← Quay lại trang sách

Ba Mươi Bảy

Jack ngủ lại trong phòng ngủ của Bobby tối hôm đó, bao quanh anh là các áp phích xe thể thao và ảnh các cô gái tóc vàng bán khỏa thân. Trên trần nhà là những ngôi sao và tàu vũ trụ thu nhỏ chắc đã từng sáng lấp lánh trong bóng tối, nhưng cũng như sự hiện diện của Bobby, bây giờ chúng chỉ phát ra ánh sáng yếu ớt. Những miếng dán từng được đính vào cửa và giấy bọc tường ố màu bị xé rách, để trơ lại hình ảnh He-Man không gươm, Bobby Duke không mũ cao bồi và Darth Vader không nón bảo hiếm. Chiếc chăn lông vịt màu xanh lục, in hình thái dương hệ với tất cả các hành tinh trừ hành tinh Bobbv đan sống.

Một chiếc bàn học chất đầy đĩa nhạc, một cái máy nghe nhạc, loa và đống tạp chí xe hơi và phụ nữ. Một vài tập vở được xếp trong góc bàn, có vẻ cũng ít được chú ý đến. Phía bên trên bàn lại tiếp tục là những kệ đựng đĩa nhạc, DVD, tạp chí, huy chương và cúp bóng đá Jack đoán là không có gì thay đổi trong căn phòng này kể từ khi Bobby rời căn phòng lần cuối và chưa hề quay lại. Jack cố gắng chạm vào càng ít đồ vật càng tốt và gần như nhón chân đi trên thảm, anh không muốn để lại dấu ấn của mình. Mọi thứ trong căn phòng này rất quý giá và cần được giữ gìn như một bảo tàng.

Phía dưới những áp phích xe hơi và các cô người mẫu xinh đẹp khỏa thân là giấy dán tường Thomas Cỗ Máy Xe Tăng. Một lằn ngăn cách mỏng manh giữa tuổi ngây thơ và sự trưởng thành. Đây là căn phòng của một người không còn là đứa trẻ nhưng cũng chưa hằn là một người đàn ông, của một người ở khoảng giữa của sự thơ ngây và cuộc đời thực tế, một người đang trên hành trình khám phá cuộc sống.

Jack một lần nữa lại có cảm giác như lúc ở trong phòng khách. Anh cảm thấy như bị mắc kẹt ở một thời điểm mà ở đó thời gian ngừng trôi. Tấm biể trên cửa phòng ghi Phòng của Bobby: HÃY TRÁNH XA" đã được tôn trọng và cánh cửa đã đóng chặt, giữ lại tất cả mọi thứ bên trong, giữ lại mọi điều quý giá như thể căn phòng là một cái két sắt. Jack tự hỏi không biết Bobby còn sống ở một nơi nào đó, không biết thằng bé có thay đổi so với hình ảnh mà bà Mary đang cố níu giữ hay là cuộc hành trình của nó đã thực sự kết khúc. Liệu thằng bé có tồn tại mãi với hình ảnh không còn là đứa trẻ và cũng chưa hẳn một người trưởng thành, ở một nơi lửng lơ trong hình hài một người chưa hoàn thiện với không điều gì trọn vẹn, không gì nhận thức rõ ràng không?

Jack nghĩ về bản thân mình không chấp nhận việc Donal mất tích và những điều bác sĩ Burton đã nói với anh về thay thế cuộc tìm kiếm đã bế tắc này với cuộc tìm kiếm khác. Anh nghĩ có lẽ về lý thuyết anh đã làm vậy nhưng anh kiên quyết cho rằng đó không phải vì anh không muốn hay không có khả năng tiếp tục tìm kiếm. Anh chối bỏ suy nghĩ rằng anh cũng như Mary, bám víu vào ký ức và mắc kẹt mãi mãi vào một khoảnh khắc đã qua từ lâu lắm rồi. Anh kéo cái chăn lông vịt trùm kín đầu và như muốn trốn những ngôi sao trên trần nhà và thái dương hệ ngay ở trên đầu anh. Thực tế việc anh đi tìm Sandy không giúp anh tìm ra Donal, nhưng có điều gì đó trong trái tim anh, trong tâm trí anh cứ dẫn đường anh đi.

Ngày mai đã là thứ sáu, và Sandy, nếu cô ta không tự quay bước về cuộc sống của mình, sẽ xem như mất tích được sáu ngày. Anh cần phải quyết định bây giở có nên dừng lại, mở cửa cuộc đời mình và để cho khoảng thời gian và những ký ức bị chôn giấu được giải thoát, tiếp tục sống và tìm lại tất cả những gì đã lỡ mất. Hay anh lại tiếp tục đâm đầu vào cuộc tìm kiếm này, cho dù nó có kỳ cục và bất thường ra sao. Anh nghĩ về Gloria ở nhà, về sự trống rỗng mà anh cảm thấy về cô ấy, về cuộc sống của anh và tương lai của họ, và anh quyết định rằng anh, cũng như hình ảnh Bobby vẫn in dấu đậm trong căn phòng mà anh đang nằm, sẽ dấn mình vào hành trình khám phá. Anh nghe tiếng Mary tắt ti-vi, rút phích cắm các đồ điện trong nhà bếp. Một khoảng nhỏ giữa những tấm rèm bất chợt hắt ánh sáng vào phòng ngủ, chiếu một đường ánh vàng lên áp phích chiếc xe Ferrari đỏ. Nhận ra đó là ánh đèn ngoài hiên, Jack chìm đắm trong sự yên bình lạ kỳ và anh ngắm nhìn ánh sáng trên bức tường cho đến khi mắt anh nặng trĩu.

Anh bị đánh thức lúc 8:45 sáng hôm sau bởi tiếng chuông điện thoại.

“Alo?" anh ngái ngủ nói, mắt nhìn khắp xung quanh và trong giây phút đã tưởng mình quay lại thời niên thiếu và đang tỉnh dậy ở nhà với mẹ anh. Mẹ anh... anh cảm thấy nỗi cô đơn nhói đau khi nghĩ về bà.

"Em đang làm cái quái gì vậy?” Giọng chị Judith giận dữ.

Anh nghe thấy tiếng trẻ em khóc và tiếng chó sủa phía bên kia điện thoại.

Anh lầm bầm "Vừa ngủ dậy.”

"Vậy sao?" Chị hỏi một cách mỉa mai. "Bên cạnh cô nào thế?"

Jack quay qua bên phải và nhìn vào một cô gái tóc vàng chỉ mang độc chiếc mũ cao bồi và đi một đôi bốt cao cổ. "Một cô tên Candy đến từ Houston, Texas. Cô nàng thích cưỡi ngựa, mê nước chanh và khoái dắt con chó Charlie của nàng đi dạo.”

"Cái gì'" Chị la lớn và tiếng trẻ em khóc ré lên.

Jack cười phá lên. "Bình tĩnh nào, chị Jude. Em đang ở trong phòng ngủ của một cậu bé mười sáu tuổi. Chị không cần phải lo lắng đâu.”

"Em đang làm gì kia?"

Có đúng là anh vừa nghe thấy tiếng súng nổ không nhỉ?

"JAMES, VẶN NHỎ TI VI XUỐNG!"

“Ôi" Jack đưa cái điện thoại ra xa

"Chị xin lỗi, bộ tiếng ồn từ hàng ngàn dặm xa xôi này làm phiền em sao?" Chị giận dỗi.

"Judith, sao hôm nay chị bực mình vậy?”

Chị thở dài. "Chị cứ nghĩ rằng em đi Dublin chỉ để gặp ông bác sĩ.”

"Đúng mà, nhưng em nghĩ em nên hỏi thăm thêm một chút trước khi lên đường về nhà.”

"Chuyện này vẫn liên quan đến người phụ nữ tìm kiếm người mất tích kia phải không?"

"Sandy Shortt, phải rồi.”

"Em đang làm chuyện gì vậy, Jack?” Chị hỏi giọng nhẹ nhàng.

Anh tựa dầu lại vào chiếc gối in hình Babs của ban nhạc rock Down Under. "Em đang sắp xếp lại cuộc đời mình.”

"Bằng cách làm nó rối tung lên hả?”

"Chị nhớ hồi mình cùng chơi trò xếp hình Humpty Dumpty mỗi kỳ giáng sinh không?"

"Ôi, người em yêu quý của tôi mất trí thật rồi.” Chị hát lên.

"Cứ chọc em đi. Chị còn nhớ không?"

"Sao mà chị quên được chứ? Năm đầu tiên phải tới tháng ba mình mới hoàn thành bộ xếp hình và rồi mẹ đã lỡ gạt nó từ bàn ăn trong phòng khách xuống đất trong khi hoảng hốt vì cha Keogh ghé thăm đột ngột.”

Cả hai cùng cười lớn.

"Sau khi cha Keogh ra về, ba đã ra giúp mình làm lại nhớ không? ông dạy mình cách tách các mảnh nhỏ ra trước, lật mặt trước của chúng lên và rồi bắt đầu sắp xếp chúng lại.”

"Và rồi họ nói. Tất cả bộ binh và kỵ binh của đức Vua,” Chị thờ dài "Vậy ra em đang sắp xếp lại những mảnh nhỏ của em.”

"Chính xác.”

"Đứa em nhỏ đầy triết lý của tôi. Còn những buổi đi uống bia và những trò đùa vớ vẩn thì sao?”

Anh cười lớn "Chúng vẫn ở đâu đó trong em thôi.”

Chị chuyển giọng nghiêm túc. "Chị hiểu điều em đang trải qua và chị hiểu việc em đang làm, nhưng có nhất thiết em phải làm tất cả những chuyện này một mình và không tâm sự với ai hết? Ít nhất em cũng có thể về nhà nhân dịp lễ cuối tuần này chứ? Tối nay chị sẽ đi ra ngoài với Willie và bọn trẻ. Có chương trình ca nhạc ngoài trời và mấy trò chơi trẻ em cùng với lễ bắn pháo bông thường lệ vào tối chủ nhật nữa. Em chưa bao giờ bỏ lỡ dịp này.”

"Em sẽ cố gắng về.” Jack nói dối.

"Chị thật không hiểu sao Gloria có thể kiên nhẫn như vậy. Cô ấy có vẻ rất ổn với chuyện em cứ tiếp tục như vậy, nhưng rõ ràng em đang thử thách cô ấy. Có phải em cố tình đẩy cô ấy ra xa không?"

Jack muốn thanh minh cho bản thân, nhưng rồi anh ngừng lại và nghĩ về chuyện ấy nghiêm túc một lần. "Em không biết nữa,” tiếng anh thờ dài. "Có thể là như vậy. Em cũng không biết nữa.”

"Chào buổi sáng,” tiếng Mary lảnh lót, bà gõ vào cánh cửa.

"Mời vào, ' Jack nói với ra, quấn vội quần áo ngủ lên mình.

Có tiếng lách cách và tiếng ly tách chạm nhau khi tay cầm cửa hạ thấp và Mary đẩy cửa vào với một khay đồ ăn sáng.

"Wow,” Jack thốt lên, nhìn khay đồ ăn một cách ngấu nghiến.

Mary đặt cái khay xuống bàn học. Bà không xê dịch bất kỳ tạp chí hay đĩa nhạc nào trên bàn, mặc cho cái khay nằm chông chênh trên rìa bàn. Không nên chạm vào bất kỳ vật gì. Jack ngạc nhiên là bà lại cho phép anh ngủ trên chiếc giường này.

"Cảm ơn bà, Mary, trông ngon quá.”

"Anh cứ tự nhiên đi. Ngày xưa thi thoảng tôi cũng chiều Bobby cho thằng bé được ăn sáng trên giường.” Bà nhìn quanh căn phòng và vặn hai tay mình. "Anh ngủ ngon không?"

"Được ạ, cám ơn bà,” anh lịch sự trả lời.

"Nói dối,” Mary vừa nói vừa tiến về phía cửa. "Tôi chưa từng ngủ yên giấc đêm nào kể từ khi Bobby biến mất. Tôi chắc rằng anh cũng vậy thôi.”

Jack chỉ mỉm cười, cảm thấy dễ chịu khi biết rằng anh không phải là người duy nhất như vậy.

"Tôi phải mở cửa hàng bây giờ, nhưng anh cứ từ từ.

Tôi để sẵn cho anh một cái khăn tắm trong phòng tắm đấy.” Bà mỉm cười, liếc nhìn quanh căn phòng một lần nữa và bước đi.

Jack mừng là anh đã ghi lại tất cả các cuộc hẹn của Sandy trước khi đưa nhật ký của cô ấy cho bác sĩ Burton. Cho ngày hôm nay, cô ấy đã ghi, "Đường YMCA Aungier. 12 giờ trưa - Phòng 4." Không có ghi chú về sự kiện, nhưng anh nhận ra cô ấy đã dự sự kiện này, hoặc ít nhất là ghi lại về nó một lần mỗi tháng. Anh quyết định tốt nhất là không nên gọi trước mà đi thằng đến đó.

Anh bước vào tòa nhà trễ mười phút vì tình trạng giao thông kinh khủng ở Dublin mà anh không lường trước được. Không có ai ở quầy tiếp tân. Anh dựa vào bàn tiếp tân, nhìn quanh quất và gọi to nhưng không ai đáp lời. Trước mặt anh là rất nhiều cánh cửa và các bản quảng cáo lớp thể dục, chăm sóc trẻ em, lớp vi tính, dịch vụ tư vấn và các chương trình thanh niên. Cái gì sau cánh cửa phòng số 4, anh tự hỏi. Anh thực sự ngờ rằng trong đó là một loại dịch vụ tư vấn khác, nhưng dù gì thì anh vẫn hy vọng trong đó không phải lớp thể dục. Anh hi vọng là lớp vi tính, anh có thể giả vờ học vi tính. Anh gõ nhẹ lên cánh cửa, tìm dấu hiệu xem điều gì ẩn giấu đằng sau cánh cửa và hy vọng, hy vọng rằng đằng sau cánh cửa là Sandy.

Cánh cửa mở ra và một người Phụ nữ với gương mặt thân thiện chào anh.

"Xin chào,” cô mỉm cười, giọng cô gần như một tiếng thì thầm.

"Xin lỗi đã làm phiền,” Jack thì thầm. Cho dù chuyện gì diễn ra sau cánh cửa này, chắc chắn nó đang diễn ra rất im lặng. Yoga - anh hy vọng nó không phải yoga.

"Đừng ngại, mọi người được chào đón bất kỳ lúc nào. Anh có muốn tham gia với chúng tôi không?"

"Ehm, vâng... thực ra tôi đang tìm Sandy Shortt.”

"Ồ, tôi hiếu. Cô ấy giới thiệu anh tới đây à?"

"Vâng.” Anh gật đầu nhấn mạnh.

Cô ta mờ một cánh cửa rộng hơn và một vòng tròn người quay lại nhìn anh chằm chằm. Không có thảm, anh thở phào, nghĩa là không phải yoga. Tim anh đập mạnh khi anh nhìn quanh tìm Sandy, tự hỏi không hiểu cô ấy có thể nhìn thấy anh trước không. Và nếu cô ấy đang nhìn anh, cô ấy có nhận ra anh không? Liệu cô ấy sẽ giận dữ vì anh đã tìm ra cô ấy đang ẩn trốn, hay là cô sẽ thấy cảm kích, nhẹ lòng vì ai đó đã nhận ra sự vắng mặt của mình?

"Mời anh vào và ngồi xuống đi.” Người phụ nữ chìa tay về phía vòng tròn người trong khi ai đó lấy một chiếc ghế từ góc phòng và xếp nó vào vòng tròn. Jack bước về phía họ, tìm kiếm trên những khuôn mặt một dấu hiệu của Sandy. Vòng tròn rộng ra khi anh bước lại gần, cứ như một chiếc ô được mở ra từ từ. Anh ngồi xuống với sự lo lắng. Sandy không có ở đây.

"Anh thấy đó, thật không may là hôm nay sandy không có ở đây.”

"Vâng, tôi thấy rồi." Anh nghiến chặt răng và một nỗi đau quen thuộc lại len lỏi trong anh.

"Tôi là Tracey," người phụ nữ mỉm cười.

"Xin chào," Jack nuốt nước bọt một cách lo lắng khi mọi người quay lại nhìn anh chằm chằm, đánh giá anh, dò xét anh và phân tích từng hành động kỳ quặc của anh. "Tôi là Jack.”

"Xin chào Jack," họ đồng thanh đáp lại và anh khựng lại, mắt anh mở to ngạc nhiên trước giọng điệu như thôi miên của họ. Một sự im lặng kéo dài khi anh nhúc nhích khó chịu trên ghế mình, không chắc mình nên làm gì.

"Jack, anh có muốn để những người khác phát biểu trước tuần này và có lẽ tuần sau anh sẽ kể cho chúng tôi câu chuyện của anh?”

Chuyện của anh? Anh nhìn mọi người xung quanh, một vài người đặt sổ tay và bút viết trên đùi. Trên mảng tường đối diện là một tấm bảng trắng với từ "Bài viết tiểu luận" được khoanh tròn trên đầu bảng. Từ vòng tròn đó chỉ xuống các từ: "Cảm giác, "Suy nghĩ, "Băn khoăn”, "ý tường”, "Ngôn ngữ”, "Cách diễn đạt”, "Sắc thái" giữa muôn vàn những từ khác mà anh không nhớ hết, và cuối cùng anh kết luận là có lẽ mình đang ở trong một lớp học sáng tác.

“Chắc chắn rồi," anh nhẹ nhõm trả lời. "Tôi rất muốn được lắng nghe mọi người trước.”

"Tốt quá. Richard, anh có thể bắt đầu bằng cách cho mọi người biết tháng này anh tiến triển tới đâu.”

"Đây, tôi thấy cái này rất có ích. Một người phụ nữ sau lưng Jack thì thầm và chuyền cho anh một quyển sách mỏng.

"Cảm ơn.” Anh để nó trong lòng mình và quyết định chờ đến khi Richard nói xong rồi mới xem đến quyển sách. Câu chuyện của Richard là một câu chuyện khá ngớ ngẩn về một người đàn ông không hấp dẫn và nỗi sợ hãi thường trực của ông ta nếu phải phản ứng lại các hành động bạo lực. Anh ta nói giọng đều đều, đau đớn và khổ sờ kể cách một người đàn ông nọ vừa đau đớn vừa khó sở thường xuyên cảm thấy phải chịu trách nhiệm quá nhiều cho sự an toàn của người khác, đến mức anh ta không dám lái xe, vì sợ mình có thế đâm trúng ai đó. Có những lúc Jack đã lắc đầu và cười thành tiếng vì nghĩ câu chuyện rất hài hước mặc dù hơi u ám, nhưng anh ngừng ngay lại khi nhận thấy vô số cái nhìn kỳ cục từ những người còn lại.

Nhiều phút trôi qua mà Jack cứ ngỡ như hàng giờ, tiếng kể chuyện của Richard vẫn vang lên đều đều không ngừng trong phòng, mỗi từ vang lên hai lần trong tai Jack, mà ngay lần đầu tiên đã rất chán. Khi mạch câu chuyện của Richard tiếp tục chỉ còn sự u ám đơn thuần, với hành vi của nhân vật chính là nguyên nhân cái chết của vợ và con trai mình, Jack cuối cùng cũng quay mặt đi và bắt đầu đọc cuốn sách mỏng bị gấp nhăn dưới bàn tay vụng về của anh.

Cơ thể đang thư giãn của anh cứng đờ khi anh bắt đầu tập trung vào bìa cuốn sách mỏng. Cổ và mặt của anh đỏ bừng lên chỉ trong giây lát khi anh đọc dòng chữ "Chào mừng bạn đến với Hội ẩn danh những người mắc chứng ám ảnh - ép buộc (O CA).”

Jack ngồi lặng lẽ suốt thời gian còn lại của buổi họp, cảm thấy bối rối vì đã có mặt ở đây và xấu hổ vì hành vi trước đó của mình trong suốt câu chuyện của Richard. Vẫn giữ đầu cúi xuống cho đến khi hết giờ, anh xếp hàng bước khỏi phòng, trốn mình giữa các thành viên còn lại.

"Jack!" Tracey gọi lớn và người anh như tê cứng. Anh dừng bước để mọi người bước qua mình, quan sát gương mặt họ khi họ rời khỏi nơi ẩn náu của mình và chuẩn bị một mình chiến đấu với thế giới và quỷ dữ. Anh cũng thấy bác sĩ Burton đang đứng đợi ở ngoài, tay khoanh trước ngực và khuôn mặt đanh lại. Jack bước lùi vài bước trở lại căn phòng về phía Tracey.

Tracey đuổi kịp và bắt tay anh. "Cảm ơn anh vì đã đến dự hôm nay,” cô mỉm cười. "Việc anh đến đây là bước đầu tiên để giúp chữa lành vết thương của anh. Nó là một chặng dường gian khổ, sẽ nhiều khó khăn, nhưng nhớ rằng chúng tôi ở đây để giúp anh vượt qua chặng đường này.” Jack nghe tiếng bác sĩ Burton cười rầu rĩ phía sau. "Mười hai bước mà chúng tôi đề cập bắt nguồn từ Hội ẩn danh những người nghiện rượu, được thay đổi cho phù hợp với OCA, có thể mang lại sự giải tỏa. Tôi nhận thấy những phương pháp này có thể giảm hoặc thậm chí loại bỏ sự ám ảnh và ép buộc, vì vậy xin tiếp tục tham gia vào tháng sau. Tracey vỗ nhẹ vào tay anh khuyến khích.

"Cảm ơn cô.” Anh nuốt nước bọt một cách khó khăn, cảm giác mình như một tên lừa đảo.

"Anh có biết Sandy rõ không?" cô hỏi.

Anh nhăn mặt, không muốn bị hỏi câu đó trước mặt bác sĩ Burton. "Cũng tàm tạm,” anh hắng giọng trả lời, không thoải mái lắm.

"Nếu anh gặp cô ấy nhắn giúp cô ấy quay lại với chúng tôi. Thật lạ là cô ấy lại lỡ mất buổi họp nhóm tháng này.” Jack gật đầu lần nữa và cảm thấy mừng vì bác sĩ Burton có thể nghe thấy cuộc đối thoại này.

"Tôi sẽ cố gắng.” "Ông nghe thấy không?" anh nói với bác sĩ Burton ngay khi Tracey đi khỏi. "Cô ấy nói việc Sandy không có mặt ở đây là rất không bình thường. Tôi tự hỏi không biết cô ấy đang ở đâu."