Ba Mươi Lăm
Bobby đứng trước cửa phòng kho, hai tay khoanh trước ngực, mặt nhăn nhó.
"Sao?" Tôi đứng dậy và cao hơn hẳn thằng bé. Nó có vẻ không được tự tin lắm khi thấy chiều cao 1m83 của tôi. Nó buông tay sang hai bên và nhìn tôi. "Không phải tên cậu là Bobby Stanley sao?"
"Không, như tất cả mọi người ở đây đều biết, em là Bobby Duke, nó chống đối với vẻ buộc tội rất trẻ con.
"Bobby Duke?" Tôi vò đầu bối rối. "Cái gì?" Tôi lặp lại "Giống tên của cái gã đóng trong mấy bộ phim cao bồi á? Tại sao?”
"Cần gì biết tại sao,” mặt nó đỏ lên. "Em nghĩ vấn đề chị là người duy nhất biết tên thật của em. Bằng cách nào mà chị biết vậy?"
"Chị biết mẹ cậu, Bobby ạ, tôi nói nhỏ. "Chẳng có gì bí ẩn cả. Đơn giản như vậy thôi”. Những ngày vừa qua chứa đầy bí mật, bí ẩn và những lời nói dối vô hại nho nhỏ. Đã đến lúc phải chấm dứt tất cả những chuyện này. Điều duy nhất tôi muốn làm là gặp những người tôi tìm kiếm đã lâu, kể cho họ nghe tất cả những điều tôi biết, và rồi đưa họ về nhà. Lẽ ra tôi phải làm như vậy. Trong khi đang ngẫm nghĩ về tất cả những điều này, tôi chợt nhận ra từ nãy đến giờ Bobby hoàn toàn im lặng và mặt nó trắng bệch.
"Bobby?" Tôi gọi.
Nó không trả lời, chỉ đứng lùi ra xa cánh cửa một chút.
" Bobby, cậu ổn không?" Tôi hỏi nhẹ nhàng hơn.
"Ừm, ổn.” Nó trả lời, tuy nhìn chẳng ổn chút nào cả.
"Cậu chắc không?"
"Em đã đoán như vậy." Nó nói rất nhỏ.
"Gì cơ?”
"Em đã linh cảm là chị biết mẹ em. Không phải từ lúc chị gọi em là Stanley khi em ra mờ cửa sáng nay và cũng không phải từ lúc mọi người có mặt ở buổi thử giọng kể em nghe rằng chị biết rất nhiều điều về họ, chỉ là em linh cảm được khi em liên tục tìm thấy đồ vật của chị. Nó nhìn lướt qua tôi rồi nhìn tới cuộc đời bị mất tích của tôi nằm rải rác khắp sàn nhà. "Khi chị phải sống tự lập chị tìm kiếm những dấu hiệu. Thỉnh thoảng chị tự dựng nên những dấu hiệu này, thỉnh thoảng chúng thực sự hiện diện, nhưng rồi chị hoàn toàn lẫn lộn giữa những tưởng tượng và thực tại. Em thực sự tin điều này.”
Tôi mỉm cười. "Cậu hệt như những gì mẹ cậu miêu tả về cậu”.
Môi dưới nó run lên và nó cố gắng kiếm chế. "Bà có khỏe không?"
"Trừ chuyện như hóa dại vì nhớ cậu thì bà ổn.”
"Từ khi ba bỏ đi, chỉ còn hai mẹ con em ở với nhau. Bây giờ bà lại phải ở một mình. Em ghét việc phải để bà lại một mình.” Giọng nó nghẹn ngào khi nó cố kiềm chế.
"Bà không hề cô độc, Bobby, bà có chú bác, cô dì và ông bà của cậu. Thêm nữa, bà mời bất kỳ ai có thể lắng nghe về nhà và chia sẻ với họ những album ảnh và video về cậu. Tôi chắc không có ai ở Baldoyle không được xem đoạn băng quay cậu ghi điểm ở trận đấu chung kết với St Kevin’s..”
Nó mỉm cười "Lẽ ra tụi em đã thắng trận đó nếu không vì..." nó dừng lại.
Tôi tiếp lời, "Nếu không vì Gerald Fitzwilliam bị chấn thương ở hiệp hai.”
Thằng bé ngẩng đầu lên và nhìn tôi, mắt sáng lấp lánh. "Hoàn toàn là lỗi của Adam Mccabe.” Nó thở dài và lắc đầu.
"Lẽ ra anh ta không nên chơi ở tuyến giữa,” tôi nói và nó cười lớn. Tiếng cười lớn như trong đoạn phim mà tôi đã được xem nhiều lần trong những video gia đình, tiếng cười mà gia đình nó luôn nhắc tới. Âm thanh cao vút, lan tỏa niềm vui ngay lập tức khiến tôi cười khúc khích.
"Chà,” thằng bé thở ra, "vậy là chị thực sự hiểu mẹ em.”
"Bobby, tin chị đi, không cần phải hiểu mẹ em mới biết những chuyện này đâu.”
Jack ngồi trong nhà bà Mary Stanley, uống cà phê và xem video về con trai bà, Bobby.
"Nhìn kìa." Bà Mary đột ngột nhổm dậy trên ghế, cà phê tràn qua miệng ly và rớt xuống chiếc quần bò xanh bà đang mặc. "Á”, bà nảy người lên, nhăn mặt; và Jack vội vươn người ra phía bà, nghĩ rằng bà đã tự làm bỏng mình. "Sai lầm là ở chỗ đó,” bà giận dữ nói.
Jack nhận ra bà vẫn còn đang chú tâm tới cái vô tuyến và anh tựa lại vào ghế.
"Thấy nó không?" Bà chỉ về phía vô tuyến, cà phê lại tràn ra ngoài.
“Cẩn thận kìa," Jack nhắc bà.
"Tôi không sao. Bà lau cà phê trên chân mình mà không thèm nhìn xuống. "Sai lầm bắt đầu từ chỗ này. Lẽ ra chúng tôi đã thắng trận đấu hôm đó nếu không vì cậu bé ấy". Bà ta chỉ lại "Gerald Fitzwilliam bị chấn thương ngay chỗ đó trong hiệp hai."
“Ừm,” Jack ậm ừ, nhấp một ngụm cà phê và chăm chú xem đoạn phim nghiệp dư trên màn hình. Hầu như tất cả những thứ anh thấy là một vết mờ màu xanh và cận cảnh đầu của Bobby.
"Là lỗi của Adam Mccabe,” bà thở dài và lắc đầu. "Lẽ ra cậu bé không nên chơi ở tuyến giữa.”
Bobby dẫn tôi đi theo một chiếc cầu thang nhỏ quanh co, dẫn lên gác nơi thằng bé đang ở mà ở dưới là cửa hàng. Tôi ngồi đợi ở phòng khách trên một chiếc sô pha bằng da khá ấn tượng mà tôi chắc có người đang kiên nhẫn tìm nó, chắc không dưới bốn tới sáu tuần. Thằng bé mang cho tôi một ly nước cam và một cái bánh sừng bò và cái bao tử háu ăn của tôi như chực lên tiếng cảm ơn.
"Tôi tưởng mọi người phải ăn ở căn tin chứ.” Tôi nói, ngấu nghiến chiếc bánh mới ra lò, vụn bánh vương đầy trên hai tay tôi.
"Cứ cho là bà bếp trưởng ưu ái em đi. Bà ấy có một cậu con trai bằn tuổi em ở Tokyo. Thi thoảng bà hay cho em đồ ăn, còn em hay chọc lại bà, làm bà cáu - mấy chuyện linh tinh khác mà bọn con trai hay làm.”
"Hay thật đấy." Tôi nhồm nhoàm, mặt dính đầy bánh ngọt.
Bobby nhìn tôi chằm chằm, không đụng gì đến đồ ăn trên đĩa của nó.
"Sao thế?" Tôi nói miệng đầy đồ ăn. Nó vẫn nhìn tôi và tôi nuốt vội, "Có gì trên mặt chị sao?" Tôi sờ quanh mặt mình.
"Em muốn nghe thêm nữa." Nó nói một cách ủ rũ.
Tôi buồn bã nhìn phần thức ăn còn lại trong đĩa, tha thiết muốn được ăn tiếp nhưng nhìn vẻ mặt của Bobby, tôi hiểu mình nợ mẹ thằng bé một lời xin lỗi vì đã nói quá ít về bà.
"Cậu muốn biết về mẹ mình hả?" Tôi nuốt vội vụn bánh với nước cam.
"Không, em muốn biết thêm về chị." Thằng bé có vẻ khá thoải mái trên ghế trong khi tôi nhìn nó chằm chằm, miệng há hốc, đột nhiên cảm thấy không thoải mái chút nào.
"Người ta nói chị quản lý một công ty chuyên về diễn xuất - có phải qua công ty này mà chị biết mẹ em không?”
"Không, không hẳn.”
"Em cũng không nghĩ vậy."
"Ý cậu là sao?"
"Chị không mở công ty diễn xuất, đúng không?” Chị chẳng có vé gì như vậy cả.”
Miệng tôi há hốc và tôi cảm thấy như bị xúc phạm, "Tại sao, kiểu người nào thường quản lý một công ty diễn xuất?"
"Ai đó không phải chị", thằng bé mỉm cười "Thực sự thì chị làm gì?"
"Chị tìm kiếm,” tôi cười. "Chị săn tìm.”
"Tìm người tài năng hả? "
"Chỉ là tìm người thôi.”
"Nhưng là những người có tài hả?”
"Chị chắc mỗi người chị tìm kiếm đều có tài năng nhất định, mặc dù chị không chắc về trường hợp của cậu.” Bobby có vẻ khá bối rối và tôi quyết định không đùa kiểu đó nữa và thử tin tưởng cậu ta. "Chị quản lý một công ty tìm người mất tích, Bobby.”
Lúc đầu thằng bé khá bất ngờ. Rồi khi nó thực sự hiểu điều tôi vừa nói, nó bắt đầu mỉm cười, nụ cười ngoác đến mang tai, rồi từ từ thành tiếng cười lớn, tiếng cười có sức lan tỏa mà tôi đã biết rất rõ, và rồi tôi cũng cười theo nó.
Đột nhiên nó ngừng lại. "Chị tới để giúp chúng em trở về hay là chỉ ghé thăm thôi?"
Tôi nhìn vào khuôn mặt đầy hy vọng của nó và tự dưng thấu buồn. "Cả hai đều không phải. Không may là chính chị cũng bị kẹt Ờ nơi này.”
Đôi khi cuộc đời tệ đến mức bạn chỉ có hai lựa chọn: 1) Suy sụp mất hết hy vọng và không muốn sống tiếp trong khi nằm úp mặt xuống đất đập tay đá chân mình, hoặc 2) chỉ cười lớn. Tôi và Bobby đã chọn cách thứ hai.
"Được rồi, điều chị phải làm là đừng cho ai khác biết chuyện này,” Bobby nói.
"Chị cũng chưa cho ai biết cả. Trừ Helena và Joseph."
"Tốt lắm. Chúng ta có thể tin hai người này. Ý tưởng dựng một vờ kịch là của chị Helena phải không?"
Tôi gật đầu.
"Thật thông minh.” Mắt nó sáng lên một cách tinh nghịch. "Sandy à, chị thật sự phải cẩn thận đấy. Sáng nay mọi người đã xì xào ở khu vực nhà ăn rồi đó."
“Thế bình thường mọi người không nói chuyện ở đó à?" Tôi đùa, tiếp tục ăn phần còn lại của chiếc bánh sừng bò.
"Thôi nào, chuyện này nghiêm trọng đấy. Mọi người đang bàn tán về chị. Chắc mấy người đi thử giọng đã nói cho gia đình và người quen những gì chị nói, rồi người này truyền người kia, và giờ tất cả mọi người đều biết.”
"Chuyện đó tệ lắm sao? Ý chị là, có mất mát gì đâu nếu mọi người biết chị từng tìm kiếm người mất tích?"
Bobby tròn mắt. “Chị điên sao? Cho dù hầu hết mọi người ở đây đều đã ổn định và không muốn quay lại nơi chốn cũ dù chị có cho tiền họ, không phải vì tiền không có ích gì ở nơi này, nhưng cũng còn nhiều người khác những người giống như em khi vừa tới đây. Những người này chưa hoàn toàn bằng lòng với cuộc sống ở đây và họ vẫn cố gắng tìm đường thoát ra. Họ sẽ bám theo chị như chưa từng thấy và chị sẽ ước là mình chưa bao giờ nói ra điều đó.”
"Chị Helena cũng nói vậy. Chuyện này từng xảy ra trước đây sao?"
“Chúa ơi, từng xảy ra rồi! À, cũng không hẳn là như thế.” Nó xua tay và bỏ thái độ kịch tính. "Nhiều năm trước, trước cả khi em tới nơi này, một ông cụ tuyên bố rằng đồ vật của ông cứ mất hoài. Theo ý em thì chắc thứ duy nhất mất là đầu óc của ông cụ. Thế là, ngay khi chuyện đó lan truyền ra ngoài, đến toilet cụ không còn được đi một mình nữa. Người ta đi theo ông cụ mọi lúc mọi nơi. Khi ông tới nhà ăn, người ta vây quanh bàn ông ấy, theo ông ấy ra chợ và thậm chí đứng chờ trước cửa nhà ông ta. Thật điên cuồng. Cuối cùng ông ta phải bỏ việc vì quá nhiều người dồn ép ông ta."
"Ông ta làm gì?”
“Nhân viên bưu điện."
"Nhân viên bưu điện? Ở nơi này?” Tôi nhăn mặt.
"Có gì kỳ lạ với chuyện đó nào? Thật ra nơi này cần bưu điện hơn bất kỳ nơi nào khác. Mọi người cần gửi thư thông điệp và bưu phẩm cho người ở các làng lân cận, vì mặc dù ở đây có điện thoại, truyền hình và máy tính nhưng lại không có mạng lưới hay bất kỳ dịch vụ nào tương tự, tất cả chỉ là một đống dây rợ. Dù sao, ông ta cũng không thể đưa thư với một tá người theo đuôi mình được. Dân làng bỏ qua chuyện đó nhưng những người đi theo ông ta vẫn nghĩ bằng cách kỳ diệu nào đó ông cụ có thế tìm được đường ra khỏi nơi này.”
"Rồi chuyện gì xảy ra?” Tôi hỏi, bây giờ chỉ còn ngồi ở mép ghế.
"Họ làm ông phát điên, còn điên hơn bình thường nữa. Ông ta không tìm được một chốn riêng tư nào cho mình cả.”
"Bây giờ ông ta ở đâu?"
"Em không biết.” Tự nhiên Bobby có vẻ chán câu chuyện. "Ông ta biến mất. Chắc ở mấy thị xã khác gần đây hay đâu đó. Anh Joseph có thể biết vì hai người khá thân. Chị hỏi anh ấy đi.”
Một cơn ớn lạnh chạy qua và tôi rùng mình.
"Chị thấy trong này lạnh hả?" Bobby ngờ vực hỏi. "Em thấy trên cái gác này lúc nào cũng nóng mà. Em đang nóng toát mồ hôi đây này.” Nó cầm đĩa và ly của chúng tôi lên.
Thằng bé cố tỏ vẻ thờ ơ, nhưng tôi. nhìn thấu tâm gan nó. Tôi thấy từ khóe mắt mình cách nó liếc nhìn tôi thật lâu trước khi rời khỏi phòng. Nó muốn xem những lời nó gieo xuống đã tác động đến tôi chưa. Lẽ ra nó không nên lo lắng. Nó đã thành công.