” Helena nhìn người bạn đang ngồi phía bên kia đống lửa trại một cách trìu mến, "cô ấy sợ phải ở lại trong lều một mình nên cũng theo ra cùng. Hội chị đi xa khỏi khu cắm trại để thầy cô không thể nhìn thấy cả hội hút thuốc hay ngửi thấy mùi thuốc lá.Thật ra bọn chị không đi quá xa, chỉ vài phút hay gì đó, nhưng cuối cùng bọn chị lại thấy mình lạc đến nơi này," chị nhún vai. "Thực sự chị không biết phải lý giải chuyện này thế nào nữa.”

"Điều đó chắc hẳn rất khủng khiếp với bọn chi.”

"Cũng không khủng khiếp hơn trường hợp của em đâu." Chị nhìn tôi. "Và ít nhất bọn chị còn có nhau. Chị không thể tưởng tượng ra cảnh một mình chị trải qua tất cả những chuyện đó."

Chị muốn tôi nói gì đó nhưng tôi chỉ im lặng. Gợi chuyện không phải là bản tính của tôi. Không phải như vậy, trừ khi đó là với Gregory.

"Khi bọn chị mất tích thậm chí em còn chưa có mặt trên đời. Làm thế nào mà em biết được nhiều chuyện đến vậy?”

"Cứ cho rằng em là một đứa trẻ hiếu kỳ.”

"Thật sự hiếu kỳ." Chị quan sát tôi và tôi mặt quay đi chỗ khác, cảm nhận được cái nhìn xuyên thấu của chị. "Em có biết chuyện giữa xảy ra với gia đình của mọi người ở đây không?" Chị hất đầu về phía các bạn trong nhóm.

"Em biết.” Tôi nhìn quanh, thấy hình ảnh của ba mẹ họ phảng phất trên gương mặt của mỗi người. “Đó là công việc của cả đời em. Hằng năm, em vãn dõi theo tất cả mọi người, để xem liệu có ai trở về nhà hay không.”

"Cảm ơn em đã giúp chị, giờ chị cảm thấy mình đã tiến một bước gần hơn với việc trở về nhà.”

Im lặng bao trùm lấy chúng tôi, Helena hẳn đang lạc vào những miền ký ức về gia đình chị.

Cuối cùng chị cũng lên tiếng. "Bà ngoại của chị là người rất kiêu hãnh, Sandy à. Bà cưới ông ngoại khi 18 tuổi và họ có sáu đứa con. Em gái của bà, người không bao giờ lập gia đình, lao vào cuộc tình bí ẩn với một người đàn ông mà bà ấy không bao giờ nhắc đến và bà đã sinh một cậu bé con trước sự sững sờ của tất cả mọi người,” chị cười khúc khích. "Việc cậu bé mang gương mặt giống hệt ông ngoại chị đã không thể lọt qua mắt bà ngoại, cũng như việc mỗi lần cậu bé có quần áo mới là những đồng tiền lại biến mất dần trong các khoản tiết kiệm của ông bà. Đương nhiên, những điều này là hoàn toàn trùng hợp ngẫu nhiên,” chị nói như đang hát, chân duỗi thẳng ra phía trước. "Có rất nhiều những người đàn ông tóc nâu, mắt xanh ở đất nước này và việc ông ngoại chị nghiện rượu có thế giải thích cho sự hao hụt trong tài khoản tiết kiệm của họ.” Chị nháy mặt với tôi.

Tôi nhìn Helena bối rối. "Em xin lỗi, Helena, em không hiểu sao chị lại kể cho em nghe chuyện này.”

Chị cười. "Vì cuối cùng thì em cũng đã ở đây cùng với chúng tôi, đây có thể là một trong những sự trùng hợp ngẫu nhiên tuyệt vời của cuộc sống.”

Tôi gật đầu.

"Nhưng bà ngoại của chị không tin vào những sự ngẫu nhiên. Và chị cũng không tin. Em ở đây 1à có 1ý do của nó, Sandy.”