Ba Mươi Bốn
Tôi chắc anh là ông Le Bon”. Bác sĩ Burton vừa nhìn Jack vừa tựa lưng vào ghế và khoanh tay trước ngực.
Jack đỏ mặt nhưng anh quyết không nhường bước hay để bị đuổi khỏi văn phòng của bác sĩ Burton như một người điên mê sảng. Anh ngả người về đằng trước "Bác sĩ Burton, rất nhiều người trong chúng tôi đang tìm kiếm Sandy -.”
"Tôi không muốn nghe về chuyện này nữa.” Ông xô ghế ra đằng sau, cầm tập hổ sơ của Jack từ bàn uống cà phê và đứng lên. "Đã hết giờ, ông Ruttle. Ông có thể thanh toán phí tư vấn với Carol ở ngoài kia.” Ông nói và quay lưng trở lại bàn làm việc.
“Bác sĩ -.”
“Tạm biệt, ông Ruttle." Ông nói to hơn.
Jack cầm chiếc đồng hồ bạc trong tay và đứng lên.
Anh nói nhỏ nhưng nhanh ngay khi anh có cơ hội. "Tôi chỉ muốn nói rằng một cảnh sát tên Graham Turner có thể liên lạc -"
"Đủ rồi!" Bác sĩ Burton hét lên, đập tập hồ sơ xuống bàn. Mặt ông đỏ dừ và cánh mũi phập phồng. Jack sợ cứng người và ngay lập tức im lặng.
"Anh chắc không biết Sandy đủ lâu hay đủ nhiều. Vì vậy tất nhiên không phải việc của anh để rình mò cuộc sống của cô ấy" Jack định mở miệng phản đối nhưng anh buộc phải im lặng.
“Tuy nhiên," bác sĩ Burton tiếp tục. "Tôi tin rằng anh và nhóm bạn của anh thành tâm, vậy nên tôi sẽ nói cho anh điều này trước khi anh lôi cảnh sát vào cuộc”. Ông rõ ràng đang đấu tranh với cơn giận của bản thân. "Tôi sẽ cho anh biết cảnh sát nói gì khi khi họ bắt đầu tìm kiếm. Tôi sẽ cho anh biết gia đình Sandy sẽ nói gì. Cơn giận của ông lại bốc lên và ông nghiến răng. "Và điều mà tất cả những ai biết cô ấy cũng sẽ nói với anh, đó là: điều này”, ông vung tay vô vọng trong không khí, "là điều Sandy luôn làm.”
Jack cố gắng nói chen vào nhưng không được.
"Lúc nào cũng vậy." ông nói to giận dữ. "Cô ấy đến rồi đi, để lại mọi thứ sau lưng, thỉnh thoảng cô ấy đến lấy lại chúng, thỉnh thoảng cô ấy cũng chằng thèm quan tâm.” Ông đặt tay lên hông, lồng ngực ông nặng trĩu vì tức giận "Nhưng vấn đề là, cô ấy sẽ trở lại. Cô ấy luôn luôn quay lại.”
Jack gật đầu và nhìn xuống đất. Anh dợm bước về phía cửa để ra về.
“Anh có thể để đồ của cô ấy ở đây.” Bác sĩ Burton nói thêm. "Tôi sẽ đảm bảo cô ấy nhận được và cảm ơn anh khi cô ấy trở về.”
Jack từ từ hạ túi đồ của Sandy xuống cạnh cửa ra vào và lặng lẽ bước ra, cảm giác như một cậu học trò vừa bị mắng, nhưng đồng thời cũng thấy thông cảm cho người thầy vừa mắng mình. Không phải ông tức giận với Jack. Đó chỉ là cơn gió nhẹ đến rồi đi, thổi những vùng không khí nóng lạnh từ bờ môi khô hạn, những nụ hôn mơn nhẹ và không khí đầy mật ngọt, vậy mà chỉ một cái búng tay, cô ấy lấy đi tất cả. Ông đang giận Sandy. Và cả chính mình nữa, vì nỗi mong chờ mòn mỏi này.
Jack để bác sĩ Burton ở lại một mình, tay chống hông, nhìn mông lung về phía cửa sổ kiểu thời vua George, hai hàm răng nghiến chặt. Anh nhẹ nhàng đóng cánh cửa phía sau, dành không gian riêng cho bác sĩ. Khoảng không gian này quý giá đến mức những bệnh nhân đang ngồi đợi bên ngoài khó có thể thấu hiểu được. Một không gian kín đáo trong bốn bức tường, giúp bác sĩ có khoảng thời gian hoàn toàn riêng tư đế suy nghĩ, giải quyết, thỏa hiệp với chính mình, cho phép ông bình tĩnh trở lại và nỗi tức giận sẽ dần nguội đi.
Cô tiếp tân, Carol, nhìn Jack đầy lo lắng, không biết nên sợ hay thông cảm cho anh vì những lời lớn tiếng cô vừa nghe được từ phía trong vọng ra. Jack để thẻ tín dụng của anh lên quầy và đưa cho cô ta một mảnh giấy.
"Nhờ cô nói với bác sĩ Burton rằng nếu ông đổi ý, đây là điện thoại và địa chỉ của người hẹn hôm nay được không?"
Cô liếc qua mảnh giấy và gật đầu, vẫn cảm thấy muốn bảo vệ ông chủ mình.
Anh nhập mã số tín dụng vào máy và lấy lại thẻ. "A, cô làm ơn đưa cho ông ta vật này nữa. Anh đặt chiếc đồng hồ bạc lên quầy. Mắt cô nheo lại khi anh dợm bước đi.
"Ông Le Bon?" Anh nghe tiếng cô gọi khi vừa bước ra tới cửa. Một người đàn ông đang đọc tờ tạp chí xe hơi nhìn lên khi nghe đến cái tên khác thường.
Jack đứng sững, từ từ quay về phía cô "Vâng?”
"Tôi chắc bác sĩ Burton sẽ gọi lại cho anh sớm thôi.”
Jack thoáng mỉm cười "Ồ, tôi thì không chắc lắm.” Anh định quay đầu đi tiếp, cô hắng giọng, cố gắng làm anh chú ý. Anh bước lại phía bàn tiếp tân.
Cô cúi người về phía trước và hạ thấp giọng. Người đàn ông hiếu ẩn ý và tiếp tục đọc tạp chí xe hơi của mình.
"Thường mỗi lần chỉ là chuyến đi vài ngày. Lần dài nhất là gần hai tuần nhưng đó là lúc mới bắt đầu. Lần này là lần dài nhất từ trước tới nay. Cô thì thầm. "Nếu anh tìm thấy cô ấy, làm ơn nói cô ấy quay về để...” cô ta buồn bã nhìn về phía văn phòng bác sĩ Burton. "Chỉ cần nói cô ấy quay về là đủ”.
Rồi cũng đột ngột như lúc gọi anh quay lại, cô ngừng nói, cầm chiếc đồng hồ, cất nó vào ngăn tủ và tiếp tục đánh máy. "Mời ông Kenneth", cô gọi và tảng lờ Jack. "Bác sĩ Burton sẽ gặp ông bây giờ. Xin mời vào.”
Thật khó đế bắt đầu mối quan hệ với ai đó mà bạn lại không được quyền tìm hiểu bất kỳ điếu gì.
Mối quan hệ của chúng tôi đến hôm nay hoàn toàn xuất phát từ phía tôi, và tôi thấy thật khó để thay đói đột ngột từ "tôi" sang "chúng tôi". Mỗi tuần chúng tôi gặp nhau chỉ để nói về việc tôi cảm thấy thế nào, tôi đã làm gì tuần vừa rồi, tôi nghĩ gì và tôi đã học được điều gì. Anh có toàn quyền thâm nhập vào tâm trí tôi và cố gắng hiểu mọi điều về tôi. Và cố gắng ngăn tôi hiểu mọi điều về anh.
Một mối quan hệ nghiêm túc hơn, thân tình hơn dường như lại đi theo chiều hướng ngược lại. Tôi luôn tự nhắc mình phải nhớ hỏi thăm anh và phải nhớ rằng anh không thể biết mọi thứ tôi đang suy nghĩ. Tôi cần giữ một điều gì đó cho riêng mình, để tự bảo vệ, tự nuôi dưỡng mình, và vì vậy tôi lại mất một người bạn thực sự. Chúng tôi càng gần nhau, anh càng hiểu ít về tôi, tôi càng hiểu nhiều về anh.
Một tiếng mỗi tuần được tận dụng hết mức và vai diễn đã bị đảo ngược. Ai tưởng tượng được thầy Burton lại có cuộc sống ngoài bốn bước tường của một ngôi trường cũ nát. Anh quen biết nhiều người và làm những việc tôi chưa từng biết đến. Những việc tôi đột nhiên được phép biết đến mà hoàn toàn không chắc mình có muốn biết không. Làm sao một người chưa từng có khả năng ngủ chung giường hay chia sẻ với ai bất cứ điều gì lại không muốn chạy trốn khỏi tất cả? Vì thế hẳn nhiên một đôi lần tôi biến mất trong nhiều ngày.
Không, khoảng cách tuổi tác không quan trọng, nó chưa bao giờ quan trọng cả. Năm tháng không là vấn đề mà chính là thời gian. Mối quan hệ mới mẻ này tồn tại bất chấp thời gian. Không có ai viết tốc ký để ghi lại mỗi cuộc hội thoại, tôi không thể được cứu rỗi bằng tiếng chuông cầu nguyện. Anh có thể đến với tôi bất kỳ lúc nào. Và dĩ nhiên tôi đã chạy trốn.
Có một ranh giới rõ rệt giữa yêu và ghét. Tình yêu giải phóng tâm hồn và đồng thời làm tâm hồn chật chội. Tôi đã đi trên đường ranh giới mỏng manh đó với tất cả sự uyển chuyển của một con voi, lý trí đẩy tôi về phía bên ghét, trái tim lại kéo tôi về phía bên yêu. Đó là chặng đường cam go và đôi khi tôi vấp ngã. Đôi khi tôi ngã rất lâu nhưng chưa bao giờ quá lâu.
Chưa bao giờ lâu như lần này.
Tôi không van nài tình thương. Tôi không bao giờ mong chờ tình thương, tôi cũng không mong được thấu hiểu, tôi chưa bao giờ có được cả hai điếu này. Khi tôi hành xử theo cách đó, khi tôi rời khỏi phòng ngủ của anh, buông bàn tay anh, gác điện thoại và đóng cánh cửa phòng anh sau lưng tôi, ngay cả tôi cũng khó có thể yêu hay hiểu nổi bản thân mình. Nhưng đó chính là bản thân tôi.
Đó chính là tôi.