← Quay lại trang sách

Ba Mươi Ba

Tôi không biết mình đã ở trong căn phòng bao lâu - tôi mất dần khái niệm thời gian. Tôi nhìn về phía cửa sổ lần đầu tiên sau nhiều giờ, cảm thấy đau mắt và kiệt sức vì tập trung vào những món đồ của mình quá lâu. Gia tài của tôi. Tôi thực sự có gia tài của mình ở nơi này. Chúng mang lại chút cảm giác quê nhà, trong giây lát đã nối liền hai thế giới và làm phai mờ sự ngăn cách đến nỗi tôi không còn cảm thấy lạc lõng khi chạm và ôm vào lòng những món đồ tôi đã từng ôm ấp khi ở cạnh những người tôi yêu quý. Đặc biệt là Ngài Pobbs. Quá nhiều điều đã xảy ra kể từ lần cuối khi tôi thấy nó. Johnny Nugent và hàng ngàn con Johnny Nugents khác đã thay thế nó. Dường như kể từ cái đêm mà Ngài Pobbs biến mất khỏi giường ngủ của tôi, cả một đội quân của Ngài Tồi Tệ lần lượt xuất hiện.

Joseph đi ngang qua cửa sổ, tôi ngồi sụp xuống và nhìn theo khi anh sải bước tự tin trong chiếc áo thô màu trắng, tay áo xắn tới khuỷu và ống quần gấp lên tới mắt cá. Với tôi anh luôn nói bật giữa đám đông. Anh có dáng vẻ của người quan trọng, một người tự tỏa ra ưu thế và sức mạnh. Anh kiệm lời, nhưng khi nói, anh chọn ngôn từ rất kỹ càng. Một khi anh cất tiếng, mọi người đều im lặng lắng nghe. Lời nói của anh chuyển từ lời thì thầm sang giai diệu, không bao giờ là thứ lửng lơ ở giữa. Giọng nói dịu dàng của anh ẩn nấp dưới vẻ ngoài thô ráp càng làm mọi người thêm yêu mến anh.

Chuông ở cửa trước rung lên lần nữa. Tiếng cánh cửa cót két rồi đóng lại.

"Chào anh Joseph, Bobby vui vẻ nói. "Hôm nay nàng Wanda của em chán gặp em rồi sao?"

Joseph cười nhẹ nhàng và tôi biết Bobby hẳn vui lắm khi chọc cười được ông ấy. "Ôi, cô nàng đó mê cậu lắm đấy. Cậu nghĩ nó chịu ở nhà nếu biết tôi đến đây sao?"

Bobby cười lớn. "Em giúp gì được cho anh?"

Joseph hạ thấp giọng như thể anh biết tôi đang ở đây và ngay lập tức tôi áp tai vào cửa.

"Một cái đồng hồ?" tôi nghe Bobby lớn tiếng nhắc lại. "Em có nhiều đồng hồ ở đây lắm.”

Tiếng của Joseph lại nhỏ tới mức không nghe được và tôi hiểu phải chuyện cực kỳ quan trọng mới làm cho anh kìm giọng lại được như vậy. Anh đang nói về cái đồng hồ của tôi.

"Một cái đồng hồ bạc với mặt đá xà cừ, tôi nghe Bobby nói và thầm cảm ơn thói quen nhắc lời mọi người của thằng bé. Tiếng bước chân vang lên trên sàn gỗ và tôi chuẩn bị tinh thần tránh xa cánh cửa lỡ khi họ bước vào nhà kho.

"Cái này phải không?" Bobby hỏi.

"Không, nó phải là cái mà cậu tìm thấy sáng nay hoặc hôm qua thôi,” Joseph nói.

"Sao anh biết vậy?”

“Bởi vì nó mới rớt ngày hôm qua.”

"Chà, em không hiểu sao anh biết được chuyện đó," Bobby lúng túng cười. "Trừ khi anh nói chuyện được với người ở thế giới bên kia, điều này em thực sự nghi ngờ đấy.”

Chỉ có sự im lặng.

"Anh Joseph, cái đồng hồ này hệt như cái anh tả.” Tôi có thể nghe thấy sự bối rối trong giọng nói của Bobby.

"Nó không phải cái tôi cần,” Joseph đáp lại.

“Anh đã thấy nó ở đâu chưa? Hay ai đó đã đeo nó? Hay anh nói người đó đến gặp em đi, để ít nhất em hình dung được món đồ mà anh đang tìm. Nếu em tìm thấy, em sẽ giữ lại cho anh.”

"Cái tôi đang tìm là cái đồng hồ mà tôi đã thấy một người đeo nó.”

" Người nào ở Kenya sao? Nhiều năm trước sao?"

"Không, người đó ở ngay nơi này.”

“Ở nơi này á?" Bobby nhắc lại.

"Đúng, ở nơi này.”

"Ai đó ở Chốn Này đã đưa cái đồng hồ cho em sao?"

" Không, nó bị rớt mất.”

Im lặng.

"Không thể được. Chắc họ để nhầm đâu đó thôi.”

"Tôi biết nhưng chính mắt tôi đã nhìn thấy.”

"Anh thấy nó biến mất?”

“Tôi thấy nó trên cổ tay cô ấy và cô ấy không hề nhúc nhích; và rồi tôi thấy nó biến mất khỏi cổ tay cô ấy.”

"Chắc là nó rơi ra.”

"Đúng, chắc là nó rơi ra.”

"Vậy nó phải ở trên đất chứ.”

"Hài hước ở chỗ đó,” Joseph nói một cách lạnh lùng, và tôi biết chẳng có gì hài hước cả.

"Nhưng mà nó không thể…”

"Nó đã biến mất rồi.”

"Và anh nghĩ nó có thể ở đây sao?"

"Tôi nghĩ cậu có thế đã tìm thấy nó.”

"Em không thấy.”

"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cậu, Bobby. Đừng nói với ai chuyện này, Joseph cảnh báo, làm tôi thực sự ớn lạnh. Tiếng bước chân nhỏ dần.

"Khoan đã, khoan đã, anh Joseph. Khoan đi đã! Nói em nghe với, ai làm mất nó?"

"Cậu không biết cô ta đâu.”

"Cô ta làm mất nó ở đâu?"

"Giữa đường từ đây đến ngôi làng tiếp theo.”

"Không thế," Bobby thì thầm.

“Đúng vậy.”

“Em sẽ tìm ra nó, Bobby nói một cách đầy quyết tâm. "Nó chắc phải ở đó thôi.”

"Không hề có,” Joseph nói bằng giọng bình thường nhưng đối với anh, thế đã là cao giọng. Nghe cách anh nói, tôi biết nó không có ở đó.

"Được rồi, được rồi, Bobby xuống nước nhưng vẫn có không vẻ tin tưởng lắm. "Cô gái làm mất cái đồng hồ có biết nó đã biến mất không? Có thể cô ấy biết nó đang ở đâu.”

"Cô ta là người mới tới nơi này.” Điều này giải thích tất cả. Có nghĩa là cô ta không hiểu điều gì cả, và anh ta đúng, tôi không hiểu, nhưng tôi học rất nhanh.

"Cô ta là người mới sao?" Âm điệu trong giọng nói Bobby lạc đi. Tôi nhận ra sự thay đồi đó và chắc Joseph cũng nhận ra. "Có lẽ em nên nói chuyện với cô ấy và nghe cô ấy miêu tả chính xác.”

"Tôi đã miêu tả chính xác cho cậu." Đúng, anh ta đã nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của Bobby. Tiếng bước chân tiến ra phía cửa, cánh cửa kêu cót két và tiếng chuông gió lách cách.

"Có tên khắc trên cái đóng hồ không? Bobby gọi với theo, và tiếng cót két của cánh cửa trước ngừng lại, cánh cửa đóng lại và tiếng bước chân tiến gần về phía tôi lần nữa.

"Tại sao cậu hỏi vậy?” Giọng Joseph mạnh mẽ.

"Thi thoảng người ta cũng khắc tên mình, ngày tháng hay một thông điệp lên mặt sau của đồng hồ mà.” Bobby có vẻ lo lắng.

"Cậu hỏi tôi trên cái đồng hồ có khắc tên không - tại sao cậu lại quan tâm đặc biệt đến một cái tên?"

"Một vài chiếc đồng hồ thực sự có khắc tên. Thằng bé cao giọng biện hộ. "Em cần biết chuyện đó.” Nó đập đập tay lên mặt kính và tôi đoán là mặt kính của kệ nữ trang.

Không khí bên ngoài thực không dễ chịu. Tôi không thích chuyện này một chút nào.

"Hãy cho tôi biết khi nào cậu tìm được cái đồng hồ.

Hãy kín tiếng nhé, cậu biết mọi người phản ứng ra sao nếu họ phát hiện ra đồ vật ở Chốn Này bị lạc mất rồi đấy.”

"Dĩ nhiên, em hiểu chuyện này sẽ cho họ thêm hy vọng.”

"Bobby…” Joseph nạt to và khắp người tôi ớn lạnh.

"Vâng, thưa ngài,” Bobby nói một cách trang trọng.

Tiếng cánh cửa cọt kẹt, tiếng chuông gió rung lên và cánh cửa đóng lại. Tôi chờ một lúc để chắc rằng Joseph không quay lại. Bobby đứng lặng yên bên ngoài. Tôi chuẩn bị đứng lên thì Joseph bước ngang qua cửa sổ một lần nữa, lấn này gần hơn, anh nhìn chằm chằm vào ngôi nhà đầy nghi ngờ. Tôi cúi nhanh xuống và nằm bẹp trên sàn nhà, tự hỏi tại sao mình lại phải tránh mặt Joseph.

Bobby mở cửa và nhìn tôi. "Chị làm cái quái gì thế?"

"Bobby Stanley,” tôi phủi bụi đứng lên. "Cậu có nhiều điều phải giải thích đấy.”

Thằng bé khoanh tay trước ngực nhìn tôi sững sờ. "Chị cũng vậy, nó điềm tĩnh đáp lại. "Biết tại sao em không tham gia buổi thử giọng của chị không? Bởi không ai nói cho em biết cả. Biết tại sao không? Bởi ở đây mọi người đều nghĩ em là Bobby Duke. Từ ngày em đến đây, em chưa từng nói cho ai biết tên mình là Bobby Stanley cả. Vậy làm sao chị biết?"