Mười Bốn
Chỉ một tuần trước ngày Sandy biến mất, Jack nhẹ nhàng đóng cánh cửa nối giữa phòng ngủ và phòng khách lại để không làm phiền đến giấc ngủ của Gloria. Quyển Những Trang Vàng mở ra trên chiếc đi-văng đập vào mắt khi anh rảo bước về phía cuối phòng, vừa nhìn vào quyển danh bạ điện thoại vừa nhìn cảnh cửa phòng ngủ. Anh ngừng lại và đưa tay dò xuống cuối trang cho đến khi lướt thấy mẩu quảng cáo về Ngọn đền trước hiên, một tổ chức dành cho những người có bạn và thân nhân bị mất tích. Jack và chị của anh, Judith đã cố thuyết phục mẹ mình tham gia vào tổ chức này sau khi Donal mất tích, nhưng tính cách cổ hủ của một người Ai-len, tính cách không thích chia sẻ suy nghĩ riêng tư với những người xa lạ đã ngăn bà lại. Bên dưới mẩu quảng cáo là số điện thoại trung tâm tìm kiếm người mất tích của Sandy Shortt. Anh nhấc điện thoại di động, bật ti vi lên để át tiếng của anh phòng trường hợp Gloria thức giấc. Anh quay số mà anh đã nhớ ngay khi lần đầu tiên nhìn thấy mẩu quảng cáo. Chuông điện thoại reo hai lần trước khi một người phụ nữ trả lời.
“Xin chào?”
Đột nhiên Jack không còn nhớ mình muốn nói gì.
“Xin chào?” lần này giọng nói cất lên nhẹ nhàng hơn. “Gregory, anh phải không?”
“Không.” Cuối cùng thì Jack đã nghe thấy giọng của chính mình. “Tôi là Jack, Jack Ruttle. Tôi thấy số điện thoại của chị trên quyển Những Trang Vàng.”
“Ồ, tôi xin lỗi,” người phụ nữ xin lỗi và đổi giọng về âm điệu bình thường. “Chỉ vì tôi đang chờ điện thoại của một người khác. Tôi là Sandy Shortt,” cô nói.
“Xin chào, Sandy.” Jack đi đi lại lại trong phòng khách nhỏ và bừa bộn, vấp phải tấm thảm trải nền bị cong mép, phủ lên sàn nhà bằng gỗ cũ kỹ. “Tôi xin lỗi vì đã gọi muộn thế này.” Sau khi nói ra được vấn đề chính anh trở nên vội vã hơn, đi lại nhanh hơn trong khi mắt không rời khỏi cánh cửa phòng ngủ.
“Không sao. Một cuộc gọi vào giờ này trong đêm là mơ ước của người bị chứng mất ngủ. Xin lỗi vì trò chơi chữ của tôi. Tôi có thể giúp gì được anh đây?”
Anh ngừng đi lại và đưa tay ôm đầu. Anh đang làm gì thế này?
Giọng Sandy trở nên nhẹ nhàng. “Một người nào đó anh quen biết bị mất tích à?”
“Đúng vậy,” đó là tất cả những gì Jack có thể nói.
“Bao lâu rồi?” Anh nghe thấy tiếng cô hý hoáy trên giấy.
“Một năm.” Anh ngồi xuống tay ghế đi-văng.
“Tên người mất tích là gì?”
“Donal Ruttle.” Anh nói mà cổ họng như nghẹn lại.
Cô im lặng một lúc trước khi cất tiếng: “Phải, là Donal,” như thể cô biết đó là ai. “Anh là người nhà à?”
“Tôi là anh trai…” Giọng Jack vỡ òa và anh biết mình không thể nói tiếp được. Anh cần phải dừng lại; anh cần phải chấp nhận sự thật như những thành viên còn lại trong gia đình. Anh thật ngốc nghếch làm sao khi cho rằng một người bị chứng mất ngủ và tiêu khiển thời gian rảnh với quyển danh bạ điện thoại lại có thể thành công trong khi cả một đội tìm kiếm không thể làm được. “Tôi xin lỗi, tôi rất, rất xin lỗi. Đây chỉ là một sự nhầm lẫn,” anh buộc phải nói dối. “Xin lỗi đã làm mất thời gian của chị.” Anh vội vã đặt ống nghe xuống, ngã phịch xuống đi-văng, cảm thấy bối rối mệt mỏi, anh va phải đống tài liệu và những tấm hình Donal đang cười rớt xuống nền nhà.
Một lúc sau điện thoại của anh đổ chuông. Anh chụp vội lấy máy, không muốn tiếng chuông điện thoại đánh thức Gloria.
“Donal?” anh nín thở, nhảy dựng lên khỏi ghế.
“Jack, là Sandy Shortt đây.”
Im lặng.
“Đó có phải là cách anh thường trả lời điện thoại?” cô hỏi một cách nhẹ nhàng.
Anh chẳng biết nói gì.
“Vì nếu đúng như vậy và anh vẫn đang chờ đợi em trai mình gọi thì tôi không nghĩ cú điện thoại lúc nãy anh gọi tôi là do nhầm lẫn, đúng không nào?”
Tim anh đập mạnh trong lồng ngực. “Làm sao chị có được số điện thoại của tôi?”
“Nhờ vào chức năng hiện thị số gọi đến.”
“Số của tôi đã được khóa rồi mà.”
“Tôi tìm kiếm người, Jack. Đó là công việc của tôi. Và có khả năng tôi có thể tìm thấy Donal giúp anh.”
Anh liếc nhìn những tấm hình đang vương vãi xung quanh mình, nụ cười nhếch mép của cậu em hướng thẳng vào anh lặng lẽ thách thức anh tìm ra cậu ấy như ngày xưa còn bé.
“Anh sẽ tham gia chứ?” cô hỏi.
“Tôi tham gia,” anh đáp lại và đi thẳng vào bếp làm một ly cà phê để chuẩn bị cho một đêm dài phía trước.
Vào lúc 2 giờ sáng đêm tiếp theo, khi Gloria đã chìm vào giấc ngủ, Jack nằm trên đi-văng, trao đổi với Sandy qua điện thoại, hàng trăm trang báo cáo của đội tìm kiếm bảy ra xung quanh anh.
“Anh đã nói chuyện với những người bạn của Donal, tôi biết,” Sandy nói, và anh có thể nghe thấy tiếng cô lật qua các trang báo cáo anh vừa fax cho cô vào sớm ngày hôm đó.
“Tôi đã nói chuyện đi nói chuyện lại nhiều lần,” anh nói một cách mệt mỏi. “Thật ra, tôi sẽ gọi cho một người bạn của cậu ta lần nữa vào thứ Bảy khi tôi tới Tralee. Tôi có một cuộc hẹn với bác sĩ nha khoa,” anh nói thêm một cách không chủ định rồi lại thắc mắc tại sao mình lại nói ra điều ấy.
“Nha sĩ, kinh quá, tôi thà bị sâu răng còn hơn,” cô lẩm bẩm.
Jack cười.
“Ở Foynes không có nha sĩ nào sao?”
“Tôi cần một bác sĩ chuyên khoa thực thụ.”
Anh nghe thấy tiếng cười trong giọng nói của cô. “Ở Limerick không có bác sĩ chuyên khoa à?”
“Được rồi, được rồi,” anh cười. “Là vì tôi muốn hỏi bạn của Donal thêm một vài câu hỏi.”
“Tralee, Tralee,” cô lặp lại, nguệch ngoạc trên giấy ‘Aha,’ tiếng rột roạt trên giấy ngưng lại. “Andrew ở Tralee, bạn đai học, làm thiết kế mạng.”
“Chính anh ta.”
“Tôi không cho là Andrew biết gì hơn đâu Jack.”
“Sao cô biết?”
“Bằng cách đánh giá những câu trả lời của anh ta trong suốt buổi phỏng vấn.”
“Tôi đâu có cung cấp tài liệu đó cho cô.” Jack đứng phắt dậy.
“Tôi từng là một cảnh sát. Thật tiện lợi làm sao khi đấy là nơi duy nhất tôi có thể kết bạn.”
“Tôi cần xem những tài liệu này.” Tim Jack đập thình thịch. Có một vài tín hiệu mới, một vài điều khiến anh phải thức suốt đêm nay để điều tra.
“Chúng ta sẽ sớm gặp nhau,” cô lờ đi đề nghị của anh một cách khéo léo. “Dù sao tôi cho là nói chuyện lại với Andrew sẽ không gây tổn thương gì cho anh đâu.” Có tiếng cô lật từng trang giấy và cô im lặng một lúc lâu.
“Cô đang xem gì vậy?”
“Hình của Donal.”
Jack cũng lấy tấm hình ra từ tập hồ sơ và nhìn ngắm. Nó đã trở nên quá quen thuộc với anh; càng ngày nó càng giống một tấm hình thực sự hơn là em trai bằng xương bằng thịt của anh.
“Một anh chàng bảnh trai,” Sandy khen. “Và mắt đẹp. Hai người có giống nhau không?”
Jack cười. “Tôi không thể nói không trước câu hỏi đó.”
Họ tiếp tục nghiên cứu bộ hồ sơ.
“Anh không ngủ à?” Sandy hỏi.
“Không, kể từ khi Donal mất tích. Cô thì sao?”
“Tôi chưa bao giờ là người dễ ngủ cả.”
Anh cười.
“Sao thế?” cô hỏi một cách chống chế.
“Không có gì. Người không bao giờ ngủ mới là câu trả lời chính xác nhất dành cho cô,” anh đùa, làm rơi cả giấy tờ lên chân. Trong sự im lặng như tờ của căn nhà, anh nghe thấy cả hơi thở của Sandy và giọng cô, cố gắng hình dung ra dung nhan của cô, nơi cô sinh sống và điều cô đang suy nghĩ.
Sau một hồi im lặng kéo dài, giọng cô cất lên nhẹ nhàng. “Trong đầu toi chứa đầy hình ảnh của những người mất tích. Có quá nhiều thứ để suy nghĩ, quá nhiều nơi để tìm kiếm kiến tôi không thể ngủ được. Anh không thể tìm được bất kỳ ai hay bất kỳ thứ gì trong những giấc mơ.
Jack nhìn về phía cảnh cửa phòng ngủ đang đóng lại và hoàn toàn đồng ý.
“Mà chẳng hiểu sao tôi lại nói với anh điều này,” cô lẩm bẩm giữa tiếng động của những trang giấy đang được lật qua.
"Hãy nói thật với tôi đi Sandy, tỉ lệ thành công của chị là bao nhiêu?"
Tiếng sột soạt ngừng lại. "Điều đó phụ thuộc vào từng trường hợp. Thú thực với anh, những trường hợp như Donal là rất khó. Đã từng có một cuộc tìm kiếm quy mô lớn dành cho Donald và tìm ra được một người nào đó trong những trường hợp như thế này là rất hiếm hoi. Nhưng với những trường hợp mất tích nói chung, tỷ lệ thành công của tôi chừng bốn mươi phần trăm. Anh nên biết rằng không phải ai tôi tìm kiếm được cũng sẽ trở về với gia đình của họ. Anh nên chuẩn bị tinh thần cho trường hợp đó?”
"Tôi hiểu. Nếu Donal đang nằm trong một cái mương ở một nơi nào đó thì tôi muốn mang cậu ấy về đây đề chúng tôi có thể chôn cất cậu ấy và tổ chức cho cậu ấy một đám tang đúng nghĩa.”
"Ý tôi không phải vậy. Đôi khi người ta biến mất có chủ tâm.”
"Donal không bao giờ làm thế,” Jack nói một cách quả quyết.
"Có thể không. Nhưng có những trường hợp tương tự như vậy và tôi hiểu rằng những người như Donal, xuất thân từ gia đình như gia đình anh, vẫn tự ý quyết định cuộc sống của chính mình mà chẳng nói một lời nào với người thân.”
Jack nghẹn ngào. Anh chưa bao giờ nghĩ đên việc Donal muốn từ bỏ quyền tự do của mình và thấy giả thuyết này không thể xảy ra. “Nếu cô tìm thấy cậu ấy, cố ẽ cho tôi biết chứ?”
“Nếu cậu ấy không muốn bị tìm thấy? Không, tối ẽ không nói cho anh biết đâu.”
“Cô sẽ nói cho tôi biết nếu cô tìm ra cậu ấy chứ?”
“Điều này còn phụ thuộc vào mức độ anh chấp nhận việc không thể biết cậu ấy ở đâu.”
“Tất cả những gì tôi quan tâm là cậu ấy đang ở đâu, cậu ấy có đang an toàn và hạnh phúc hay không.”
“Vậy thì tôi sẽ báo cho anh biết.”
Jack tiếp tục sau một hồi im lặng. “Công việc có quá tải đối với cô không? Trong những trường hợp hiếm hoi có người bị mất tích, chẳng lẽ gia đình người mất tích không nhờ đến sự giúp đỡ của cảnh sát ư?”
“Đúng vậy. Tôi không gặp nhiều trường hợp phức tạp như Donal, nhưng luôn có một vài thứ hoặc một vài người cần được tìm kiếm. Có hẳn một danh sách những người mất tích mà cảnh sát không thể và sẽ không điều tra.”
“Ví dụ như trường hợp nào?”
“Anh thực sự muốn biết điều này ư?”
"Tôi muốn biết mọi thứ. Jack nhìn đồng hồ: 2.30 sáng. "Mà tôi cũng không còn gì hay ho hơn để làm vào giờ này cả.”
"Được thôi, đôi khi tôi tìm kiếm những người mànhững người khác đơn giản là đã mất liên lạc với họ - họ hàng xa, những người bạn học cũ hoặc những đứa con nuôi cố gắng tìm kiếm cha mẹ ruột, đại loại là như vậy. Tôi làm việc khá nhiều với Đội Quân Cứu Tế để tìm dấu vết người cần tìm. Đối với những trường hợp khó hơn như bị mất tích, mà nhiều người trong số đó tự
ý bỏ đi, gia đình của họ chỉ muốn biết họ đang ở đâu.”
"Nhưng làm sao cảnh sát biết được là họ tự ý bỏ đi?"
"Một vài người để lại lời nhắn nói rằng họ không muốn quay về. Anh nghe thấy tiếng cô đang mở cái gì đó phía đầu dây bên kia. "Đôi khi họ dựa vào quan điểm cá nhân hoặc đôi khi người ta có những biểu hiện bất mãn với cuộc sồng hiên tại."
"Cô đang ăn gì thế?"
"Bánh quế sô cô la,” cô nói với cái miệng đầy bánh. Cô nuốt vội. "Xin lỗi, anh có nghe rõ tôi nói không?"
"Ừm, cô đang ăn bánh quế sô cô la.”
"Không, không phải vậy,” cô cười.
Jack cười. "Vậy là các gia đình tìm đến cô trong trường hợp cảnh sát không giải quyết được.”
“Chính xác. Phần lớn công việc tìm kiếm của tôi, với sự giúp đỡ từ những công ty tìm người thất lại khác ở Ai-len, liên quan đến những trường hợp mất tích rủi ro thấp. Nếu một người bỏ nhà ra đi có chủ đích, họ sẽ không được xếp vào trường hợp mất tích nhưng điều đó không thể giúp xóa tan lo lắng của gia đình và bạn bè họ.
“Vì vậy họ bị rơi vào quên lãng?”
“Không, hồ sơ sẽ được lưu lại ở Sở Cảnh sát nhưng những yêu cầu thêm sau đó sẽ được giao lại cho cảnh sát khu vực chịu trách nhiệm giải quyết.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra với những người cực kỳ buồn chán và muốn bỏ đi một thời gian, nhưng rồi họ biến mất? Không ai tìm kiếm họ chỉ vì trước đó người ấy đã tỏ thái độ chán chường về cuộc sống. Không phải điều đó cũng thường xảy ra với tất cả chúng ta ở một mức độ nào đó sao?”
Sandy im lặng.
“Tôi nói gì sai ư? Cô không muốn được tìm thấy à?”
“Jack, tôi chỉ có thể khẳng định rằng chỉ có một điều tồi tệ hơn việc không thể tìm ra người thất lạc, là không được tìm ra. Tôi mong muốn ai đó tìm thấy tôi, hơn bất kỳ một điều gì,” cô nói một cách chắc chắn.
"Tôi gác máy đây.” Jack ngáp. "Tôi phải ngủ để còn kịp dậy đi làm trong một vài tiếng nữa. Cô đã đi ngủ luônchưa? "
"Sau khi tôi xem xong tập hồ sơ này.”
Anh lắc đầu khó hiểu. "Tôi chỉ muốn nói rằng, nếu cô nói với tôi cô chưa bao giờ tìm thấy ai, tôi vẫn sẽ ở đây cùng cô trò chuyện qua điện thoại.”
Cô im lặng trong giây lát. "Và nếu tôi chưa bao giờ tìm thấy ai, tôi cũng sẽ làm điều tương tự."