Mười Lăm
Như thường lệ, Jack thức dậy trước Gloria. Cô nằm gối đầu lên ngực anh, mái tóc nâu dài xõa trên da khiến anh cảm thấy nhột nhột nơi mạng sườn. Một cách nhẹ nhàng và chậm rãi anh nhích người qua một bên rồi trượt ra khỏi giường. Gloria nói mơ và ngủ say sưa, nét bình yên hiện lên trên gương mặt. Anh nhanh chóng tắm, thay quần áo rồi rời khỏi nhà trước khi cô kịp vặn người.
Sáng nào cũng vậy, anh rời khỏi nhà trước cô để đến văn phòng lúc 8 giờ. Công việc hướng dẫn viên ở Bảo tàng Tàu bay Foynes của Gloria bắt đầu lúc 10 giờ. Bảo tàng là nơi thu hút nhiều khách du lịch nhất của Foynes, tưởng nhớ thời kỳ từ năm 1939 và 1945 khi Foynes là trung tâm hàng không thế giới, nối những chuyến bay giữa Mỹ và Châu Âu. Gloria, luôn luôn thích thú với việc giao tiếp và giúp đỡ người khác, làm việc như một hướng dẫn viên thông thạo nhiều ngoại ngữ ở bảo tàng từ tháng Ba đến tháng Mười.
Bên cạnh Viện bảo tàng, Foynes còn nối tiếng về một thứ khác: nơi sáng tạo cà phê Ai-len. Suốt mùa mưa giá rét, những người đợi ở sân bay cần thứ gì đó mạnh hơn cà phê bình thường để giữ ấm cho cơ thể. Vì thế cà phê Ai-len ra đời.
Trong vòng vài ngày tới, Foynes sẽ tràn ngập những ban nhạc trình diễn trên sân khấu lễ hội, chợ của những người nông dân, trong khu quảng trường viện bảo tàng, cuộc đua thuyền buồm, và buổi trình diễn nghệ thuật đường phố của bọn trẻ trang trí cho Lễ hội cà phê mùa hè Ai-len. Như thường lệ, buổi trình diễn pháo hoa sẽ được tài trợ bởi Công ty Cảng Shannon Foynes, đây cũng chính là công ty mà Jack đến làm việc sáng hôm đó.
Sau màn chào hỏi với các đồng nghiệp, Jack ngồi vào chỗ làm việc của mình trong chiếc cần trục sắt khổng lồ và bắt đầu bốc dỡ hàng hóa. Anh yêu và hài lòng với công việc của mình, biết rằng những người giống như anh, đâu đó ở nước ngoài, sẽ mở những thùng hàng mà anh vừa giúp đóng gói kia. Anh thích sắp xếp mọi thứ vào nơi mà nó thuộc về. Anh biết mọi thứ và mọi người đều có một nơi chốn trong cuộc đời: mỗi thùng hàng được đặt trên tàu và mỗi người đàn ông, phụ nữ làm việc bên cạnh anh đều có một nơi chốn đi về. Hàng ngày anh chỉ có một mục tiêu duy nhất: sắp xếp hàng hóa và đưa chúng về đúng chỗ quy định.
Anh có thể nghe thấy giọng nói của Sandy trong đầu, với một câu nói được nhắc đi nhắc lại. Tôi chỉ có thể khẳng định rằng chỉ có một điều tồi tệ hơn việc không thể tìm ra người thất lạc, là không được tìm ra. Tôi mong muốn ai đó tìm thấy tôi, hơn bất kỳ một điều gì.
Anh cẩn thận đặt thùng hàng lệ trên tàu, hạ cần trục thấp xuống mặt đất, rồi trước sự ngạc nhiên của các đồng nghiệp đang dõi nhìn theo anh, anh tháo mũ bảo hiểm ra, ném xuống sàn và chạy. Một vài người nhìn theo mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một số người khác lại giận dữ, nhưng những người quen thân với anh nhìn theo thông cảm, vì họ biết rằng ngay cả một năm nữa, Jack cũng khó có thể bình tĩnh ngồi trên chiếc ghế cao đó, cao đến mức cảm thấy mình có thể nhìn thấy cả thành phố nhưng lại không thể thấy nổi em trai mình.
Còn đối với Jack, lúc này đang chạy về phía chiếc xe ô tô của anh, tất cả những gì anh có thể nghĩ là đi tìm Sandy, để cô giúp anh đưa Donal trở về nơi chốn của mình.
Jack gọi điện liên tục đến các khách sạn và phòng trọ ở Glin để hỏi thăm về Sandy Shortt. Những câu hỏi của anh lúc đầu khiến mọi người ngỡ ngàng, rồi một vài nhân viên thân thiện lúc đầu dần mất bình tĩnh và chuyển cuộc gọi của anh cho những người quản lý cấp cao hơn. Bây giờ, anh vẫn chằng có một manh mối gì của Sandy, Jack hít thật sâu làn không khí trong lành thổi từ cửa sông Shannon. Dòng sông Shannon luôn gắn liền với cuộc đời Jack. Từ khi còn là một đứa con nít, anh đã mơ ước được làm việc Ờ Cảng Shannon Foynes. Anh yêu thích sự hối hả của những con tàu chứa những cỗ máy khổng lồ đi lang thang dọc bờ sông như những con cò sắt với những chiếc chân và mỏ thép dài.
Anh cảm thấy gắn bó với dòng sông và muốn trở thành một phần giúp cho những gì dòng sông đang chở trên mình. Ba mẹ anh đã đưa gia đình đến Leitrimvào kỳ nghỉ hè một năm nọ, kỳ nghỉ đó vẫn được lưu giữ một cách sống động trong ký ức Jack hơn bất kỳmột kỳ nghỉ nào khác. Khi đó Donal chưa ra đời và Jack thì chưa đến tuổi lên mười. Đó là kỳ nghỉ mà anhbiết được dòng sông tuyệt vời này bắt nguồn từ đâu và như thế nào. Dòng sông bắt nguồn một cách chậmrãi và lặng lẽ từ hạt Cavan trước khi tăng tốc, cuốn theo nó những bí mật và linh hồn của mỗi miền quê mà nó
đi qua. Mỗi nhánh sông giống như những mạch máu được bơm từ trái tim của cả nước, thầm thì kể lại những bí mật của mình trong tiếng róc rách cho đến khi dòng sông thật sự đưa những bí mật ấy đến Đại Tây Dương, nơi chúng lạc lối cùng những hy vọng và nuối tiếc khác của toàn thế giới. Dòng sông giống như những lời thì thầm của người Trung Quốc, bắt đầu rất khẽ nhưng sau đó cứ to dần và trở nên ồn ào quá mức, từ những chiếc thuyền gỗ mới sơn đang bập bềnh trên mặt nước ở vịnh Carrick-on-Shannon, đến những chiếc thuyền bằng thép và kim loại chạy dọc theo những chiếc cần trục và những nhà kho, đây chính là những điểm thú vị bậc nhất ở Cảng Shannon Foynes.
Jack đi dạo vô định xuống con đường vắng dọc cửa sông Shannon, lòng cảm thấy biết ơn sự bình yên và tĩnh lặng này. Và cứ thế lâu dài Glin biết mất sau những rặng cây. Chợt ánh đỏ vụt lóe lên phía sau rặng cây, từ một nơi mà đã lâu lắm rồi không được sử dụng làm chỗ đậu xe nhưng bây giờ cỏ đã mọc lên xanh rờn và chỉ được sử dụng làm lối đi bộ cho những người thích ngao du và ngắm chim chóc. Những viên sỏi lạo xạo dưới chân, những vạch màu trắng đã phai màu và cỏ dại mọc đầy các khe hở. Một chiếc Fiesta màu đỏ cũ kỹ, méo mó và sứt mẻ, ánh đỏ lập lòe của nó cũng đã tắt ngấm từ lâu. Jack lần theo dấu vết, ngay lập tức nhận ra chiếc xe như cây bắt ruồi vệ nữ chụp được người đẹp chân dài trong ga-ra sáng hôm trước.
Tim anh đập mạnh khi anh nhìn quanh tìm kiếm cô nhưng chẳng có dấu vết hay âm thanh gì cho thấy sự hiện diện của cô tồn tại. Bên cạnh cần gạt nước là một ly cà phê Styrofoam, một tờ báo đặt trên ghế ngồi cùng chiếc khăn tắm khiến Jack cho rằng cô đang chạy bộ gần đó. Anh tránh xa chiếc xe, sợ rằng cô có thể quay trở lại và bắt gặp anh đang săm soi qua tấm kính. Sự trùng hợp ngẫu nhiên của việc họ tình cờ gặp lại nhau tại một nơi hoang dã khiến anh tò mò mà không thể bỏ
đi. Và việc chào cô thêm một lần nữa sẽ là một điều thú vị cho một ngày tìm kiếm thất bại.
Sau 45 phút chờ đợi, Jack bắt đầu cảm thấy chán nản và ngốc ngếch. Chiếc xe nhìn giống như bị bỏ lại cách đây nhiều năm trong khu vực bị lãng quên này, nhưnganh biết chắc đây chính là chiếc xe anh mới nhìn thấy sáng hôm qua. Anh tiến lại gần chiếc xe, áp sát mặt vào cửa kính.
Tim anh như ngừng đập. Da gà nổi lên và anh rùng mình ớn lạnh.
Ở đó, bên cạnh cần gạt nước, ngoài ly cà phê và chiếcđiện thoại di động với những cuộc gọi nhỡ, chính là tập hồ sơ màu nâu có tên "Donal Ruttle" được viếttay gọn ghẽ.