← Quay lại trang sách

Mười Ba

Helena cho thêm củi vào bếp lửa đang lụi dần và sức nặng của những khúc củi khiến những đống tro còn nóng tràn sang hai bên. Ngọn lửa phụt lên từ những cục than hồng còn lẫn trong đám tro tàn, bắt đầu lờ đờ chảy lan qua khúc củi, phả hơi nóng vào Helena và tôi.

Tôi đã trò chuyện với chị hàng giờ liền, kể cho chị nghe tất cả những chi tiết về gia đình chị mà tôi biết. Một cảm giác bất thường bỗng trỗi dậy trong tôi ngay khi tôi nhận ra tôi đang ngồi cạnh ai. Cảm giác ấy cứ dâng lên như những con sóng, mỗi con sóng trườn vào khiến tôi cảm thấy thư giãn, khiến mắt tôi trĩu nặng hơn, khiến não tôi hoạt động chậm hơn và các cơ bắp trong tôi cũng bớt căng cứng đi đôi chút. Chỉ là một chút thôi, xin các bạn lưu ý, nhưng thật giá trị.

Tất cả mọi người trong cuộc đời tôi đều nói với tôi rằng những thắc mắc của tôi không thích hợp chút nào, rằng tôi quan tâm quá mưc đến những vụ mất tích một cách không cần thiết, vậy mà giờ đây ở ngay trong rừng này, mỗi câu hỏi ngốc ngếch, không thích hợp và không cần thiết mà tôi từng đặt ra về Helena Dickens lại mang cả trời ý nghĩa với cô ấy. Tôi biết những cuộc tìm kiếm không ngừng, những cuộc chất vấn vô tận với chính mình và với những người khác là có lý do của nó. Và trên tất cả, điều tuyệt vời nhất chính là việc không chỉ có một lý do; ngồi bên cạnh tôi, bên bếp lửa trại còn có bốn lý do khác.

Ồ, sự nhẹ nhõm. Đó chính xác là cảm giác của tôi lúc này. Sự nhẹ nhõm lần đầu tiên tôi có được kể từ khi tôi mười tuổi.

Bầu trời đang sáng dần lên; những ngọn cây bị mặt trời thiêu đốt ban ngày đã được đêm xoa dịu và giờ đây được che bóng bởi bầu trời xanh mát. Những chú chim im lặng trong suốt những khoảnh khắc của bóng đêm giờ chuẩn bị hâm nóng giọng bằng những hợp âm, giống như sự thể hiện đặc trưng của một sóng nhạc trước buổi biểu diễn. Bernard, Derek, Marcus và Joan ngủ thiếp đi trong những chiếc túi ngủ, bao phủ bởi những tấm mền và đây là điều mà họ đã nên lam vào đêm hôm đó trong chuyến đi cắm trại cùng trường. Tôi tự hỏi, nếu đêm hôm đó họ ngủ ngon trong lều thay vì mạo hiểm đi vào rừng, liệu họ có thể trở về vòng tay của gia đình cách đây nhiều năm, hay cánh cửa bí mật dẫn đến thế giới này sẽ vẫn đưa họ đến đây bất kể thế nào?

Liệu đó có phải là một sự tình cờ mà tất cả chúng ta đều ở đây? Có phải chúng ta sẩy chân vào tiếng nổ mà trái đất tạo ra, sẩy chân vào lỗ đen vũ trụ hay chỉ là một phần của cuộc sống chưa được nói đến trong nhiều thế kỷ? Có phải chúng ta bị lạc và không được tính đến nữa, hay đây mới chính là nơi chúng ta thuộc về và cuộc sống “bình thường”của chúng ta vốn không phải là hoàn hảo? Đây có phải là nơi dành cho những người luôn cảm thấy mình như người ngoài cuộc và chỉ cảm thấy thích thú khi ở đây? Dù đã phần nào nhẹ nhõm, những thắc mắc vẫn cứ quẩn quanh đầu tôi. Thế giới xung quanh tôi đã thay đổi nhưng vẫn còn đó những điều bất biến. “Các anh chị có hạnh phúc không?” Tôi nhìn những gương mặt đang chìm trong giấc ngủ. “Mọi người có hạnh phúc không?”

Helena cười nhẹ nhàng. “Tất cả chúng tôi đều đã đặt câu hỏi tại sao và chúng tôi biết không có câu trả lời nào cả. Có, chúng tôi đã hạnh phúc. Tất cả chúng tôi đều đã rất, rất hạnh phúc trong cuộc đời mình.” Chị ngừng lại. “Sandy.” Chị phá vỡ bầu không khí im lặng lần nữa, thích thú nhìn tôi như thể đang tận hưởng một trò đùa “dù em có tin không thì bây giờ, ở đây chúng tôi cũng đang rất hạnh phúc. Chúng tôi sống ở đây lâu hơn ở bất kỳ một nơi nào khác. Đối với chúng tôi, quá khứ đã là miền ký ức xa xăm nhưng thú vị.”

Tôi nhìn quanh bếp lửa. Họ chẳng có gì. Chẳng có gì ngoài những chiếc túi xách đựng những gói trà túi lọc, mấy thứ đồ sứ không cần thiết, bánh quy, mền và túi ngủ, khăn choàng và áo chui đầu để giữ ấm, rõ ràng họ nhặt tất cả những thứ này về từ đống hành lý rải rác xung quanh chúng tôi. Năm người nằm ngủ dưới những vì sao, quấn trong những tấm mền với một ngọn lửa và một mặt trời là nguồn sáng và hơi ấm duy nhất. Đã 40 năm. Làm sao mà họ có thể thực sự hạnh phúc được kia chứ? Làm sao họ không thể bám lấy việc trở về để tồn tại, trở lại với những thứ thuộc về họ và những khao khát tình bạn?

Tôi lắc đầu khi nhìn ra xung quanh.

Helena cười nhạo tôi. “Sao em lại lắc đầu quầy quậy như thế?”

“Em xin lỗi.” Tôi lúng túng khi bị bắt gặp lúc đang tỏ ra thương xót cho cuộc sống của họ mà họ dường như đang bằng lòng. “Đó là vì 40 năm, đó là một quãng thời gian dài để ổn định cuộc sống,” tôi nhìn vào khoảng rừng trống, “còn… ở đây.”

Gương mặt Helena đầy vẻ ngạc nhiên.

“Ồ, em thực sự xin lỗi,” tôi rút lại lời. “Em không có ý xúc phạm chị…”

“Sandy, Sandy,” chị cắt ngang, “đây không phải là toàn bộ thế giới của chúng tôi.”

“Em biết, em biết,” tôi xoa dịu. “Bọn chị luôn có nhau và-“.

“Không.” Helena bắt đầu cười và nhăn trán lúng túng. “Chị xin lỗi, chị nghĩ em đã biết đây không phải là điều xảy ra hàng ngày. Bọn chị chỉ đi cắm trại cùng nhau mỗi năm một lần ở đây để kỷ niệm ngày bọn chị bị lạc. Chị nghĩ em nhớ ngày này. Khoảng rừng trống này là nơi đầu tiên bọn chị lạc đến cách đây 40 năm – nơi đầu tiên bọn chị nhận ra mình không còn ở nhà nữa. Bọn chị vẫn giữ liên lạc với nhau nhưng ít nhiều có cuộc sống riêng của mình.”

“Cái gì?” Tôi bối rối.

“Lúc nào cũng có người đi lạc, em biết mà. Bất cứ chỗ nào có con người tập trung, cuộc sống lại bắt đầu, một nền văn minh cũng sẽ tồn tại. Sandy, cách đây chỉ 15 phút đi bộ, ra khỏi khu rừng em sẽ thấy cả một cuộc sống mới bắt đầu.”

Tôi sửng sốt. Miệng tôi há ra và khép lại mà không nói được lời nào.

“Điều thú vị là em đến đây ngay hôm nay mà không phải ngày nào khác,” Helena nói, đầy ngụ ý.

Cả người tôi trở nên bồn chồn. “Vậy thì đi nào. Hãy chỉ cho em nơi mà chị vừa nhắc tới. Chúng ta sẽ không làm phiền những người khác.”

“Không.” Giọng Helena nghiêm nghị và nụ cười nhanh chóng biến mất. Chị vươn tay nắm lấy tay tôi. Tôi ngần ngại và cố kéo tay lại, không muốn đụng chạm, nhưng điều này không làm chị bối rối. Tôi không thể nhúc nhích, chị nắm tay tôi quá chặt. Mặt chị lạnh băng. Chúng ta không thể bỏ lại những người khác như vậy, chúng ta sẽ không đi mà không có những người khác. Chúng ta sẽ ngồi đây cho đến khi họ thức dậy.

Chị nới lỏng cái nắm tay và quấn lại chiếc khăn choàng quanh người chặt hơn; quay lại với vai trò người canh gác mà chị đảm nhiệm vào đầu giờ tối. Chị chăm chú quan sát những người bạn của mình như thể đang làm nhiệm vụ và tôi nhận ra không phải chỉ vì tôi mà chị thức suốt đêm. Đó đơn giản là đến phiên gác của chị. “Chúng ta ở đây cho đến khi họ thức giấc,” chị nhắc lại chắc nịch.

Jack ngồi ở góc đường quan sát Gloria ngủ, nụ cười còn gương trên gương mặt cô. Đó là sáng sớm thứ Hai anh vừa mới trở về nhà. Sau khi Sandy Shortt không đến điểm hẹn, anh đã mất cả ngày để tìm kiếm ở các nhà trọ và khách sạn ở tất cả những khu vực gần thị traasn để xem liệu cô có ở đâu đó không. Có quá nhiều chuyện có thể xảy ra khiến cô không thể đến tiệm cà phê như đã hẹn; anh tự thuyết phục mình rằng việc cô không đến sáng hôm đó không có nghĩa là cuộc tìm kiếm của họ đã kết thúc. Có thể cô đã ngủ quên và lỡ mất cuộc hẹn, hoặc bị kẹt lại ở Dublin và không thể nào đến Limerick đêm đó. Có thể gia đình cô có tang hoặc bỗng nhiên xảy ra việc gì đó khiến cô không thể đến Limerick. Có thể bây giờ cô đang trên đường đến gặp anh, lái xe suốt đêm để đến Glin. Anh đã nghĩ đến vô vàn những khả năng có thể xảy ra nhưng không có một ý nghĩ nào về việc cô cố tình làm anh thất vọng.

Chắc có một sai lầm nào đó, chỉ đơn giản là thế thôi. Anh sẽ quay lại Glin ngày mai vào buổi nghỉ trưađể xem liệu cô có đến. Anh đã chờ đợi buổi hẹn cả tuần nay và anh sẽ không chối bỏ. Tuần qua, Sandy đã đem lại cho anh thêm hy vọng chỉ với vài cuộc trao đổi trên điện thoại, nhiều hơn bất kỳ ai khác đã mang lại cho anh trong suốt năm qua. Qua những cuộc nói chuyện, anh biết cô sẽ không làm anh thất vọng.

Anh sẽ nói với Gloria, thật sự anh đã định như thế. Anh vươn người qua chạm vào vai cô, nhẹ nhàng lay cô dậy nhưng tay anh dưng lại giữ thinh không. Có lẽ, anh khoan kể cho tôi biết cho đến khi anh liên lạc lại được với Sandy. Gloria thở dài trong lúc ngủ, duỗi thẳng người và quay qua chỗ khác.

Cuối cùng, cô cũng nằm im, quay lưng về phía Jack và về phía cánh tay đang hướng về phía cô.