← Quay lại trang sách

Ba Mươi

Chạy xa dần công viên ST Stephen’s Green, đường Leeson là một con đường kiểu thời vua George rộng đẹp còn nguyên vẹn. Những tòa nhà, trước đây từng là nhà ở của tầng lớp quý tộc, hiện nay chủ yếu được sử dụng cho mục đích kinh doanh: làm khách sạn, văn phòng, và các tầng hầm là nơi "Thoát y" của Dublin, một chuỗi các hộp đêm ăn nên làm ra và câu lạc bộ thoát y vũ.

Một chiếc đĩa bằng đồng bên cạnh cánh cửa lớn màu đen kiểu thời vua George cho biết đây là tòa nhà Scathach House. Jack đi lên bảy bậc thềm bê tông để đến cửa và đập ngay vào mắt anh là đầu một con sư tử bằng đồng có một chiếc vòng siết chặt giữa hai hàm răng. Anh vừa định túm lấy đầu sư tử và gõ cửa thì nhận thấy một bộ sưu tập các chuông cửa phía bên phải: một phát minh vô cùng xấu xí của thời hiện đại kết hợp cổ điển. Anh tìm phòng khám của bác sĩ Burton, nó nằm trên tầng hai, một công ty quan hệ công chúng ở phía dưới, văn phòng luật sư ở trên cùng. Anh nhấn chuông tầng trên và anh được dẫn vào một khu vực tiếp tân rộng lớn. Cô nhân viên tiếp tân mỉm cười với anh và anh cảm thấy như muốn hét lên, "Tôi ở đây không phải cho bản thân tôi, không có gì không ổn với tôi cả, tôi đang điều tra!"

Nhưng rồi anh cũng mỉm cười đáp lại.

Trên bàn là một chồng tạp chí, một số đã cách đây vài tháng, những quyển khác cũng đã cách đây một năm. Anh nhặt một quyển lên và cố tình lật qua các trang báo, đọc bài về một thành viên của gia đình hoàng gia. Ở một quốc gia chả ai biết tới đã bày biện giường ngủ, những chiếc ghế dài, bàn ăn, và đàn piano ở các căn phòng yêu thích trong ngôi nhà của cô ta như thế nào.

Cánh cửa dẫn đến văn phòng bác sĩ Burton mở ra và Jack nhanh chóng để quyển tạp chí qua một bên.

Bác sĩ Burton trẻ hơn Jack tường tượng, chừng bốn mươi mấy. Ông có bộ râu màu nâu nhạt, lốm đốm bạc. Ông có đôi mắt xanh cuốn hút, Jack đoán ông cao khoảng 1 mét 7, mặc quần jeans và áo khoác vải nhung màu nâu vàng.

"Jack Ruttle?" Ông nhìn anh hỏi.

"Tôi đây.” Jack đứng lên và họ chào nhau bằng một cái bắt tay.

Phòng của ông khá nhiều đồ, được thiết kế thông thoáng với một kệ sách không còn chỗ trống, bàn làm việc chất đầy giấy tờ, một dãy các tủ hồ sơ, trên tường treo kín những chứng nhận về thành tích học thuật, những tấm thảm lót sàn không còn phù hợp, một chiếc ghế tựa và một chiếc ghế dài. Một nơi có phong cách. Nó phù hợp với người đàn ông ngồi trên ghế đối diện, người đang lấy thông tin cá nhân của anh.

"Nào Jack.” Bác sĩ Burton đã hoàn tất việc điền các thông tin vào tờ khai, vắt chéo chân, hoàn toàn tập trung chú ý vào Jack. Jack cố gắng giữ bình tĩnh để không bỏ chạy ra khỏi tòa nhà. "Lý do gì đưa cậu đến đây ngày hôm nay?”

Để tìm Sandy Shortt, anh muốn nói, nhưng thay vào đó chỉ nhún vai và di chuyển trên chiếc ghế khó chịu của mình. Anh chỉ muốn chấm dứt tất cả điều này và làm ngay bây giờ. Làm thế nào mà anh có thể tìm hiểu về Sandy chỉ bằng những lời nói dối về bản thân mình. Anh đã không suy nghĩ kỹ về việc này, anh cứ tường mọi thứ sẽ đơn giản ngay sau khi anh đặt chân vào văn phòng của bác sĩ Burton. Trong phim họ thường nói gì khi bác sĩ tâm lý đặt ra cho họ những câu hỏi? Hãy nghĩ đi nào Jack, nghĩ đi. "Tôi đang chịu nhiều áp lực, anh nói hơi quá tự tin một chút, hài lòng với câu trả lời của chính mình.

"Loại áp lực gì?”

Loại gì? Có nhiều hơn một loại à? "Chỉ là kiểu áp lực thông thường.” Anh lại nhún vai.

Bác sĩ Burton cau mày và Jack sợ anh đã hiểu sai câu hỏi. "Có phải là do công việc hoặc -"

"Vâng," anh cắt ngang, "đó là vì công việc. Nó thực sự …” anh lục tìm trong não, "áp lực.”

"Được rồi?' Bác sĩ Burton gật đầu. "Cậu làm nghề gì?”

"Tôi là một công nhân bốc vác của công ty cảng Shannon Foynes.

"Và điều gì đưa cậu đến Dublin?"

"Ông.”

"Cậu đã đi cả một chặng đường chỉ để gặp tôi?"

"Tôi cũng tranh thủ ghé thăm một người bạn," anh nói nhanh.

"Được rồi.” Bác sĩ Burton mỉm cười. "Vậy điều gì trong công việc khiến cậu cảm thấy áp lực? Hãy kể cho tôi nghe về nó đi.”

"Ồ, hàng giờ đồng hồ.” Jack diễn tả một khuôn mặt đang chịu áp lực mà anh nghĩ là rất thuyết phục. "Thời gian trôi quá lâu.” Anh im lặng, sau đó siết chặt lòng bàn tay và gật đầu nhìn quanh căn phòng.

"Cậu làm bao nhiêu tiếng một tuần?"

"Bốn mươi tiếng.” Anh buộc miệng nói trước khi kịp suy nghĩ.

"Bốn mươi tiếng thì không hơn mức làm việc trung bình, Jack. Tại sao cậu cảm thấy áp lực với công việc này?"

Mặt Jack ửng đỏ.

"Nghĩ như vậy cũng không sao, Jack. Có lẽ chúng ta có thể tìm được nguyên do tại sao cậu lại chán công việc nếu nó thực sự là công việc làm cậu chán…”

Bác sĩ Burton tiếp tục nói trong khi Jack quay ra và nhìn quanh căn phòng tìm kiếm những dấu hiệu của Sandy, như thể cô ấy viết vội tên của cô lên tường trước khi cô rời khỏi đây. Jack nhận ra bác sĩ Burton đang im lặng nhìn anh chằm chằm.

"Đúng, tôi nghĩ vậy, Jack nói, gật gù và nhìn vào bàn tay của mình, hy vọng anh đã nói gì đó phù hợp.

" Tên cô ấy là gì?"

" Tên của ai?"

"Người yêu của cậu, người mà ở nhà cậu đang gặp khó khăn với?"

"Ồ, Gloria,” anh nói, nghĩ về cô lúc này đang ở nhà và vui mừng thế nào khi biết anh ở đây hôm nay, trình bày những khó khăn với bác sĩ tâm lý, khi trong thực tế anh thậm chí không hề lắng nghe. Càng nghĩ nhiều về điều đó anh càng cảm thấy cơn giận trào lên.

"Cậu có nói cho cô ấy biết rằng cậu cảm thấy căng thẳng và áp lực lực không?"

"Ồ, không, Jack cười. "Tôi không nói chuyện với Gloria về những điều đó.”

“Tại sao không?”

"Bởi vì cô ấy luôn có câu trả lời, cô ấy luôn luôn có cách để chỉnh tôi.”

"Cậu không muốn điều đó?"

"Không,” anh lắc đầu. "Tôi không cần phải sửa chữa.”

"Thế cái gì cần phải được sửa chữa?" Anh nhún vai, không muốn bị kéo vào cuộc thảo luận này.

Bác sĩ Burton để cho một sự im lặng kéo dài và Jack cảm thấy cần phải phá vỡ nó. "Những gì đang xảy ra xung quanh chúng ta cần phải được sửa chữa,” cuối cùng anh trả lời.

Bác sĩ Burton chờ anh nói tiếp.

"Và…” anh ngừng lại, "đó là những gì tôi đang cố gắng làm.”

"Cậu đang cố gắng sửa chữa những gì đang xảy ra xung quanh cậu”, ông lặp lại.

"Đó là những gì tôi vừa nói.”

“Và Gloria không vui vì điều này.”

Bác sĩ Burton chắc phải được trả một số tiền lớn cho công việc này, Jack hoài nghi. "Không,” anh lắc đầu, "cô ấy nghĩ tôi nên tiếp tục và quên mọi thứ đi.” Anh không thực sự định nói về việc đó, nhưng nói ra cũng chẳng gây tổn hại gì và anh vẫn chưa từ bỏ bất cứ điều gì.

"Cô ấy muốn cậu quên đi điều gì?"

"Donal,” Jack nói chậm rãi, không chắc chắn liệu có nên tiếp tục hay không. Có lẽ nếu anh giải thích, bác sĩ Burton sẽ đồng ý với anh và cuối cùng anh cũng sẽ có ai đó đứng về phía mình. "Gia đình tôi cũng nghĩ như vậy.

Họ muốn quên cậu ấy, để cậu ấy đi, bỏ lại cậu ấy phía sau. Còn tôi lại không nghĩ như vậy, ông hiểu chứ? Cậu ấy là em trai tôi. Gloria nhìn tôi như một kẻ điên rổ khi tôi cố gắng giải thích.”

"Em trai Donal của cậu đã qua đời?"

"Không, không phải vậy,” Jack nói như thể điều đó thật lố bịch, "nhưng ông có thể sẽ nghĩ vậy. Cậu ấy chỉ bị mất tích. Chỉ,", anh cười giận dữ, đưa tay lên xoa gương mặt mệt mỏi. "Đôi khi tôi nghĩ sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu tôi biết chắc chắn cậu ấy đã chết.”

Sự im lặng bao trùm và Jack cảm thấy cần phải phá tan bầu không khí lần nữa. Anh nắm chặt tay và đấm lên tay kia sau mỗi câu nói. "Cậu ấy bị mất tích năm ngoái trong đêm sinh nhật lần thứ 24”. Đấm. "Cậu ấy đã đến rút tiền ở máy ATM trên đường O'Connell lúc 3 giờ 8 phút sáng, tối thứ Sáu. Đấm. "Người ta nhìn thấy cậu ấy trên bến cảng Arthur lúc 3 giờ 30 sáng.” Đấm. "Và sau đó không ai nhìn thấy cậu ấy nữa. Làm thế nào ông có thế bỏ qua điều đó được?" anh hỏi. "Làm thế nào các người có thể quyết định tiếp tục sống một cách bình thường khi em trai của các người đang ở một nơi nào đó, và các người không biết cậu ấy đang ở đâu, liệu cậu ấy có đang đau đớn và cần sự giúp đỡ của các người hay không? Làm thế quái nào mà tất cả mọi người cho rằng đây là chuyện bình thường?" Anh giận dữ. "Làm thế nào mọi người nghĩ tôi có thể bình thản làm một công việc vô nghĩa bốn mươi giờ một tuần, cẩu hàng hóa lên trên tàu? Những chiếc hộp tôi thậm chí còn không biết chứa gì bên trong, và gửi chúng đến những nơi tôi chưa bao giờ và sẽ không bao giờ có mặt. Tại sao điều đó quan trọng hơn việc tìm kiếm em trai tôi? Sao các người không nhìn xung quanh, nhìn khắp mọi phía, cố gắng tìm thấy cậu ấy mỗi khi các người đi ra ngoài? Tại sao bất cứ nơi nào tôi đến và tất cả mọi người tôi hỏi, tôi gặp đều có những câu trả lời giống nhau?"

Giọng anh ngày càng to hơn. “Không ai nhìn thấy bất cứ điều gì, không ai nghe thấy bất cứ điều gì, không ai biết bất cứ điều gì. Có năm triệu người ở quốc gia này, có 175.000 người trong số họ sống ở Limerick, 55.000 người trong số họ đang sống trong thành phố Limerick.

Làm thế quái nào mà không ai, thậm chí không một người nào, nhìn thấy em trai tôi, ở đâu đó?'" Anh thôi la hét, cảm thấy kiệt sức, họng anh đau và mắt anh ngấn đầy nước mắt, anh rất cứng rắn, anh sẽ không để mình quy ngã.

Bác sĩ Burton để mặc cho sự im lặng kéo dài. Ông cho phép Jack nói ra tất cả những suy nghĩ của anh và nghĩ về những gì anh vừa thốt ra. Ông đi về phía máy làm nước mát và trở về với một ly nước mát cho Jack.

Jack hớp một ngụm nước và nói lớn. "Cô ấy ngủ rất nhiều, ông thấy đấy. Những khi tôi cần cô ấy, cô ấy lại ngủ.” “Gloria?” Jack gật đầu.

"Cậu bị khó ngủ à?"

"Tôi có rất nhiều thứ trong đầu, rất nhiều giấy tờ cần phải kiểm tra và nhiều báo cáo phải xem. Những điếu người ta nói cứ quẩn quanh trong đầu tôi và tôi không thể dẹp chúng đi được. Tôi phải tìm ra cậu ấy. Nó giống như cơn nghiện. Nó ăn sâu vào tôi.”

Bác sĩ Burton gật đầu ra chiều thông hiểu - không phải theo cách kẻ cả mà Jack dự đoán, mà theo cách thực sự thấu hiểu. Như thể vấn đề của Jack bây giờ là vấn đề của họ, và đây là lúc họ cùng nhau tìm ra giải pháp.

"Cậu không phải là người duy nhất cảm thấy như thế và sống như thế, cậu biết đấy, Jack. Đây chính là loại hành vi thường thấy sau một chấn thương tâm lý giống như của cậu. Cậu có được khuyến khích nói chuyện với nhân viên tư vấn sau sự biến mất của em trai cậu?"

Jack khoanh tay. "Có, những người cảnh sát có đề cập đến một vài điếu, và hàng ngày các tờ rơi, tờ quảng cáo được vứt vào nhà mời tôi gia nhập vào nhóm của những người 'bệnh' khác, như cách họ gọi chúng. Anh xua tay một cách thô bạo. "Mà tôi không quan tâm.”

"Nó không hẳn là lãng phí thời gian, cậu biết đấy. Cậu sẽ nhận ra rằng có rất nhiều người giống cậu đang chịu đựng nỗi đau của việc mất đi ai đó;” ông nói thêm, dường như nói với chính mình, "hoặc thậm chí mất điều gì đó.” Jack nhìn bác sĩ Burton bối rối. "Không, không, ông hiểu sai tôi. Tôi có thể chịu đựng việc mất đi điều gì đó, hoàn toàn ổn, tuy nhiên mất đi các thành viên trong gia đình lại là vấn đề khác. Anh chị em của tôi cũng đã mất đi một người em nhưng không một ai trong số họ cảm thấy như tôi đã cảm thấy. Tôi không thể tưởng tượng có bất cứ điều gì tệ hơn là ngồi trong một nhóm và nói lại những tranh luận giống như tôi đã làm ở nhà.”

"Dường như Gloria đã ủng hộ cậu - cậu nên đánh giá cao điếu đó. Tôi chắc rằng cô ấy cũng cảm thấy khó khăn khi mất Donal nhưng hãy nhớ rằng cô ấy không chỉ mất cậu ấy, cô ấy còn mất cả cậu nữa. Hãy cho cô ấy thấy cậu đánh giá cao cô ấy. Tôi chắc chắn rằng điều đó sẽ có ý nghĩa rất nhiều với cô ấy.” Một cảm xúc rất thật thể hiện rõ trong giọng nói của bác sĩ Burton và ông đứng dậy, bước về phía bên kia căn phòng để lấy cho mình một cốc nước. Khi quay về, ông đã trở lại là chính ông.

"Cậu có yêu cô ấy không?"

Jack im lặng, rồi nhún vai. Anh cũng không biết nữa.

"Mẹ tôi thường nói hãy lắng nghe những gì trái tim của bạn mách bảo,” bác sĩ Burton cười, tâm trạng sảng khoái.

"Bà ấy cũng là một bác sĩ tâm lý à?" Jack mỉm cười.

"Gần như thế,ông cười. "Cậu biết đấy, cậu nhắc tôi nhớ về một người nào đó, Jack, người mà tôi biết rất rõ.” Ông cười buồn bã và rồi trở về với chính ông. "Vậy cậu sẽ làm gì?" ông nhìn đồng hồ, "Hãy lưu ý chúng ta chỉ còn một vài phút để cậu cho tôi biết.”

"Tôi đã bắt đầu làm một vài điều.” Jack chợt nhớ ra tại sao anh ở đây và nhìn thấy cơ hội tiếp cận.

"Hãy nói cho tôi biết. Bác sĩ Burton nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay thoải mái trên đùi.

"Tôi tìm thấy một người nào đó trong quyển Những Trang Vàng, một công ty, một công ty tìm người mất Tích,” anh nhấn mạnh.

Bác sĩ Burton không hề thay đổi sắc mặt. "Rồi sao?”

"Tôi đã liên lạc với người phụ nữ này và chúng tôi đã nói rất lâu về việc cô ấy giúp đỡ tôi tìm Donal. Chúng tôi sắp xếp để gặp nhau vào Chủ Nhật tuần trước ở Limerick.”

"Rồi sao nữa?” Ông từ từ dựa người trở lại ghế, mặt không hề biểu lộ cảm xúc.

"Điều buồn cười là, chúng tôi đi qua nhau tại một trạm xăng trên đường và sau đó cô ấy không bao giờ đến điểm hẹn.” Anh lắc đầu. "Tôi thực sự tin và vẫn tin rằng người này có khả năng tìm ra em trai tôi.”

"Thật sao?" Giọng bác sĩ Burton khô khốc.

"Đúng vậy. Vì vậy, tôi bắt đầu tìm kiếm cô ấy.”

"Người của những người mất tích?” ông nói, gương mặt bất động.

"Đúng.”

"Và cậu đã tìm thấy cô ấy?”

“Không, nhưng tôi tìm thấy xe của cô ấy và tôi tìm thấy hồ sơ của em trai mình ở trong xe, điện thoại, sổ ghi chép và ví của cô ấy cùng một túi đầy quần áo được đính nhãn ghi tên của cô ấy. Cô ấy đánh dấu tất cả mọi thứ.”

Bác sĩ Burton bắt đầu động đậy không yên trên ghế.

"Tôi đã rất lo lắng cho cô ấy - tôi vẫn còn lo lắng về cô ấy vì tôi tin rằng người phụ nữ này có khả năng tìm thấy em tôi.”

"Vậy là cậu chuyển nỗi ám ảnh của mình lên người phụ nữ này, bác sĩ Burton nói với một chút lạnh lùng.

Jack lắc đầu. "Cô ấy nói với tôi trên điện thoại rằng có một thứ đáng buồn hơn việc không thể tìm thấy một ai đó là sẽ không được tìm thấy. Đó chính là mơ ước của cô ấy, mơ ước được tìm thấy.”

"Có lẽ cô ấy chỉ lang thang đâu đó một vài ngày.”

"Người cảnh sát tôi liên lạc cũng nói điếu tương tự.” Bác sĩ Burton nhướng mày khi nghe đề cập đến sự tham gia của cảnh sát. "Tôi liên lạc với rất nhiều người biết cô ấy và họ cũng nói điều tương tự,” Jack nhún vai.

"Vậy thì cậu nên lắng nghe những người này. Hãy mặc kệ cô ấy, Jack. Hãy cố gắng tập trung vào sự biến mất của em trai cậu trước khi cậu bắt đầu lo lắng về một ai khác. Nếu cô ta đi đâu đó một vài ngày mà không liên lạc lại có lẽ là vì một lý do nào đó thôi.”

"Tôi không hề làm phiền cô ấy, bác sĩ, nếu đó là những gì ông đang ngụ ý. Tôi có vài lo lắng, vì vậy chúng tôi đã sắp xếp gặp nhau để xem có thể làm được gì.”

"Có thể cô ấy làm như vậy rất nhiều lần,” bác sĩ Burton nói. "Có lẽ không có gì xảy ra với cô ấy và cô ấy chỉ đi đâu đó trong một vài ngày.”

"Phải, có thế. Nhưng đã bốn ngày kể từ khi tôi gặp cô ấy và đã nhiều ngày kể từ khi có người nhìn thấy cô ấy, trừ khi ai đó nói với tôi một điều gì khác. Nếu thực sự chỉ có vậy, tôi sẽ quay trở lại với cuộc sống của riêng tôi, nhưng tôi không nghĩ rằng cô ấy đi lang thang, như rất nhiều người đã nói, anh nói nhẹ nhàng. "Tôi chỉ thực sự muốn tìm thấy cô ấy, cảm ơn cô đã khích lệ tôi, cho tôi hy vọng tìm kiếm Donal. Cái hy vọng ấy cho phép tôi tin rằng tôi cũng có thể tìm thấy cô ấy.”

"Điều gì làm cho cậu nghĩ rằng cô ấy bị mất tích?"

“Tôi lắng nghe trái tim mình.”

Bác sĩ Burton mỉm cười khi thấy anh dùng đúng những từ ông đã dùng.

"Và trong trường hợp trái tim tôi không đủ làm bằng chứng cho ông, thì còn có cái này. Jack đưa tay vào túi và nhẹ nhàng đặt chiếc đồng hộ bạc của Sandy lên bàn.