Hai Mươi Tám
Tôi nhìn trân trân lên trần nhà, vào cái điểm bên phải ở ngay trên đầu tôi, chỗ sơn trắng bong lên và nứt ra trên gỗ. Mặt trăng hiện ra hoàn hảo như đóng khung trong cửa sổ căn phòng tôi đang ngủ. Ánh sáng xanh xuyên qua tấm kính, tạo nên sự phản chiếu chính xác các ô cửa sổ hình vuông lên trên chiếc bàn gỗ thấp bè. Không có mặt trăng trong cửa số trên bàn, tôi nhận thấy, chỉ duy nhất một sự phản chiếu của màu xanh nhợt nhạt ma quái.
Bây giờ tôi đã hoàn toàn tỉnh táo. Tôi đưa cổ tay lên xem giờ và nhớ ra chiếc đồng hồ đã bị mất. Tim tôi trĩu nặng như vẫn luôn như vậy - khi một thứ gì đó của tôi bị mất, ngay lập tức tôi cảm thấy bất an buồn phiền và bắt đầu tìm kiếm. Cuộc săn lùng của tôi giống như cơn nghiện, cảm giác thèm thuồng trước cuộc tìm kiếm. Một phần của tôi đã bị chiếm hữu và bị ám ảnh không nguôi cho đến khi những thứ biến mất được tìm thấy. Rất ít ai có thể làm được gì khi tôi đang trong trạng thái đó, rất ít người có thể nói hoặc làm gì đấy khiến tôi phải kêu lên trong những cuộc tìm kiếm. Những người quanh tôi luôn nói rằng họ cảm thấy cô đơn mỗi khi tôi bất ngờ bỏ họ mà đi. Tất cả những người sống quanh tôi luôn luôn là nạn nhân; họ có biết rằng tôi cũng cô đơn biết nhường nào?
"Nhưng cây bút không phải là đối tượng tìm kiếm của em," Gregory sẽ luôn luôn nói với tôi như vậy.
"Có chứ," tôi sẽ càu nhàu, trong lúc chúi mũi vào đáy túi lục tìm.
"Không, không phải. Khi em tìm kiếm nghĩa là em đang cố gắng thỏa mãn một cảm giác. Cho dù em có cây bút hay không cũng chẳng có gì liên quan cả Sandy ạ.”
"Không phải là không có gì liên quan," tôi phản bác. "Nếu em không có cây bút, thì làm sao em có thể viết lại những gì thầy muốn nói với em?"
Thầy đưa tay vào túi bên trong áo khoác của mình và lấy ra cho tôi một cây bút, "đây này.”
"Nhưng đó không phải là cây bút của em."
Thầy sẽ thở dài và cười như thường lệ. "Ý tưởng tìm kiếm những thứ bị mất là một sự điên rồ -"
"Điên rồ, điên rồ, điên rồ, điên rồ. Em không quan tâm, thầy đang bị ám ảnh bởi những từ đó. Thầy nói từ "điền rồ" là sự điên rồ của chính thầy từ việc nói ra bất cứ điều gì khác," tôi lắp bắp giận dữ.
"Hãy để cho ta nói hết," thầy nghiêm nghị nói.
Tôi lập tức ngừng lại và lắng nghe thầy, giả vờ thích thú.
"Ý tưởng tìm kiếm những thứ đã mất là một sự điên rồ -" thầy dừng lại, "là một cách để tránh né việc phải giải quyết những vấn đề khác, đó là sự mất mát trong cuộc sống của em trong thâm tâm em. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tìm xem đó là gì?"
"A-ha!" tôi mỉm cười, vui mừng moi cây bút từ đáy cặp lên. “Tìm thấy rồi!”
Thật không may cho Gregory, sự thèm muốn không bao giờ chịu thò cái đầu xấu xí của nó ra lúc chúng tôi cố gắng tìm kiếm trong thâm tâm mình.
Nếu đó là bức tường bao quanh nhà cao ba mét rưỡi, tôi đã có thể đo nó. Không có một rào cản nào đối với những cuộc tìm kiếm của tôi; tất cả những gì chúng đã làm là trở thành những rào cản vô hình. Gregory đã nói một điều tích cực về việc tìm kiếm của tôi, đó là thầy chưa bao giờ thấy khả năng chịu đựng và sự quyết tâm nào tựa như thế. Và rồi thầy lại hạ bệ tôi bằng việc nói rằng thật đáng tiếc là nguồn năng lượng đó lại không được tôi dùng vào lĩnh vực khác trong cuộc sống. Tuy nhiên, đâu đó trong lời bình luận của thầy, tôi cảm thấy có sự khen ngợi.
Đồng hồ trên tường phòng khách chỉ 3 giờ 45 phút. Tôi ném lại những chiếc vỏ bọc trong ngôi nhà im lặng chết chóc và bắt đầu lục lọi vali của Barbara Langley với những bộ quần áo kinh khủng của thập niên 80. Tôi dừng lại ở một chiếc áo theo phong cách thủy thủ với hai màu đen trắng, quần jean đen bó và đôi giầy để bằng màu đen. Tất cả những gì tôi cần là tay đeo đầy vòng, bông tai tròn và mái tóc chải ngược và tôi sẽ nhảy múa bài "Sự sai lệch của thời gian”. Nhưng cuối cùng, tôi đã sẵn sàng.
Joseph và Helena dường như rất chắc chắn rằng chiếc đồng hồ của tôi không bị mất, họ dường như quá tự tin vào việc không gì có thể rời khỏi nơi này. Tôi phải tìm ra. Tôi lặng lẽ lén ra khỏi nhà để không đánh thức mọi người. Bên ngoài, thời tiết dễ chịu. Tôi cảm thấy như thể mình đang đi bộ quanh một ngôi làng đồ chơi ở vùng núi tuyết Thụy Sĩ: những căn nhà gỗ nhỏ với các ô cửa sổ ánh nến trong các ô cửa giúp soi sáng lối đi và chào đón những người lang thang mới đến. Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh. Có thể nghe thấy âm thanh của những cành cây đang kêu răng rắc và gãy vụn vọng ra từ khu rừng do những người lần đầu tiên lạc tới đây đang tìm đường về làng gây ra. Những người tự dưng thấy mình lạc đến nơi này trong khi đang đi bộ đến một cửa hàng nào đó hoặc đang trở về nhà từ quán rượu. Tôi cảm thấy an toàn trong ngôi làng được bao bọc bởi những người luôn hết lòng hướng về nơi họ ra đi và tiếp tục vươn lên trong cuộc sống.
Tôi đi ra khỏi ngôi làng, men theo con đường đất chạy dọc những cánh đồng. Phía xa, mặt trời đã lên quá ngọn cây, rọi thứ ánh sáng màu cam phủ lên ánh sáng xanh, giống như một quả cam khổng lồ đang vắt những tia nước cam xuống các ngôi làng, cây cối, những ngọn núi và những cánh đồng, màu nước chảy xuống như một dòng suối dọc theo các lối đi.
Ở đằng xa, tôi thấy bóng dáng một người cứ đứng lên rồi lại cúi xuống ớ chính giữa đường. Anh ta đứng dậy, chiều cao và vóc dáng khẳng định anh ta chính là Joseph. Hình dáng của anh như chiếc máy bay phản lực đen lao vào mặt trời dang mọc - quả cam khổng lồ ở cuối đường, cứ như đang lăn về phía chúng tôi, đè bẹp tất cả mọi thứ nằm trên đường nó đi qua. Tôi suýt nữa đã tiến gần đến anh khi anh chống tay và quỳ gối xuống đường bắt đầu bởi tung nền đất. Tôi nhảy vội lại vào rừng và trốn phía sau một gốc cây để quan sát. Anh đã đến trước tôi; tôi nhận ra anh đang tìm chiếc đồng hồ cho tôi.
Ánh đèn pin chiếu xuyên qua những cái cây và chiếu thẳng về phía tôi. Tôi vội vàng cúi xuống, tự hỏi không biết ánh đèn quái quỷ đó ở đâu ra. ]oseph ngừng lại và nhìn lên ánh đèn. Ánh đèn biến mất, anh lại tiếp tục tìm kiếm và tôi tiếp tục quan sát anh, muốn xem anh sẽ làm gì khi tìm thấy chiếc đồng hồ. Nhưng anh đã không tìm thấy nó. Sau một giờ quyết tâm tìm kiếm, Joseph cuối cùng cũng đứng dậy, chống tay lên hông, lắc đầu và thở dài.
Cơn ớn lạnh chạy qua tôi. Nó không có ở đó, tôi biết điều đó.
Trước khi Jack quay về nhà vào đêm thứ Tư, anh đã quay lại cửa sông để xem liệu chiếc xe của Sandy đã được cẩu lên và đưa đi trong 24 giờ qua chưa.
Gloria rất vui khi biết anh đang lên kế hoạch gặp một bác sĩ tâm lý, mặc dù cô có đôi chút thắc mắc là tại sao anh phải đến Dublin để làm việc đó. Tuy nhiên, đã lâu rồi anh không thấy cô vui như vậy và điều đó cho thấy dạo gần đây anh đã tệ như thế nào. Anh gần như có thể nghe thấy suy nghĩ của cô và lập kế hoạch cho đám cưới, có con, làm lễ thánh đặt tên cho con và ai mà biết được còn những gì khác, như anh nói với cô. Tuy nhiên, cô đã sai khi nghĩ cuộc tư vấn ấy là dành cho anh. Anh không có ý định chữa khỏi căn bệnh muốn tìm em trai mình. Đối với anh, đó không phải là bệnh.
Bên ngoài trời tối, bóng tối len giữa các bụi cây dọc theo cửa sông Shannon, nơi những con cú rúc lên từng hồi và các sinh vật đùa nghịch dưới những thảm cỏ bên dưới. Anh lấy chiếc đèn pin dùng trong trường hợp khẩn cấp ra khỏi xe, và khi bật đèn lên, anh nhìn thấy rất nhiều những ánh mắt giật mình ánh lên tinh nghịch và sau đó lao trở lại vào bụi rậm. Chiếc xe Ford Fiesta của Sandy vẫn nằm đấy không ai đụng vào kể từ lần cuối anh ở đó. Anh rọi đèn vào những bụi cây xung quanh, ở lối đi dẫn ra xa hơn, dọc theo cửa sông. Một lối đi dành cho những người yêu chim và yêu thiên nhiên hoặc một con đường chạy bộ dành cho Sandy? Anh bước về phía con đường, đi sâu hơn vào khu rừng nơi anh đã sục sạo rất nhiều lẩn trong vài ngày qua. Sự thiếu kinh nghiệm của anh trước đó đã thúc giục anh tìm kiếm những dấu chân, như thể chúng sẽ giúp ích cho anh. Anh đã đi xa hơn, thích thú ngắm nhìn những sinh vật nhảy vội ra khỏi quầng sáng rọi từ chiếc đèn pin và chạy dần ra xa, và anh rọi đèn lên cây, quan sát như thể tìm đườn lên trời.
Một đường mòn xuất hiện phía bên trái. Anh dừng lại và ngay lập tức ngừng cố gắng tìm ra điều khiến anh bực mình. Trước đây, anh chưa bao giờ để ý thấy con đường mòn này. Anh rọi đèn lên con đường: cây nhiều hơn và bóng tối đen hơn ở cuối con đường. Anh rùng mình và di chuyển ánh đèn qua hướng khác, ý định sẽ quay lại khi trời sáng để lần theo dấu vết. Khi anh chiếu đèn theo hướng khác, một thứ ánh sáng kim loại bất thình lình đập vào mắt anh và rồi biến mất. Anh nhanh chóng rọi đèn tìm kiếm xung quanh, lo sợ dù đó là bất cứ thứ gì thì nó đều có thể bị biến mất. Mắt anh bắt gặp một chiếc đồng hồ bạc, nằm trong thảm cỏ bên cạnh con đường mòn bên trái. Anh cúi nhặt, tim đập thình thịch trong lồng ngực, một hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong tâm trí anh.
Đó là hình ảnh về Sandy đang cúi xuống nhặt chiếc đồng hồ của cô ấy ở trạm xăng cách đây vài buổi sáng.