Hai Mươi Chín
Xin chào. Tôi hy vọng mình gọi đúng số của Mary Stanley.” Jack nhắn vào hộp thư thoại. "Tôi là Jack Ruttle. Chị không biết tôi nhưng tôi đang cố gắng liên lạc với Sandy Shortt và tôi biết thời gian gần đây chị có liên lạc với cô ấy. Tôi biết đây có vẻ giống như một cuộc điện thoại lạ nhưng nếu chị nghe được tin tức ì của cô ấy hoặc biết cô ấy đang ở đâu, xin chị vui lòng liên hệ với tôi theo số…”
Jack thở dài và thử đi một số khác. Hôm nay, một ngày nắng ở Dublin và xung quanh anh mọi người đang nằm phơi nắng trên bãi cỏ trong công viên St Stephen's Green. Quanh chiếc ghế anh ngồi, những chú vịt cứ lạch bà lạch bạch tìm kiếm các mẩu bánh mì rớt lại trong lúc người ta cho chúng ăn. Việc chúng kêu quàng quạc, mổ và rồi nhảy trở lại dòng nước lấp lánh khiến anh phần nào bị phân tâm. Sau hơn một giờ cố gắng tìm đường trong hệ thống toàn đường một chiều của thành phố Dublin, và rồi bị mắc kẹt trong ách tắc giao thông, cuối cùng anh cũng tìm được một chỗ đậu xe quanh công viên St Stephen's Green. Anh có một tiếng đồng hồ rảnh rỗi trước cuộc hẹn với bác sĩ Burton, vậy mà có một điều gì đó khiến anh ngày càng lo lắng. Jack không giỏi trong việc thảo luận về cảm xúc của anh với bất cứ ai ngay cả vào những thời điểm tốt nhất, không bận tâm về việc mất cả tiếng đồng hộ để giả vờ lo lẳng với một chuyên gia tâm thần học, tất cả chỉ để tìm kiếm thông tin về Sandy Shortt. Anh không phải Columbo, và anh đang mệt mỏi với việc cố gắng tìm cách quay ngược lại các sự kiện để tìm ra câu trả lời.
Anh đã gọi vào các số điện thoại trong danh bạ của Sandy suốt buổi sáng, để lại lời nhắn cho tất cả những người đã liên lạc với cô ấy trong vài ngày qua và những người cô đã hẹn gặp trong những tuần trước đó. Anh đã không đi đâu. Cho đến nay anh đã để lại sáu lời nhắn, nói chuyện với hai người, những người cực kỳ cẩn trọng trong việc tiết lộ thông tin ra ngoài và anh phải nghe ông chủ nhà mà Sandy đang trọ nói quá lâu đến nỗi muốn bốc khói, ông ta có vẻ buồn bã vì không được trả tiền nhà hơn là quan tâm xem Sandy đang ở đâu.
"Giờ hãy để ta cảnh báo cậu, con trai, trước khi cô ta phá nát trái tim cậu," ông ta gầm gừ, "trừ phi cậu muốn lang thang hàng ngày trời mà chẳng được gì, chờ đợi cô ta ư, ta đề nghị cậu cắt đứt quan hệ với cô ta ngay bây giờ. Cậu không phải là người duy nhất, ta có thể cho cậu biết điều đó.” Ông cười chân thành. "Đừng để bị cô ta lừa. Lúc nào cô ta chẳng quay trở lại, cô ta cứ nghĩ không ai trong số chúng tôi nghe thấy tiếng cô ấy trở về. Tôi ở ngay bên trên, tôi nghe cô ta đến rồi đi, hy vọng cậu không phiền lòng khi tôi chơi chữ như thế. Cậu sẽ hiểu ý tôi nói; cô ta sẽ lại xuất hiện ở đây trong một vài ngày tới không hiểu những chuyện ồn ào này là về cái gì, cô ta cứ tường mình mới đi trong hai giờ thay vì hai tuần. Cô ta lúc nào cũng thế. Nhưng nếu cậu gặp cô ta trước, hãy nói cô ta trả tiền cho tôi càng sớm càng tốt nếu không cô ta sẽ bị tống khứ ra khỏi đây.”
Jack thờ dài. Nếu anh tử bỏ thì bây giờ chính là lúc để làm điều đó. Nhưng anh không thể. Anh đang ở đây tại Dublin, một vài phút nữa thôi anh sẽ gặp một vài người mà anh hình dung họ biết nhiều về những gì đã diễn ra trong đầu Sandy hơn bất cứ ai. Anh không muốn dẹp bỏ tất cả và đi thẳng về nhà để... không có gì. Suy nghĩ của anh về Sandy đã thay đổi. Qua các cuộc trò chuyện giữa họ trên điện thoại, anh đã vẽ lên một bức tranh về cô trong tâm trí mình: ngăn nắp, kinh nghiệm, yêu công việc, ưa tán gẫu và cá tính. Càng đào sâu tìm hiểu về cuộc sống xung quanh cô, bức tranh về cô càng thay đổi. Cô vẫn là tất cả những điều đó, nhưng còn nhiều hơn thế nữa. Cô đã trở nên thực hơn đối với anh. Đó không còn là một bóng ma mà anh đuổi theo; cô là một con người thực, phức tạp, nhiều bí ẩn và không còn là người xa lạ hữu ích mà anh nói chuyện trên điện thoại. Có lẽ cảnh sát Turner đã đúng, có lẽ cô ấy đã cảm thấy đủ và muốn được trốn đi khỏi thế giới này một thời gian, nhưng đó là điều gì thì chỉ bác sĩ tâm lý của cô ấy mới biết được.
Ngay khi anh định quay một số khác thì chuông điện thoại của anh reo lên.
"Có phải Jack đấy không? " tiếng người phụ nữ nhẹ nhàng hỏi.
“Vâng,” anh trả lời. “Tôi đang được nói chuyện với ai đấy ạ?”
"Tôi là Mary Stanley. Anh để lại tin nhắn trên điện thoại của tôi về Sandy Shortt.” “Ồ, vâng, Mary, xin chào. Cảm ơn chị rất nhiều vì đã gọi lại cho tôi. Đó là một tin nhắn khác thường, tôi biết.”
"Đúng…” Cô cần trọng, giống như những người khác; không chắc về người đàn ông xa lạ, người đang tìm kiếm người bạn của họ mà không vì một lý do rõ ràng nào. "Chị có thể tin tưởng tôi, Mary. Tôi không có ý định hại Sandy. Tôi khôn biết chị biết rõ cô ấy đến mức nào, nếu chị là người nhà hoặc bạn bè, nhưng hãy đế tôi tự giới thiệu về bản thân mình trước đã." Anh kể về việc anh đã liên hệ với Sandy như thế nào sắp xếp để gặp cô ra sao, đi ngang qua cô ở trạm xăng và kể từ đó mất liên lạc với cô Anh bỏ qua lý do cuộc gặp gỡ của họ, cảm thấy điều đó không liên quan. Tôi không muốn mọi người hoảng hốt," anh tiếp tục, "nhưng tôi đã gọi cho những người mà cô ấy dường như thường xuyên liên lạc với họ, chỉ để xem gần đây họ có nhìn thấy hoặc nghe tin tức gì về cô ấy không.”
"Tôi nhận được một cú điện thoại tử cảnh sát Graham Turner sáng nay," Mary nói, và Jack không chắc liệu đó là một câu hỏi hay một câu khẳng định. Có lẽ là cả hai.
"Đúng vậy, tôi đã liên lạc với anh ta. Tôi quan tâm đến Sandy.” Jack đã gọi cho cảnh sát Turner sáng hôm đó và nói với ông về việc phát hiện ra chiếc đồng hồ của Sandy, hy vọng sẽ làm cho anh ta chú ý hơn. Việc anh làm rõ ràng đã có tác dụng.
"Tôi cũng lo lắng,” Mary nói và Jack tập trung hết sức lắng nghe.
"Làm sao anh ấy biết để gọi cho chị?” Jack hỏi, có nghĩa là, chị là ai? Làm sao chị biết Sandy?
"Cậu đã gọi cho những ai rồi?" cô ta hỏi, bỏ qua câu hỏi của anh, có vẻ đang tập trung suy nghĩ.
Anh lật qua quyển số ghi chép, "Peter Dempsey, Clara Keane, Ailish O'Brien, Tony Watts - chị còn muốn tôi đọc tiếp không?”
“Không, vậy là đủ rồi. Cậu có trong tay danh sách điện thoại của Sandy chứ?"
Cô ấy để lại cuốn sổ ghi chép và điện thoại của mình. Chúng là cách duy nhất giúp tôi tìm thấy cô ấy." Jách cố gắng để không cảm thấy có tội.
"Có người quen nào của cậu bị mất tích à?” Giọng của cô không mềm nhưng cũng không cay nghiệt. Anh sửng sốt bởi câu hỏi quá thẳng thắn, cô hỏi như thể lúc nào cũng có thể có người bị mất tích.
"Có, là em trai tôi Donal." Cổ họng anh nghẹn lại mỗi lần anh nhắc đến em trai mình. "Donal Ruttle - đúng, đúng vậy. Tôi nhớ đã đọc thấy trên báo, cô nói và im lặng suy nghĩ. "Tất cả những người cậu vừa nhắc đến là những người có người thân trong gia đình bị mất tích," Mary giải thích, "trong đó có tôi. Con trai tôi, Bobby, đã mất tích ba năm. Tôi rất xin lỗi," Jack nói nhẹ nhàng. Điều đó cho thấy rằng tất cả các địa chỉ liên lạc gần đây của Sandy là liên quan đến công việc, anh chưa gặp bất kỳ người bạn nào của cô.
"Ồ, đừng xin lỗi. Đó không phải lỗi của cậu. Vậy để tôi thử đoán nhé: tất cả chúng tôi nhờ Sandy giúp tìm kiếm người thân của mình và bây giờ cậu đang lẩn theo danh sách chúng tôi để giúp cậu tìm Sandy?"
Mặc dù Jack đang nói chuyện qua diện thoại, khuôn mặt của anh vẫn đỏ lên. "Vâng, tôi cho là vậy."
"Cho dù những người khác có gọi lại cho câu hay không, tôi không quan tâm. Tôi sẽ nói cho họ biết. Cậu có thể tính tất cả chúng tôi. Sandy rất đặc biệt đối với chúng tôi, chúng tôi sẽ làm tất cả mọi thứ có thể để tìm cô ấy. Càng nhanh chóng tìm thấy cô ấy, Bobby của tôi sẽ càng nhanh chóng được cô ấy tìm ra.”
Đó cũng chính là điều Jack nghĩ.
Không thể chợp mắt được, tôi tràn trọc suy nghĩ về nơi mà chiếc đồng hồ có thể rơi ra. Đầu tôi quay mòng mòng các khả năng, sau khỉ tìm thấy chính mình ở nơi này, giờ đây có quá nhiều nơi để tôi có thể tưởng tượng chiếc đông hồ của mình đang nằm ở đó. Tôi vẽ ra một thế giới nơi những chiếc đồng hồ ăn, ngủ và kết hôn với nhau, với đồng hồ ông đứng đầu quốc gia, đồng hồ bỏ túi là những nhà trí thức, đồng hồ chống thấm nước là người ở vùng biển, đồng hồ kim cương là tầng lớp quý tộc, và đồng hồ kỹ thuật số chỉ là các công nhân, nhưng rồi việc Joseph leo vào nhà đã làm gián đoạn những tưởng tượng của tôi. Tôi quan sát anh ấy để xem những gì tôi đoán sau khi anh trải qua thêm một giờ đi bộ lên, xuống con đường, cố mở to mắt và nỗ lực tìm kiếm chiếc đồng hồ của tôi. Bây giờ thì tôi biết tôi trông như thế nào trong lúc tìm kiếm, tập trung, hoàn toàn không để ý đến xung quanh, đặc biệt là không biết gì về một người đang nấp đằng sau một gốc cây cách đó không xa.
Nửa giờ sau khi tôi quay trở lại giường ngủ, Joseph cũng lặng lẽ quay vào nhà. Tôi dí sát tai vào tường cố gắng nghe những tiếng thì thầm giữa anh và Helena ở phòng bên cạnh. Bức tường gỗ làm má tôi ấm lên và tôi nhắm mắt trong giây lát, dằn vặt bởi nỗi nhớ nhà và khao khát lồng ngực ấm áp to lớn mà tôi vẫn quen gối đầu khi lên giường. Sau đó, là sự im lặng, và cảm giác giống như một con sư tử bị nhốt vào lồng, tôi quyết định lẻn ra khỏi nhà trước khi có bất kỳ ai khuấy động lên một lần nữa.
Bên ngoài, các quầy hàng trong chợ đã được dựng lên chuẩn bị cho một ngày mua bán bận rộn. Những âm thanh rộn rã của tiếng nói đùa hòa với tiếng chim hót tiếng cười, tiếng la hét khi những chiếc thùng, chiếc hộp được mở ra và xếp chồng lên nhau. Tôi nhắm mắt lại, mơ tới khát khao thứ hai của tôi - khao khát về nhà vào ngày hôm đó, và tưởng tượng chính mình như một đứa trẻ đi dạo tay trong tay với mẹ qua những khu chợ nông sản ở Sân Chợ tại Carrick-on-Shannon, mùi hương tinh tế của trái cây và rau quả, chín mọng và đầy màu sắc, lôi kéo tất cả mọi người phải chạm vào, hít hà và nếm thứ.
Tôi lại mở mắt ra và quay trở lại nơi đây.
Tôi đến bên ngoài tòa nhà có văn phòng Tìm Kiếm Đồ Thất lạc và nhận thấy các hình khắc trên tòa nhà này có nhiều màu sắc và vui tươi làm sao: hai chiếc vớ kỳ lạ, một màu vàng chấm hổng và cái kia màu tím sọc cam. Tôi nghĩ về Gregory và tôi ở buổi tiệc khiêu vũ cuối cùng trước khi chia tay ở trường, và tôi cười. Một khuôn mặt xuất hiện bên trong cửa sổ, một khuôn mặt rất quen thuộc, và tôi ngay lập tức ngửng cười, cảm giác như thể vừa nhìn thấy ma. Cậu ta còn trẻ - chừng mười chín, nếu tôi tính toán một cách chính xác. Cậu ta trao cho tôi một nụ cười táo bạo, vẫy tay biến mất khỏi cửa sổ và xuất hiện tại cửa ra vào vừa được mở ra giống như một người lúc nào cũng nhăn nhó. Thì ra đây là Bobby ở phòng Tìm Kiếm Đồ Thất Lạc mà Helena và Wanda đã nói tới.
"Xin chào.” Cậu nghiêng người tựa vai vào khung cửa, bắt chéo chân và đưa hai tay ra. "Chào mừng đến với văn phòng Tìm Kiếm Đồ Thất Lạc.”
Tôi cười. “Xin chào, ngài Stanley.”
Mắt cậu nheo lại khi thấy tôi biết tên của mình, nhưng rồi nụ cười rộng mở. "Và chị là "Sandy.” Tôi nghe nói cậu ta là người rất thích đùa. Tôi đã xem vô số các đoạn video về cậu ta từ lúc lên sáu cho đến mười sáu tuổi ngay trước khi cậu biến mất. "Cậu nằm trong danh sách của tôi," tôi giải thích, "cho buổi thử giọng ngày hôm qua, và cậu đã không đến.”
“A!" Cậu ta đã hiểu ra nguyên nhân nhưng vẫn tiếp tục nhìn tôi đầy tò mò. "Tôi đã nghe nói về chị." Cậu thôi tựa vào khung cửa và thoải mái bước xuống thềm, tay đút trong túi quần. Cậu dừng lại ngay trước mặt tôi, vòng tay lại, sau đó đặt một tay lên cằm và bắt đầu đi từ từ vòng quanh tôi.
Tôi cười. "Cậu nghe nói những gì về tôi?”
Cậu dừng lại phía sau tôi và tôi xoay người lại. "Họ nói rằng chị biết nhiều điều.”
"Họ nói thế ư?”
“Họ nói vậy,” cậu lặp lại, và tiếp tục đi vòng quanh tôi. Đi được đúng một vòng, cậu dừng lại khoanh tay, những tia lấp lánh nhảy múa trong đôi mắt xanh. Cậu là tất cả những gì mà mẹ cậu tự hào. "Họ nói chị là nhà tiên tri của Nơi Này.”
“Họ là những ai?” Tôi hỏi.
“Là…” cậu nhìn quanh để chắc chắn không ai nghe thấy; cậu hạ giọng thì thầm, “những người đến thử giọng.”
“À.” Tôi gật đầu, mỉm cười. "Là họ.”
"Vâng, chính là họ. Chúng ta có nhiều điểm chung." cậu ta nói đầy bí hiểm.
"Chúng ta?”
"Chúng ta," cậu nhắc lại. "Họ nói - họ đang tồn tại,” cậu lại nhìn sang trái rồi sang phải và thì thầm, những người thừ giọng - họ nói nếu muốn biết điều gì cứ tìm đến gặp chị.”
Tôi nhún vai. “Có thể tôi biết vài điều.”
"Còn em là người cần gặp nếu chị muốn tìm lại thứ gì đấy.”
"Đó là lý do tại sao tôi ở đây," tôi cười.
Cậu ta trở nên nghiêm túc. "Vậy là lý do nào? Chị đến đây để tìm lại đồ đã mất hay chỉ đến đề nói cho em biết điều gì?”
Tôi nghĩ về điều đó những không nói ra. “Sao cậu không cho tôi vào trong văn phòng đi đã?”
"Đương nhiên rồi," cậu ta mỉm cười và thôi diễn trò.
“Em là Bobby,” cậu đưa tay ra, “mà chị cũng đã biết rồi mà.”
"Tôi biết," tôi cười. "Tôi là Sandy Shortt," tôi bắt tay cậu ta. Bàn tay mềm mại và tôi ngước lên thấy khuôn mặt cậu ta tái xanh.
"Sandy shortt?" cậu ta hỏi lại.
“Đúng.” Tôi hồi hộp. “Sao vậy, có diều gì không ổn với cái tên đó ư?”
"Sandy Shortt ở Leitrim, Ai-len?”
Tôi buông bàn tay mềm của cậu ta ra và nuốt nước bọt. Tôi không trả lời. Dường như tôi không cần phải trả lời. Bobby nắm lấy tay tôi và dẫn tôi vào văn phòng.
"Em vẫn đang mong đợi chị.” Cậu ta nhìn qua vai để xem có ai trông thấy chúng tôi lần cuối trước khi kéo tôi vào trong và đóng cửa lại.
Sau đó cậu đóng cửa văn phòng.