← Quay lại trang sách

Ba Mươi Hai

Bobbly nhẹ nhàng khép cánh cửa văn phòng Tìm Kiếm Đồ Thất Lạc sau lưng chúng tôi, như thể tiếng động có thể làm mấy ông chủ của quầy hàng bên cạnh nghi ngờ về sự im lặng bất ngờ. Tôi cũng không chắc thái độ kỳ lạ này có phải là một phần tính kịch của thằng bé, nhưng với cảm giác hơi bất an, tôi đoán không phải vậy. Bobby buông hai tay lạnh cóng của tôi ra và không nói câu nào vội vàng bước vào căn phòng kế bên, khép cánh cửa sau lưng nó. Qua khe cửa, tôi có thể thấy bóng nó chập chờn khi ánh sáng phủ lên, nó đang lục tung căn phòng, di chuyển mấy cái hộp, dời đồ gỗ khắp nơi, đụng phải mấy cái ly thủy tinh, cả căn phòng đầy âm thanh, mỗi âm thanh lại gợi lên một giả thuyết trong cái đầu đầy những nghi vấn của tôi. Cuối cùng tôi quay đi và bắt đầu nhìn quanh căn phòng.

Trước mắt tôi là những kệ gỗ cao đụng trần, cứ như đang ở trong cửa hàng tạp hóa cũ kỹ hàng thế kỷ trước. Những cái giỏ đựng đầy đồ lặt vặt: băng đĩa, găng tay, bút bi, viết màu và bật lửa. Những cái giỏ khác đầy những chiếc tất với dấu viết tay như muốn kiêu hãnh công bố sự hiện diện của một đôi thực sự. Có hàng chục thanh treo quần áo nằm giữa cửa hàng, khu vực cho nam và nữ được tách riêng, mọi thứ được phối theo màu sắc, theo phong cách và theo từng thời kỳ được đánh dấu theo ngày từ những năm 50, 60, 70 và những năm tiếp theo. Có cả phục trang, đồ truyền thống và áo cưới (ai có thế đánh mất áo cưới chứ?). Ở phía bức tường đối diện có một tuyển tập sách truyện và phía trước nó là một quầy nữ trang: khóa cài sau của đôi bông tai, những chiếc bông tai lẻ, một vài đôi Bobby tự kết hợp với nhau bất kể sự khác nhau trong bề ngoài của chúng.

Một mùi mốc bao trùm trong cửa hàng, mọi thứ đều là đồ cũ đã qua sử dụng, có một quá khứ riêng. Những chiếc áo thun mỏng cũng có chiều sâu và lớp lớp ý nghĩa hằn sâu lên chúng. Nó khác hẳn cái cảm giác khi bước vào một cửa hàng đầy những món đồ mới, sáng lấp lánh. Không có thứ gì ở đây sạch bóng và tươi mới, và thơ ngây như một trang giấy trắng sẵn sàng học điều mới mẻ. Không có quyển sách chưa từng được đọc qua, cái nón chưa từng được đội hay cây bút chưa từng được cầm. Những chiếc găng tay đã nắm bàn tay người yêu dấu, chiếc hài đã vượt bao quãng đường, chiếc khăn đã bao bọc, chiếc dù đã bảo vệ. Những món đồ này hiểu mọi chuyện, biết phải làm gì. Chúng đã trải nghiệm cuộc sống và giờ đang nằm trong giỏ, xếp trên kệ và treo trên móc sẵn sàng để truyền những trải nghiệm này cho người sử dụng chúng. Cũng như tất cả mọi người ở nơi này, những món đồ này đã từng hưởng thụ cuộc sống và nhìn cuộc sống trôi qua. Và cũng như tất cả mọi người ở nơi này, chúng chờ đợi cho đến ngày chúng có thể được chạm vào cuộc sống một lần nữa.

Tôi không thể ngăn mình thắc mắc liệu ai đang tìm những món đồ này, ai đang xõa tóc mình ra đế tìm đôi bông tai yêu thích. Ai đang cằn nhằn và lục tung túi xách mình lên đế tìm cây bút bi bị mất? Ai nghỉ giải lao hút thuốc và phát hiện cái bật lửa của mình biến mất? Ai đang trễ làm mà vẫn không tìm thấy chìa khóa xe của mình vào sáng hôm ấy? Ai đang cố gắng giấu vị hôn phu rằng chiếc nhẫn cưới của họ đã mất? Họ có thế tìm và tìm mãi cho đến khi mắt sưng húp lên nhưng họ sẽ không bao giờ tìm thấy. Sao tôi lại cảm thấy như được tái sinh vào lúc này. Ở đây, trong hang thần của Aladdin với đầy các đồ vật bị mất tích và hoàn toàn cách xa nhà. Không có nơi nào như nhà mình... câu thành ngữ lại chế nhạo tôi.

"Bobby”. Tôi gọi, nhích người đến gần cửa ra vào và cố dập tát một âm thanh trong đầu mình.

"Đợi em một phút," tiếng trả lời của nó nghe như bị nghẹt, theo sau là một tiếng động mạnh và sau nữa là tiếng rủa báng bổ.

Tôi mỉm cười dù đầu tôi như căng ra. Tôi lướt ngón tay mình dọc theo chiếc tủ trưng bày bằng gỗ, loại tủ thường dùng để đựng đồ bạc và sành quý giá. Ở đây nó lại chứa hàng trăm những tấm ảnh với những khuôn mặt đang cười từ khắp nơi trên thế giới, qua hàng thập kỷ. Tôi cầm tấm ảnh một đôi tình nhân đứng trước thác Niagara và ngắm nhìn nó. Tấm ảnh trông như được chụp từ những năm bảy mươi, nó có sắc vàng ố của thời gian. Hai người khoảng tầm tuổi bốn mươi mặc quần ống loe và áo mưa, một khoảnh khắc đã được giữ lại và mang theo trong suốt cuộc đời. Nếu họ còn sống, chắc chắn giờ này đã bước sang tuổi bảy mươi với những đứa cháu kiên trì ngồi chờ họ lật từng trang trong cuốn album ảnh, tìm bức ảnh này để nhớ lại chuyến đi Niagara. Họ sẽ thầm hỏi liệu tất cả có phải chỉ là tường tượng không, liệu một khoảnh khác trong tất cả khoảnh khắc của cuộc đời có thực không, và rồi lẩm bẩm một mình. “Tôi chắc chắn tôi đã để nó ở đây mà…”

“Một ý tưởng nhiệt vời, phải không?"

Tôi nhìn lên và thấy Bobby đang quan sát mình từ cửa ra vào. Sau khi lục tung căn phòng bên cạnh, nó chẳng cầm gì trong tay cả.

"Tuần trước, bà Harper tìm thấy bức ảnh đám cưới của cô em họ Nadine, người mà bà chưa gặp năm năm rồi. Chị không tin được phản ứng của bà khi nhìn thấy bức ảnh đó đâu. Bà ngồi đó cả ngày chỉ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh. Đó là một bức ảnh tập thể tại một đám cưới, chị biết đó. Toàn bộ gia đình bà có mặt ở đó. Chị tưởng tượng xem, không gặp gia đình mình trong năm năm và rồi tự dưng bắt gặp một tấm ảnh mới nhất của họ. Bà chỉ định tới đây để tìm một đôi tất. Nó nhún vai. "Những lúc như vậy em thấy mình có ích ở nơi này.”

Tôi đặt tấm ảnh đôi tình nhân chụp trước thác Niagara xuống. "Cậu nói cậu đang đợi tôi tới.” Tôi nói gay gắt không chú ý nhưng thực ra lúc đó tôi đang rất sợ.

Nó thả hai tay xuống và đút vào túi quần. Tôi nghĩ thế nào cuối cùng nó cũng lôi ra một thứ gì đó và đưa cho tôi nhưng nó vẫn tiếp tục đút tay vào túi. “Em đã ở nơi này ba năm rồi". Bộ mặt nó mang sắc thái u ám hệt những người khác khi nhớ lại những ngày mới tới đây. "Lúc đó em mới mười sáu tuổi. Còn hai năm nữa em mới học xong, còn mười năm rong chơi nữa em mới thực sự trưởng thành. Em còn chưa biết mình muốn làm gì với cuộc đời mình. Em nghĩ có lẽ mình sẽ tiếp tục ở nhà làm phiền mẹ cho tới khi bị bà đuổi ra đường và bắt kiếm một công việc tử tế. Nói chung lúc đó em sống khá hạnh phúc, là một tay hài hước ở trường, quần áo được mẹ giặt ủi. Em không coi trọng bất cứ việc gì cả”. Nó nhún vai. "Em chỉ mới mười sáu tuổi. Nó lặp lại.

Tôi gật đầu, không rõ nó kể chuyện này để làm gì và tự hỏi sao thằng bé lại nói nó đang mong chờ sự xuất hiện của tôi.

"Em không biết phải làm gì khi mới tới đâu. Phần lớn thời gian em ở bên kia cánh rừng, cố gắng tìm đường ra. Nhưng không hề có đường ra nào. Cậu ta rút tay ra khỏi túi quần và đưa ra một tín hiệu rõ ràng. "Em sẽ nói với chị ngay bây giờ, Sandy, không có cách nào ra khỏi đây, và em đã thấy nhiều người tự làm bản thân phát điên vì tìm đường thoát ra.” Thằng bé lắc đầu. "Em đã sớm hiểu rằng em sẽ phải bắt đầu cuộc sống ở nơi này. Em phải, lần đầu tiên trong đời mình, xem trọng một điều gì đó." Nó chuyển tư thế một cách không thoải mái. "Mọi việc bắt đầu khi em cố tìm một ít quần áo để mặc. Em lục lọi khắp đống đồ ngoài kia, cảm giác như một gã vô gia cư giữa một bãi rác. Em tình cờ thấy một chiếc tất màu cam tươi rực rỡ nằm dưới một tập hồ sơ kinh doanh. Em chắc sáng hôm ấy kiểu gì cũng có người bị đuổi việc vì làm mất tập hồ sơ này. Chiếc tất quả thật rực rỡ đến nỗi em tự hỏi thế quái nào một người lại để mất một thứ đẹp rạng ngời như vậy, một thứ rõ ràng nổi bật đến như vậy. Nhưng càng nhìn chiếc tất, em càng cảm thấy khá hơn về chuyện em bị kẹt ở nơi này bởi vì trước đó, em vẫn nghĩ chuyện này là lỗi của em. Em luôn nghĩ rằng chính tính tự mãn đã đẩy em đến nơi này. Em đã ước nếu mình chú tâm hơn ở trường, đừng gây Rắc rối nhiều quá có thể em đã không bị lạc đến nơi này.

Tôi gật đầu. Tôi hiểu cái cảm giác đó.

"Chiếc tất làm em cảm thấy khá hơn vì nó là thứ đẹp nhất mà em từng thấy,” thằng bé cười lớn. "Lạy Chúa, nó còn được dán tên nữa chứ; và em hiểu ngay rằng thật không may mắn và chỉ vì không may mắn mà chúng ta lạc đến nơi này! Không có điều gì em có thể làm để tránh việc lạc đến nơi này, cả chiếc tất cũng vậy. Em cảm thấy thật tội nghiệp cho người nào đã dán tên, ghi lại địa chỉ lên chiếc tất. Người đó chắc đã làm mọi thứ để tránh cho chiếc tất không lạc mất. Vì vậy, em giữ chiếc tất để tự nhắc mình cảm giác đó, nhắc mình đừng đổ lỗi cho bản thân hay bất kỳ ai. Một chiếc tất đã làm em cảm thấy khá hơn." Nó mỉm cười. "Hãy đi theo em. Nó quay trở lại căn phòng bên cạnh.

Căn phòng bên cạnh trông cũng như cửa hàng, với bốn bức tường xếp đầy kệ đồ, dù căn phòng có vẻ nhỏ hơn cửa hàng và chất đầy những hộp giấy. Nhìn qua, có lẽ căn phòng này được dùng đế chứa đồ.

"Chiếc tất đây.” Nó đưa tôi chiếc tất và tôi giữ vật này trong tay mình. Chiếc tất nhỏ, chắc là của một đứa trẻ và bằng lông. Nếu Bobby nghĩ chiếc tất này sẽ có ảnh hưởng tương tự lên tôi, nó đã lầm. Tôi vẫn muốn thoát ra khỏi nơi này và vẫn đổ lỗi cho bản thân mình và những người khác vì việc này.

"Sau một vài tuần ở nơi này, em bắt đầu giúp đỡ những người mới đến tìm quần áo và các món đồ khác họ cần khi họ tới đây. Vì vậy, em mở cửa hàng này. Cửa hàng của em là nơi duy nhất trong làng này mà chị có thể tìm thấy mọi thứ trong cùng một chỗ. Nó nói một cách tự hào. Vẻ thiếu hứng thú của tôi có lẽ đã làm nụ cười của nó tắt ngấm và nó tiếp tục câu chuyện. "Dù sao đi nữa, như một phần của việc quản 1ý và điếu hành cửa hàng này, em phải đi ra ngoài hàng ngày và thu thập càng nhiều thứ hữu ích càng tốt. Em tự hào rằng cửa hàng của mình là nơi duy nhất có bán một đôi giầy, một đôi tất những bộ quần áo hợp với nhau và những thứ tương tự như vậy. Những cửa hàng khác chỉ gom nhặt bất kỳ thứ gì họ thấy và bày bán chúng. Em đi tìm nửa kia, như một người mai mối. Nó toét miệng cười.

"Tiếp tục đi, tôi hối thúc, ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế cũ sờn rách hệt như buổi nói chuyện đầu tiên của tôi với thầy Burton.

"Dù sao thì chiếc tất màu cam cũng không phải phát hiện lớn cho tới khi em tìm thấy cái này, cậu ta vươn người và lấy một chiếc áo thun ra khỏi cái hộp để ngay bên cạnh. Dường như đó là chiếc áo của một em bé nào đó. "Và đó cũng không phải chuyện lớn cho tới khi em tìm thấy cái này.” Cậu ta đặt một chiếc tất kỳ cục khác ra trước mắt tôi và chăm chú dò xét vẻ mặt tôi.

"Tôi không hiểu”. Tôi nhún vai và ném chiếc tất màu cam xuống sàn.

Nó tiếp tục lấy từng món đồ ra khỏi cái thùng giấy trong im lặng và bày tất cả trước mắt tôi trong khi đầu óc tôi hoạt động liên tục, cố gắng hiểu được ẩn ý của việc này.

"Em nghĩ là còn nữa nhưng dù sao, thế này cũng là nhiều rồi, cuối cùng Bobby nói. Sàn nhà gần như đầy các món đồ từ quần áo đến các phụ kiện; và khi tôi vừa định đứng lên, yêu cầu nó giải thích rõ ràng tất cả chuyện này thì tôi nhận ra cái áo thun. Và rồi tôi nhận ra chiếc tất, cái hộp bút... và rồi chữ viết tay trên một mảnh giấy.

Bobby đứng bên chiếc hộp không, vè thích thú thoáng hiện ra trong mắt nó. "Chị hiểu ra rồi chứ?"

Tôi nghẹn lời.

"Chúng đều được dán tên. Cái tên "Sandy Shortt" được viết lên mỗi món đồ để trước mặt chị.” Tôi nín thở, giận dữ nhìn từng món đồ trước mắt mình.

"Đó mới chỉ là một thùng. Tất cả chỗ kia là của chị hết,” nó hào hứng nói và chỉ về phía năm thùng giấy nơi góc phòng. "Mỗi lần em thấy tên chị, em lại nhặt và giữ lại món đồ. Càng tìm được nhiều, em lại càng tin tưởng tất cả chỉ là vấn đề thời gian trước khi chị đến nơi này và tự gom nhặt đó vật của mình. Và giờ chị đang ở đây rồi.

"Giờ tôi đang ở đây rồi, tôi nhắc lại, nhìn mọi thứ trên sàn. Tôi quỳ xuống và lướt ngón tay mình trên chiếc tất màu cam. Dù rằng tôi không nhớ ra được, tôi có thể hình dung mình đã điên cuồng tìm chiếc tất đêm hôm ấy như thế nào khi ba mẹ tội nghiệp của tôi chỉ biết đứng nhìn. Đó là khởi đầu của tất cả những chuyện này. Tôi cầm chiếc áo thun trên tay và thấy tên mình được viết bằng chữ của mẹ. Tôi cảm nhận dấu mực bằng năm đầu ngón tay, mong ước bằng cách này tôi được kết nối với mẹ. Tôi chuyển sang mảnh giấy có chữ viết tay nguệch ngoạc hồi trẻ của mình. Bài trả lời cho câu hỏi ở trường về Romeo và Juliet. Tôi nhớ đã làm bài tập đó và không tìm được bài làm ở trường ngày hôm sau. Thầy giáo đã không tin khi tôi cố gắng lục tìm bài tập đó trong cặp. Ông đứng trước mặt tôi trong phòng học im phăng phắc và nhìn tôi lục tung cặp của mình, sự tức giận của tôi rõ ràng đang tăng dấn lên, và việc ông không nhận ra được sự tức giận thực sự của tôi nghĩa là tôi sẽ phải làm bài phạt. Giờ đây tôi chỉ muốn chụp ngay lấy mảnh gian này và chạy về Leitrim, kêu lên trong lớp học của ông thầy đó rằng, "Đây, thầy nhìn này, em đã nói với thầy là em đã làm bài tập mà!"

Tôi chạm vào mọi thứ ở trên sàn, ký ức hiện về trong tôi: tôi đã có những món đồ này, đã mất chúng và đã tìm chúng. Sau khi đã xem kỹ mọi thứ trong chiếc hộp đầu tiên, tôi đến bên chiếc hộp trên cùng trong đống hộp ở góc phòng. Tay tôi run lên khi mờ chiếc hộp. Chằm chằm nhìn tôi với con mắt độc nhất của nó là người bạn thân nhất của tôi, Ngài Pobbs.

Tôi lấy con gấu bông ra khỏi chiếc hộp và ôm nó vào lòng, hít hà, cố gắng tận hưởng cái cảm giác quen thuộc của gia đình. Tôi đã đánh mất ông gấu bông này từ rất lâu và giờ nó mốc lên, như tất cả những thứ ở nơi này, nhưng tôi vẫn níu lấy nó và ôm nó vào lòng mình. Tên tôi và số điện thoại của tôi vẫn còn rõ trên cái thè treo trên ông gấu, dấu chữ viết tay của mẹ tôi bằng mực xanh giờ đã nhòe đi.

"Tao đã nói là sẽ tìm thấy mày mà, Ngài Pobbs,” tôi thì thầm và tôi nghe thấy tiếng cánh cửa sau lưng mình đóng nhẹ nhàng khi Bobby bước ra khỏi phòng, để lại tôi một mình với một tâm trí và với một căn phòng tràn đầy kỷ niệm