← Quay lại trang sách

Ba Mươi Sáu

Nào, mình vừa đi vừa nói chuyện,” Bobby nói, vừa đứng lên vừa kéo tôi dậy.

"Chúng ta đi đâu?”

"Tới buổi tập, dĩ nhiên. Bây giờ điều chị phải làm là tiếp tục vở kịch này. Mọi người sẽ luôn để mắt đến chị cho dù chị có nhận ra hay không.”

Tôi cảm thấy ớn lạnh lần nữa và rụt vai. Xuống tới dưới lầu, Bobby ném một đống quần áo về phía tôi.

"Cậu làm cái gì vậy?”

"Mọi người sẽ xem trọng chị hơn nếu chị đừng có ăn mặc kiểu Thuyền trưởng Sinbad nữa.” Nó đưa cho tôi cái quần kẻ màu xám và cái áo sơ mi màu xanh nước biển.

"Mấy cái này vừa đúng cỡ chị luôn.” Tôi vừa lật mác quần áo lên xem vừa nói, cảm thấy khá ấn tượng.

"Ừ, nhưng em quên mất đôi chân quá dài của chị.” Nó mím môi và nhìn tôi.

"Nỗi éo le của đời chị.” Tôi đảo mắt và đưa trả lại cái quần. "Không sao, em có cái này." Nó chạy xuống phía cuối cửa hàng. "Nguyên dãy quần áo này dành cho những người chân dài. Nó lục tung mấy cái móc lên, trong khi tôi nhìn dãy quần áo như một đứa trẻ lạc vào tiệm bánh kẹo. Chưa bao giờ, chưa bao giờ trong đời tôi được may mắn đến vậy.

"Chúa ôi, tôi nghĩ cuối cùng tôi cũng tìm được hạnh phúc ở đây. Tôi lướt ngón tay dọc theo dãy quần áo.

"Của chị này.” Nó đưa cho tôi cái quần giống hệt cái trước nhưng dài hơn. "Mặc vào nhanh lên. Chúng ta không nên trễ buổi tập.”

Chúng tôi bước ra ngoài trong một ngày nắng rực rỡ, mắt tôi đau nhức sau những giờ trốn tránh trong bóng tối của ngôi nhà gỗ ẩm mốc. Bên ngoài, không khí rất náo nhiệt với đủ mọi hoạt động mua bán đang diễn ra. Người ta la hét, mặc cả, cười đùa và gọi nhau bằng nhiều thứ tiếng khác nhau, có những thứ tiếng mà tôi chưa từng nghe bao giờ. Một nhóm bốn phụ nữ nhìn chằm chằm Bobby và tôi ngay khi cậu vừa khóa cửa. Tôi đứng trên hiên nhà trong bộ quần áo mới, cảm thấy như đang đứng trên sân khấu trong khi mọi người ở dưới thì thầm to nhỏ với nhau.

"Là cô ta đó.” Tôi nghe một tiếng thì thầm rất to, to đến độ tôi thắc mắc làm sao cô ta có thể nghĩ tôi không nghe thấy chứ. Người này thúc người kia và cô ta bị đẩy về phía trước, ngã dúi về phía tôi khỉ chúng tôi vừa bước xuống cầu thang.

"Chào.” Cô ta chặn chúng tôi lại.

Bobby đi vòng qua cô ta nhưng cô ta bước qua bên trái và lại chặn chúng tôi lần nữa.

"Chào,” cô ta lặp lại, nhìn tôi và phớt lờ Bobby.

"Chào,” tôi đáp lại, nhận ra nhóm của cô ta đang nhìn theo chúng tôi.

"Tôi tên là Christine Taylor?"

Đó là một câu hỏi sao?

"Chào, Christine." Im lặng.

"Tôi là Sandy.”

Đôi mắt cô ta nheo lại khi cô ta nhìn kĩ khuôn mặt Tôi, dò xét xem tôi có nhận ra cô ta không.

“Tôi có thế giúp gì cho cô?” Tôi hỏi một cách lịch sự.

"Tôi đã ở nơi này hai năm rưỡi?" cô ta lại hỏi.

"Ồ, tôi hiếu. Chắc hẳn,” tôi nhìn về phía Bobby, cậu ta ngước mắt nhìn lên trời. "chà, cũng một thời gian khá dài, phải không?”

Cô ta lại nhìn kỹ tôi lần nữa. "Tôi từng sống ở Dublin?"

"Thật sao? Dublin là một thành phố rất dễ thương.”

"Tôi có ba anh trai và một chị gái?" Cô ta cố khơi lại trí nhớ của tôi. "Andrew Taylor?" Cặp mắt vẫn tiếp tục nhìn tôi dò xét. "Martin Taylor'" Yên lặng. "Gavin Taylor?" Yên lặng. "Chị tôi là Roisin Taylor?" Dò xét lần nữa. "Chị ấy là y tá Ờ bệnh viện Beaumont?”

“Tôi hiểu…”

"Cô có biết người nào không?" Cô ta hỏi đầy hy vọng.

"Không, rất tiếc tôi không biết." Thực sự tôi không biết. "Dù sao cũng rất vui được gặp chị.” Chúng tôi định đi tiếp thì cô ta chụp lấy cánh tay tôi. "Này!" Tôi kêu lên, cố gắng hất tay cô ta ra. Cô ta xiết tay tôi chặt hơn.

"Này, chị buông cô ấy ra," Bobby can thiệp.

"Cô biết họ, đúng không?" Cô ta tiến gần tôi hơn.

"Không!" Tôi nói, bước lùi lại, nắm tay của cô ta tiếp tục xiết chặt trên cánh tay tôi.

"Ba mẹ tôi là Charles và Sandra Taylor. Cô ta nói càng lúc càng nhanh hơn. "Có thế cô cũng biết họ. Làm ơn cho tôi biết họ -"

"Buông tôi ra!" Tôi giật cánh tay mình khỏi cô ta một cách thô bạo khi đám đông quanh chúng tôi im lặng và bắt đầu nhìn chằm chằm.

Điều đó ngăn cô ta nói tiếp và cô ta quay lại với đám bạn mình, họ nhìn tôi chăm chú, đánh giá tôi.

"Tôi rất tiếc, nhưng chúng tôi đang trễ buổi tập giọng. Chúng tôi phải đi bây giờ. Bobby nắm cánh tay tôi và kéo tôi đi. Trong cơn choáng váng tôi để mặc cậu ta kéo, nửa chạy, nửa đi xuyên qua đám đông, cảm thấy những con mắt săm soi khi chúng tôi băng qua.

Cuối cùng chúng tôi cũng đến Hội trường thành phố và có vài người xếp hàng đợi ngay cửa.

"Sandy!" Một người gọi to. "Cô ấy kia rồi! Sandy!" Những người khác bắt đầu gọi to và vây quanh tôi. Tôi cảm thấy Bobby kéo mạnh tôi lần nữa, tôi bị lôi ngược ra sau và cánh cửa Hội trường thành phố đóng rầm sau lưng tôi. Những diễn viên của vở kịch đang ngồi quây tròn đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi và Bobby lúc này đang thở hổn hển, tựa lưng vào cánh cửa.

"Chà,” tôi nói, lấy lại nhịp thở và giọng của tôi vang vang khắp tòa nhà. "Đây có phải vùng tranh tối tranh sáng chết tiệt hay là cái gì vậy?"

Helena nhảy dựng lên. "Đúng như Dorothy đã nói khi cô bé đặt chân đến nước Úc. Cảm ơn, Sandy, vì đã chia sẻ lời thoại đầu tiên của cô bé với chúng tôi, chị vội vàng nói và những khuôn mặt hoang mang chuyển thành những cái gật đầu đồng ý. "Nó sẽ là một vở kịch hiện đại biến thể từ một câu chuyện cũ, Helena giải thích. "Cảm ơn Sandy, vì đã chia sẻ với chúng tôi, một cách đầy kịch tính.”

Mary cuối cùng cũng nhấn phím Dừng khi video về giờ học đầu tiên ở trường của Bobby kết thúc và bà cho cuốn băng ra, cái cuốn băng mà trong hai giờ vừa rồi Jack chỉ thầm mong đốt quách đi. Anh uống nốt phần cà phê nguội lạnh còn lại để giữ cho mình khỏi ngủ gật.

"Mary, tôi thực sự phải quay lại Limerick đêm nay,” vừa nói anh vừa nhìn đồng hồ. Trong suốt thời gian anh ở bên cạnh bà, họ chưa từng nhắc đến Sandy. Anh cảm giác như đầu tiên anh phải mở lòng mình ra, hiểu thêm về cuộc đời Mary trước khi có thể đề cập đến các vấn đề khác. Xung quanh anh trong phòng khách là những tấm ảnh đóng khung nằm lộn xộn khắp nơi. Bobby khi mới sinh, Bobby khi mới biết đi, Bobby trên chiếc xe đạp đầu tiên, Bobby ngày đầu đến trường, Bobby trong ngày rước lễ, Bobby đang trang trí cây thông Noel, khoảnh khắc Bobby chuẩn bị nhảy xuống hổ bơi trong một kỳ nghỉ hè. Từ đầu không cọng tóc, đến tóc vàng trắng, đến tóc nâu. Không răng, đến mất răng cửa, đến niềng răng. Không hề có chiếc đồng hồ nào trong căn phòng, thời gian được ghi dấu trên mỗi tấm ảnh và dừng lại ở đó như thể nó bị cấm trôi đi kể từ tấm ảnh cuối cùng, Bobby và Mary trong sinh nhật thứ mười sáu của thằng bé.

Một Mary ba mươi tám tuổi sống trong căn hộ bên trên cửa hàng từ thiện của bà gồm quần áo, giầy dép, đồ lặt vặt dụng cụ nhà bếp và đủ thứ linh tinh khác mà bạn có thể nghĩ ra. Cửa hàng cũ kỹ từ mùi của quần áo đã qua hai hay ba lần sử dụng, những cuốn sách dơ bấn bị giở đi giở lại nhiều lần và những món đổ chơi cũ đã quá hạn. Bên trên cửa hàng là khoảng không Mary đã chia sẻ với Bobby trong suốt mười sáu năm của thằng bé.

Mary đứng lên. "Anh dùng thêm cà phê không?"

"Vâng.” Jack bước theo bà vào nhà bếp và thấy thêm những bức ảnh dọc theo hai bên tường và bệ cửa sổ. "Những người khác tôi gọi có đến dự buổi họp không?".Jack đã kỳ vọng có một nhóm gặp mặt nhỏ.

"Họ không đến được vì báo gấp quá. Peter sống ở Donegal với hai đứa con ông ấy và Clara và Jim sống ở Cork mặc dù họ vừa mới ly dị gần đây, vậy nên ít khả năng tập hợp được tất cả. Chuyện đó thật đáng buồn. Con gái họ, Orla, mất tích đã sáu năm rồi. Tôi nghĩ chính chuyện đó làm họ thêm xa cách nhau." Bà rót thêm cà phê. "Những chuyện như thế này, những thay đổi lớn của cuộc đời có ảnh hường như nam châm Chúng có thể làm người ta xa cách nhau hoặc mang họ lại gần nhau hơn. Thật không may, trường hợp thứ nhất lại xảy ra với họ.”

Jack ngay lập tức nghĩ về Gloria và sự kiện đã tạo ra khoảng cách giữa hai người như thế nào.

"Mặc dù vậy, tôi chắc là mọi người sẽ chung tay giúp đỡ mỗi khi chúng tôi cần họ giúp điều gì đó.”

"Sandy đã giúp những người này à?"

"Sandy luôn giúp mọi người, Jack. Cô ta không biến mất đâu. Cô ta làm việc rất miệt mài. Tôi biết cậu chưa nhận được kết quả gì của việc cô ấy làm cả, nhưng cô ấy luôn liên lạc với chúng tôi mỗi tuần. Ngay cả sau nhiều năm, cô ấy vẫn gọi chúng tôi hàng tuần để cho chúng tôi biết tin tức. Phần lớn thời gian, nhất là gần đây, những cuộc gọi thường chỉ để xem chúng tôi sống thế nào.”

"Có ai nói chuyện với cô ấy tuần này không?”

“Không.”

"Chuyện đó không phải là bất thường sao?"

"Không hoàn toàn bất thường.”

"Tôi nghe mọi người nói rằng chuyện cô ấy không liên lạc và biến mất một thời gian cũng khá bình thường.”

"Cô ấy biến mất hoài, nhưng cô ấy vẫn gọi cho chúng tôi từ chỗ ẩn náu của cô ấy. Nếu có một thứ gì đó mà Sandy không bao giờ rời bỏ thì đó chính là công việc.”

"Có vẻ đó là thứ duy nhất cô ấy không rời bỏ.”

"Vâng, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu điều đó đúng,” Mary gật đầu. "Sandy đã từng chia sẻ - vẫn đang chia sẻ--" bà tự sửa lại, "rất ít. Cô ấy rất chuyên nghiệp trong việc không nói về bản thân mình. Cô ấy chưa bao giờ nhắc về gia đình hay bạn bè. Chưa từng một lần, và tôi đã biết cô ấy ba năm rồi.”

"Tôi không nghĩ cô ấy có ai cả,” Jack nói, ngồi xuống bàn ăn với một tách trà mới.

"Ồ, cô ấy có chúng tôi mà.” Mary ngồi xuống cùng anh. "Anh không có thêm được thông tin gì từ cảnh sát Turner à?”

Jack lắc đầu. "Tôi đã nói chuyện với anh ta hôm nay. Anh ta không làm gì được nếu gia đình và bạn bè coi chuyện này là bình thường. Sandy không gây hại cho bản thân hay người khác và cũng không có gì đáng nghi ngờ về chuyện cô ấy biến mất.”

"Không có gì đáng ngờ với một chiếc xe bị bỏ lại với tất cả đồ đạc của cô ấy bên trong ư?" Mary hỏi trong ngạc nhiên.

"Không, nếu đó là chuyện cô ấy vẫn thường làm.”

“Thế còn cái đồng hồ anh tìm thấy thì sao?"

"Cái móc cài đã bị gãy. Rõ ràng là cô ấy thường làm rớt nó.”

Mary tặc lưỡi và lắc đầu. "Cô gái tội nghiệp đó đang phải trả giá cho những hành vi kỳ lạ của mình trước đây.”

"Tôi muốn nói chuyện với ba mẹ cô ấy, để xem họ nghĩ gì về tất cả chuyện này. Tôi không nghĩ là năm ngày liền không liên lạc với gia đình lại không đáng lo.” Trong thâm tâm Jack biết chuyện này hoàn toàn có thể. Trừ Judith, họ thường đi hàng tuần không liên lạc với ai cả. Chỉ có mẹ anh sẽ bắt đầu làm um sùm lên sau ba ngày không có ai liên lạc.

"Tôi có địa chỉ của họ nếu cậu cần.” Mary rời bàn ăn để lục tung khắp tủ bếp. "Thật ngạc nhiên, một lần Sandy nhờ tôi gửi cho cô ấy vài thứ tới địa chỉ đó. Tiếng bà như nghẹn lại sau đống giấy báo. "Tôi nghĩ cô ta mắc kẹt không sum họp được với gia đình nhân dịp lễ Giáng sinh năm nào đó và đã tuyệt vọng tìm kiếm một công việc để cứu mình, bà cười lớn. "Nhưng không phải Giáng sinh là như vậy sao? Nó đây rồi.” Cuối cùng bà cũng chui đầu ra.

"Tôi không thể ghé qua mà không báo trước,” Jack nói.

"Sao không? Điều tệ nhất họ có thể làm là không tiếp anh, nhưng dù sao cũng nên thử. Bà đưa anh địa chỉ ở Leitrim. "Anh có thể ở lại đây đêm nay nếu muốn. Quá trễ để chạy về Leitrim và rồi về Limerick.”

"Cảm ơn bà, tôi có thể ớ lại Dublin ngày mai nữa để xem liệu Sandy có đến cuộc hẹn khác mà cô ấy đã hẹn không." Jack mỉm cười, nhìn tấm ảnh chàng trai trẻ Bobby hóa trang thành một con khủng long trong lễ hội Halloween. "Mọi chuyện có dễ dàng hơn chút nào không?”

Mary thở dài. "Chưa bao giờ dễ dàng hơn cả nhưng có lẽ ít khó khăn hơn một chút. Nó luôn là điều đầu tiên trong tâm trí tôi, mỗi giây phút tôi thức hay ngủ. Nỗi đau bắt đầu... không hẳn là biến mất, nhưng dường như nó bay hơi đến mức như thể nó luôn ở trong không khí quanh tôi, sẵn sàng phủ xuống khi tôi ít mong đợi nhất. Khi nỗi đau qua đi, sự giận dữ lại tới, khi giận dữ kiệt sức, sự cô đơn thay thế nó. Đó là một vòng tròn không kết thúc của cảm xúc, cảm xúc này mất đi được thay thế bằng cảm xúc khác. Không may là con trai lại không cảm thấy vậy, bà nở nụ cười gượng gạo. "Tôi đã từng yêu những bí ẩn tuyệt vời của cuộc sống, những gì không chắc chắn, không hiểu hết được. Tôi đã luôn nghĩ điều đó cần thiết cho hành trình sống của mỗi chúng ta,” bà mỉm cười buồn bã. "Giờ tôi không còn say mê điều đó nữa.”

Jack gật đầu và họ cùng chìm sâu vào suy nghĩ một lúc lâu.

"Dù sao, không phải tất cả đều u ám,” Mary vui vẻ trở lại "Hy vọng Sandy sẽ làm điều mà cô ấy vẫn thường làm và trở về nhà vào sáng mai.”

"Cùng Bobby và Donal,” Jack thêm vào.

"Vì niềm tin và hy vọng.” Mary nâng tách của mình lên và chạm cốc với Jack.