← Quay lại trang sách

Ba Mươi Mốt

Đã ba năm trôi qua kể từ lần cuối tôi gặp Burton. Nhìn từ xa, tôi có thể thấy thời gian làm anh già đi nhiều. Nhìn tử xa, dường như thời gian lại chưa hề chạm vào hai chúng tôi. Nhìn từ xa, mọi thứ thật hoàn hảo và chưa điều gì thay đổi.

Tôi đổi trang phục sáu lần trước khi ra khỏi nhà. Khi cảm thấy khá hài lòng với bản thân, tôi đi về phía đường Leeson lần thứ tư trong tháng. Tôi sung sướng nhảy chân sáo khi nhận được danh thiếp của anh. Tôi nhảy cóc xuống cầu thang như thuở 14 tuổi vào mỗi buổi sáng thứ Hai, biết điều gì và ai đang chờ đợi tôi vào ngày hôm ấy. Tôi chạy từ khu Harold's Cross sang đường Leeson, bước lên những bậc thang dẫn tới hai cánh cửa kiểu thời vua George to lớn. Người tôi như cứng đờ khi ngón tay chạm vào máy liên lạc đặt trước cửa và vội vàng quay đầu chạy qua bên kia đường. Ở thật gần, cảm giác thật khác lạ.

Tôi không còn là một cô gái trung học tìm đến anh để được giúp đỡ. Hiện tại, tôi còn không biết mình là ai, người đang chạy trốn mọi sự giúp đỡ. Tôi đã ngồi ở bên kia đường thêm hai lần nữa, không thể bước qua đường mà chỉ ngắm nhìn anh khi anh tới làm mỗi buổi sáng, ra về mỗi buổi chiều và tất cả mọi điều khác anh làm trong ngày.

Lần thứ tư trong tháng, tôi ngồi trên những bậc thang xi măng, cùi chỏ chống lên gối, tay dưới cằm, nhìn chằm chằm vào những bước chân hối hả trên lề đường. Một đôi giày màu nâu ẩn giấu dưới đôi ống quần jeans xanh đang bước sang đường. Đôi giầy tiến về phía tôi. Tôi nghĩ chúng sẽ bước qua tôi và mất hút vào cánh cửa phía sau nhưng không phải. Một bước, hai bước, ba bước đôi giầy dừng lại và ngồi xuống cạnh tôi.

"Chào em" một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.

Tôi không dám nhìn lên nhưng tôi đã làm. Tôi ngồi đối mặt với anh, đôi mắt xanh vẫn sáng lấp lánh như ngày đầu tiên mắt tôi gặp anh.

"Thầy Burton," tôi mỉm cười đáp lại.

Anh lắc đầu. "Tôi đã nhắc em bao nhiêu lần đừng gọi tôi như vậy?"

Tôi chuẩn bị gọi Gregory thì anh nói, "Bây giờ tôi đã là bác sĩ Burton rồi.”

"Xin chúc mừng, bác sĩ Burton,” tôi mỉm cười. Tôi nhìn kỹ gương mặt anh, ghi nhớ từng đường nét của anh.

"Em có nghĩ tuần này em có thể bước qua mấy bậc thềm này và vào trong tòa nhà không? Tôi bắt đầu thấy mệt khi phải nhìn ngắm em từ xa.”

"Thật sao? Em lại nghĩ thi thoảng sẽ dễ dàng hơn nếu nhìn mọi việc từ một khoảng cách nào đó.”

"Ừ, nhưng mà tôi sẽ không nghe thấy tiếng em được"

Tôi cười lớn.

"Em thích tên của tòa nhà này.” Tôi nhìn lên tấm bảng đồng có khắc chữ "Scathach House”.

"Tôi tình cờ thấy quảng cáo cho thuê của tòa nhà này trên báo. Tôi đã nghĩ nó sẽ rất tuyệt. Có lẽ là dấu hiệu may mắn.”

"Có lẽ vậy. Em không nghĩ là thầy lại ở gần cây cầu mà mình đã nhắc đến.”

Anh mỉm cười và ngắm nhìn gương mặt tôi, nhìn kỹ từng đường nét, và tôi run lên.

"Nếu em cho phép tôi mời em ăn trưa, có lẽ chúng ta sẽ biết mình ở đâu. Nếu bạn trai em không phiền." "Bạn trai ư?" Tôi bối rối hỏi.

"Anh bạn trẻ dễ thương trả lời chuông cửa căn hộ của em vài tuần trước.”

"À, anh chàng đó. Tôi lắc đầu. "Đó chi là…” Tôi ngập ngừng, hoàn toàn không nhớ nổi tên anh ta. "Thomas, ' tôi nói dối. "Tụi em không còn chơi với nhau nữa.”

Bác sĩ Burton cười lớn, đứng dậy và chìa tay giúp tôi đứng lên. "Ôi, Sandy yêu dấu của tôi, tôi nghĩ em nên biết tên anh ta là Steve, nhưng không sao. Em càng quên tên nhiều chàng trai thì càng tốt cho tôi.” Anh đặt tay nhẹ nhàng lên eo tôi và tôi cảm thầy luống điện chạy dọc cơ thể mình. Anh dẫn tôi qua đường. "Chúng ta vào văn phòng tôi chút nhé, chỉ một chút thôi. Có một thứ tôi muốn tặng em."

Anh tự hào giới thiệt, tôi với cô tiếp tân, Carol, và dẫn tôi vào văn phòng. Căn phòng đầy mùi hương của anh, hình ảnh của anh, mọi thứ trong căn phòng đều tràn ngập anh Burton, anh Burton, ôi, anh Burton. Tôi cảm giác như mình được bao bọc trong một cái ôm khổng lồ, nằm gọn trong vòng tay của anh ngay khi tôi bước tới và ngồi xuống ghế của anh.

"Văn phòng này hơi khác với văn phòng cũ của chúng ta, phải không?" anh mỉm cười, và lấy thứ gì đó từ ngăn bàn và đưa cho tôi.

"Căn phòng thật đẹp." Tôi nhìn quanh, hít hà mùi hương của anh.

Đột nhiên anh có vẻ rất hồi hộp. Anh ngồi đối diện với tôi "Tôi định tặng em món quà này vào tháng trước khi tôi ghé nhà em, nhân dịp sinh nhật em. Tôi hy vọng em sẽ thích nó. Anh đẩy nhẹ cái hộp trên mặt bàn gỗ màu anh dào. Chiếc hộp dài màu nhung đỏ. Tôi nâng niu nó trong lòng bàn tày như thể đây là món đồ mong manh nhất tôi từng cầm và lướt ngón tay mình dọc theo lớp lông mềm mại của thân hộp. Tôi nhìn anh, còn anh căng thằng nhìn chiếc hộp. Tôi mở từ từ và gần như nín thở. Một chiếc đồng hồ bạc sáng lấp lánh.

"Ôi thầy Bur -" Tôi kêu lên và anh nắm chặt tay tôi, ngăn không cho tôi nói tiếp.

"Làm ơn, Sandy. Bây giờ chỉ Gregory thôi, được không?” Bây giờ chỉ Gregory thôi. Bây giờ chỉ Gregory thôi.

Bây giờ chỉ Gregory thôi. Một dàn hợp xướng của các thiên thần bé nhỏ vang lên bên tai tôi.

Tôi gật đầu, mỉm cười. Tôi cầm chiếc đồng hồ lên và đeo nó vào cổ tay trái, nghịch cái móc cài, vẫn còn lâng lâng choáng ngợp với món quà bất ngờ.

"Nếu nhìn vào mặt trong, em sẽ thấy tên em được khắc trên đó.” Tay vẫn còn run, anh giúp tôi xoay chiếc đồng hồ lại. Nó đây rồi. "Sandy shortt. "Hy vọng nó sẽ không bao giờ lạc mất.”

Chúng tôi mỉm cười.

"Đừng làm gãy nó chứ em.” Anh cảnh báo khi nhìn tôi cố gắng cài chiếc đóng hồ. "Nào, để tôi giúp em.” Anh nói ngay khi khóa cài bật một tiếng tách trên tay tôi.

Tôi cứng đơ người. "Em đã làm gãy nó rồi sao?”

Anh bước tới chiếc ghế cạnh tôi, lúng túng vụng về cố sửa lại móc cài, làn da anh chạm vào tôi, và trong tôi tất cả mọi giác quan, tất cả đều tan chảy.

“Nó chưa gãy nhưng cái móc cài bị lỏng. Tôi sẽ mang nó đi sửa." Anh cố gắng kiềm chế sự thất vọng trong giọng nói nhưng thất bại thảm hại.

"Ôi, không.” Tôi ngăn anh lấy chiếc đồng hồ ra khỏi cổ tay tôi. "Em thích nó. Em muốn đeo nó ngân bây giờ.”

"Nó lỏng quá, Sandy. Nó có thể tuột mất.”

"Không, em sẽ cẩn thận. Em sẽ không làm mất nó đâu.”

Anh có vẻ không an tâm.

"Cho em đeo nó, chỉ ngày hôm nay thôi.”

"Được rồi.” Anh ngừng xoay cái móc và chúng tôi im lặng nhìn nhau.

"Tôi thực sự muốn tặng em món quà này để em có ý thức về thời gian. Đừng để thêm ba năm không liên lạc nữa trôi qua.”

Tôi nhìn xuống và xoay chiếc đồng hồ quanh cổ tay mình, ngưỡng mộ ngắm nhìn các mấu nối giữa sợi dây và mặt xà cừ. "Cảm ơn, Gregory, tôi mỉm cười, cảm nhận từ ấy trên đôi môi, trên đầu lưỡi mình thật thân thương. "Gregory, Gregory,” tôi lặp đi lặp lại khi anh cười lớn, tận hường từng giây phút.

Tôi để anh dẫn đi ăn trưa và chúng tôi xem mình đang ở đâu.

Bữa ăn trưa hôm đó gần như một thảm họa. Chúng tôi đã mang trong mình tất cả điều phải suy nghĩ trong cả một đời sống. Nếu một trong hai chúng tôi có ý tưởng điên ró rằng đây có thể là khởi điểm cho một điều thật đặc biệt - và chúng tôi chắc chắn tin tường như vậy - thì sự thật là chúng tôi quay lại đúng thời điểm chúng tôi chia tay nhau trước đây. Hay đúng hơn có lẽ là quay lại đúng lúc Gregory phải trải qua những nỗi lòng như dao sắc lạnh của tôi. Tôi là nữ chiến binh Scathach và cũng như Scathach, trái tim tôi dành trọn cho hòn đảo của riêng mình trên những chặng đường cam go không lối thoát. Con người tôi ngày càng tồi tệ hơn theo năm tháng.

Nhưng tôi đã không, và chưa bao giờ, dù chỉ một ngày, cởi chiếc đồng hồ ra. Đã có lúc nó rơi xuống, giống như tất cả chúng ta đều có lúc gặp phải điều đó.

Tôi đặt nó về lại nơi của nó, nơi mà tôi cảm thấy và biết rõ rằng nó thuộc về nơi đó. Chiếc đồng hồ tượng trưng cho quá nhiều điều. Mặt tích cực của buổi ăn trưa là nó khẳng định sự liên kết mật thiết mà chúng tôi cảm thấy cho nhau, như thể có sợi dây vô hình giữa chúng tôi cho phép chúng tôi đọc suy nghĩ của nhau, những suy nghĩ giúp chúng tôi trưởng thành và sống thực sự.

Và dĩ nhiên cũng có mặt trái: rằng chúng tôi có thể kéo sợi dây đó bất cứ khi nào, bẻ xoắn nó và thắt nút nó, không quan tâm rằng việc đó có thể tự làm nhau nghẹt thờ từ tử.

Nhìn từ xa, mọi điều thật tốt đẹp, lúc nhìn gần, mọi điều lại hoàn toàn khác. Làm sao chúng tôi cưỡng lại sức mạnh của thời gian, chúng tôi đã thay đổi, mỗi năm qua đi lại là một lớp ngăn cách giữa chúng tôi, mỗi ngày lại là một điếu gì đó mới mẻ lớn lên trong chúng tôi. Thật không may cho tôi và cho cả Gregory, tôi rõ ràng đã trở thành một người và một điều gì đó tồi tệ hơn rất nhiều tôi của nhiều năm trước.