← Quay lại trang sách

Ba Mươi Tám

Tôi tham gia buổi họp nhóm OCA hàng tháng. Tôi tham gia bởi mỗi tháng tôi có mặt Ở đó, tôi biết lại thêm một tháng nữa tôi xứng đáng với Gregory.

"Sandy!" Tôi nghe tiếng Gregory gọi mình. Tôi ở tầng dưới căn hộ của anh, bán khỏa thân vào lúc hai giờ mười sáng, lục tung túi đựng đồ mà tôi đã để, như thường lệ, bên cửa ra vào khi tôi vừa bước vào nhà.

"Sandy!" anh gọi lần nữa.

Có tiếng va đập và sàn gỗ trên đầu tôi kêu cọt kẹt khi anh bước ra khỏi giường và đi ngang qua phòng ngủ. Tim tôi đập mạnh và tôi cuống cuồng tìm kiếm. Cảm giác áp lực hơn khi biết Gregory đang tới, tôi dốc hết quần áo trong túi ra, lần từng túi quần túi áo, đặt chúng lên nền nhà và vuốt mạnh từng chỗ bằng lòng bàn tay, cố gắng cảm nhận chỗ cộm nhỏ nhất.

"Em đang làm gì vậy?" Giọng anh đột ngột vang lên sau lưng và tôi giật nảy mình. Tim tôi đập thình thịch và chất adrenalin chạy qua người tôi khiến tôi thấy mình như bị bắt quả tang, như thể tôi đang làm gì phạm pháp như ăn trộm, hay vô đạo đức như lừa dối anh. Tôi ghét khi anh khiến tôi cảm thấy điếu tôi làm là sai trái. Những biểu hiện trên khuôn mặt của anh cũng chẳng khác gì những biếu hiện trên những gương mặt mà tôi đã chạy trốn, nhưng kỳ lạ thay, tôi lại không hề né tránh anh. Cũng không hoàn toàn như thế, vì một đôi lần tôi đã trốn chạy anh.

Mùi hương từ nước cạo râu tôi tặng anh vào mỗi kỳ Giáng sinh trong sáu năm chúng tôi ở bên nhau tràn ngập căn phòng. Tôi vẫn chưa trả lời anh. Tôi chỉ trải bộ đồng phục cảnh sát màu xanh của mình ra thảm, và lướt tay khắp nó đế tìm những chỗ cộm bất thường.

"Này em?” anh lảnh lót. "Anh đang gọi em đó.”

"Em không nghe tiếng anh gọi," tôi trả lời.

"Em đang làm gì vậy?"

"Thế anh thấy việc này giống như việc gì?" tôi bình tĩnh trả lời, lướt tay mình dọc cái ống quần bằng vải nylon màu xanh.

"Có vẻ như em đang mat-xa cho quần áo mình. Tôi cảm nhận được anh đang tiến vào phòng và anh ngồi xuống chiếc ghế sô pha trước mặt tôi, quấn mình trong chiếc áo choàng tôi tặng anh dịp giáng sinh vừa rồi, chân xỏ đôi dép lông kẻ ô vuông tôi tặng anh giáng sinh trước nữa. "Anh ghen với quần áo' của em đấy. Anh lẩm bẩm, nhìn tôi vuốt dọc mấy cái túi quần.

"Em đang tìm bàn chải đánh răng,” tôi giải thích và dốc hết túi đựng đồ lặt vặt của mình ra sàn.

"Anh thấy rồi.” Anh nhìn tôi. Anh chỉ ngồi đó và lặng lẽ dõi theo tôi, nhưng điều đó còn làm tôi khó chịu hơn. Ánh mắt không tán thành của anh làm tôi thấy mình như đang ngồi hút thuốc phiện chứ không phải đơn thuần đang tìm bàn chải. Một vài phút trôi qua và tôi vẫn không tìm thấy.

"Em biết mình có bàn chải răng trong phòng tắm trên lầu rồi không?"

"Em vừa mua một cái mới hôm nay.”

"Cái cũ không dùng được à?"

“Lông mềm quá.”

"Anh tưởng em thích lông mềm chứ. Tay anh cọ vào bộ râu quai nón.

Tôi mỉm cười vì anh.

Anh ngắm nhìn tôi một lúc nữa.

"Anh đi pha trà, em có muốn uống chút trà không?” Anh cũng làm y như ba mẹ tôi, cố nói với vẻ tự nhiên đề vờ như mọi chuyện đều ổn, để tôi đừng cảm thấy tiêu cực và hoang mang sợ hãi bởi một thứ gì đó đã mất đi. Khi còn trẻ, đó là điều tôi cảm thấy. Bây giờ lớn tuổi hơn, tôi học được từ Gregory rằng anh đang làm mọi chuyện nhẹ nhàng không phải cho tôi mà cho chính anh. Tôi ngưng tay và nhìn anh đi qua đi lại trong gian bếp kế bên mặc dù hai giờ sáng mỗi ngày anh đều đi pha trà. Tôi nhìn anh chơi trò chơi gia đình và vờ như cô bạn gái tính khí thất thường của anh hoàn toàn bình thường và không có gì sai trái khi ngồi giữa nền nhà, bán khỏa thân, lục tung túi xách vì một cái bàn chải mà cô ta đã có trong phòng tắm trên lầu. Tôi nhìn anh tự vờ vĩnh bản thân và mỉm cười vì tôi đã yêu anh lẫn những thói xấu mà tôi chưa từng biết của anh.

“Chắc nó rớt ngoài xe rồi," tôi nói, như tự nhủ với chính mình.

"Trời đang mưa đó, Sandy. Em đâu cần phải ra ngoài đó phải không?"

Anh không cần phải hỏi, anh biết rõ câu trả lời, nhưng anh vẫn muốn chơi trò chơi của riêng mình. Giả vờ rằng cô bạn gái của anh, cô bạn gái mãi mãi thủy chung của anh sẽ bất chấp rủi ro chạy ra ngoài trời mưa giữa đêm tối đề tìm thứ gì đó. Thật không bình thường, thật kỳ cục, mà cũng thật lập dị một cách hấp dẫn. Quả là hài hước.

Tôi nhìn quanh phòng khách tìm một cái áo khoác hay một cái mền để khoác lên người. Không có cái nào cả. Trong lúc này, dù bề ngoài có vẻ bình tĩnh, bên trong tôi đang bấn loạn, kêu gào, tìm kiếm khắp hướng, sốt ruột chỉ muốn chạy, chạy, chạy. Chạy lên lầu và mặc quần áo vào thì tốn quá nhiều thời gian, mất thêm những phút quý giá tìm kiếm. Tôi nhìn về phía Gregory đang rót nước sôi vào một cái cốc sặc sỡ tôi tặng anh nhân dịp Giáng sinh trước. Anh rõ ràng thấy sự tìm kiếm tuyệt vọng trong mắt tôi, một niềm mong ước lặng thầm được giúp đỡ. Anh vờ như mọi việc vẫn ổn.

"Được rồi, được rồi,” anh đưa tay đầu hàng, "em lấy áo choàng của anh này.”

Tôi thực sự không nghĩ đến áo choàng của anh.

"Cảm ơn anh. Tôi đứng lên và bước về phía bếp.

Anh cởi thắt lưng và chậm rãi cởi chiếc áo choàng khỏi vai và đưa cho tôi, anh chỉ còn mỗi đôi dép lông kẻ ô vuông và một chiếc dây chuyền bạc tôi tặng anh nhân dịp sinh nhật tuổi 40 năm ngoái. Tôi cười và lấy chiếc áo choàng nhưng anh nắm lấy nó, chiếc áo choàng nằm chặt trong tay anh. Anh trở nên nghiêm túc.

"Làm ơn đừng ra ngoài đó, Sandy.”

"Gregory, đừng như vậy.” Tôi lầm bầm, giật mạnh chiếc áo choàng, không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, không muốn phải trải qua mọi chuyện lần nữa tranh luận, giải thích vòng vo, không giải quyết được chuyện gì mà chỉ thấy hối hận vì những lời lỡ thốt ra.

Gương mặt anh nhăn nhó. "Thôi mà, Sandy, mình chỉ cần quay lại giường thôi? Bốn tiếng nữa anh phải dậy rồi.”

Tôi ngừng kéo chiếc áo choàng và nhìn anh, trước mắt tôi anh gần như khỏa thân nhưng nét mặt anh thể hiện tất cả. Những biểu hiện trên gương mặt anh, trong cách anh nhìn tôi, trong cách anh năn nỉ tôi đừng rời bỏ anh, quan trọng là tôi sẽ ở bên cạnh anh, đừng cách xa anh làm trong tôi điều gì đó ngưng phản kháng.

Tay tôi nới lỏng chiếc áo choàng. "Được rồi.” Tôi nhượng bộ. Tôi nhượng bộ. "Được mà,” tôi lặp lại, dường như cho chính bản thân mình. "Em sẽ quay lại giường " Trong chớp mắt Gregory vừa ngạc nhiên, vừa nhẹ nhõm và bối rối nhưng anh không hối thúc hay thắc mắc gì. Anh không muốn phá vỡ khoảnh khắc này, mất đi giấc mơ ngủ và tạo ra thêm khoảng cách giữa hai chúng tôi. Thay vào đỏ anh nắm tay tôi và chúng tôi cùng quay lại phòng ngủ, để lại đống quần áo lộn xộn và túi đồ của tôi nằm rải rác trên sàn gần cửa ra vào. Lần đầu tiên tôi quay lưng lại với tình huống lạc mất một món đồ và chọn một hướng đi khác. Tôi làm được vì Gregory đang dẫn đường cho tôi.

Trên giương, tôi dụi đầu vào khuôn ngực ấm áp săn chắc của anh, cảm nhận nhịp tim anh đập dưới má và hơi thở anh trên đầu. Tôi thấy mình được yêu thương và an toàn, và tin tưởng rằng mọi điều trong cuộc sống của tôi không thể hoàn hảo và tuyệt vời hơn. Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh thì thầm với tôi hãy ghi nhớ cảm giác này. Lúc đó tôi đã nghĩ anh muốn tôi nhớ cảm giác chúng tôi ở bên nhau, nhưng khi đêm dần trôi và những suy nghĩ mông lung quay trở lại, tôi hiểu anh muốn tôi nhớ cảm giác quay lưng bước đi và lý do dẫn đến quyết định đó. Tôi cần phải giữ chặt cảm giác đó, giữ nó thật chặt trong ký ức của mình và nhớ về nó bất kỳ khi nào chuyện tương tự xảy ra.

Tối đó tôi không ngủ được. Tôi chỉ định chạy xuống dưới lầu và dọn dẹp đổ đặc của mình. Và khi tôi đã dọn dẹp xong, tôi chỉ định chạy ù ra ngoài giữa đêm mưa gió để tìm cái bàn chải trong xe. Nhưng khi nó không có ở đó tôi hoàn toàn quên cảm giác mà tôi đã cố gắng giữ chặt khi ở trong vòng tay và trên giường với Gregory.

Anh thức dậy sáng đó một mình và tôi cảm thấy quặn đau khi mường tượng ra suy nghĩ của anh khi sờ khắp giường và bàn tay ngừng lại trên chiếc khăn trải giường lạnh ngắt. Trong khi anh chìm trong giấc ngủ với những giấc mơ rằng tôi đang ở bên cạnh anh, tôi lại quay về phòng ngủ lạnh lẽo dành cho khách và thấy bàn chải của mình ở trên bàn và vẫn còn nguyên trong bọc. Đột nhiên tôi không còn cảm thấy niềm vui nhỏ nhoi từ việc tìm kiềm nữa. Tôi cảm thấy trống rỗng sau khi tìm thấy chiếc bàn chải hơn tất cả mọi điều tôi từng cảm thấy trước đây. Dường như tôi càng tìm thấy nhiều thứ khi ở bên cạnh Gregory, tôi càng cảm thấy trống rỗng trong lòng hơn. Tôi nằm một mình lúc năm giờ sáng hôm ấy sau khi rời khỏi chiếc giường ấm áp bên cạnh người đàn ông tôi yêu và yêu tôi. Người đàn ông, sau đó đã không trả lời bất kỳ cuộc điện thoại nào của tôi. Người đàn ông sau mười ba năm tha thiết muốn hiểu tất cả mọi thứ trong tôi cuối cùng đã buông xuôi và không còn muốn biết thêm về tôi nữa.

Trong một khoảng thời gian ngắn, tôi đã tảng lơ anh, cho đến khi tôi trở nên quá đơn độc, mệt mỏi và trái tim tôi quá đau đớn vì cứ phải vờ vĩnh quan tâm nhiều đến một chuỗi dài những điều vô nghĩa với những người vô nghĩa hơn là thực sự dành một chút gì đó đặc biệt cho một người đặc biệt. Tôi tự nhủ với bản thân mình sáng hôm đó hãy nhớ cảm giác này, hãy nhớ cảm giác ngu ngốc khi từ bỏ sự ấm áp để bước đi đơn độc trong cái giá lạnh, nỗi cô đơn vô lý khi từ bỏ thứ tôi sở hữu vì thứ tôi không có.

Anh chấp nhận tôi với một điều kiện. Rằng tôi nhận ra vấn đề của mình và tham gia buổi họp hàng tháng tên là OCA (Hội ẩn danh những người mắc chứng ám ảnh - ép buộc). Điều đầu tiên bạn học được ở OCA là bạn không thể tham gia OCA cho bất kỳ ai khác trừ bản thân mình. Ngay từ đầu đó đã là lời nói dối. Mỗi tháng tôi tham gia OCA là một tháng tôi ở bên Gregory, một Gregory vui vẻ hơn, một Gregory hài lòng vì biết tôi đang cố gắng từng bước, chính xác là mười hai bước, để thay đổi mình. Anh tiếp tục vờ vĩnh bản thân vì ai cũng thấy rõ rằng chẳng có thay đổi gì trong hành vi của tôi. Trong thâm tâm tôi biết mình không như những người khác trong lớp. Tôi thấy thật ngớ ngẩn khi anh nghĩ tôi giống những người thường xuyên gột rửa và tắm gội hàng giờ mỗi tối trước khi đi ngủ cho đến khi da họ gần như chảy máu và hàng giờ mỗi sáng trước khi đi làm. Hay như người phụ nữ nọ tự cứa vào tay mình bằng lưỡi lam, hay như người đàn ông kia sờ mó, đo đếm, sắp xếp và giữ lại tất cả những thứ nho nhỏ anh thất trên đường. Tôi không giống những người đó. Sự tận tâm của tôi bị lầm tưởng là nỗi ám ảnh. Có một sự khác biệt. Tôi chính là sự khác biệt.

Năm này qua năm khác tham gia vào buổi học và tôi vẫn như cô-gái-hai-mươi-mốt-tuổi ngồi bệt trên thềm xi măng đối diện tòa nhà văn phòng bác sĩ Burton, tay chống gối, hai bàn tay áp má, nhìn dòng người xuôi ngược khi chờ băng qua đường.

Lần nào cũng vậy, Gregory băng qua đường và ngồi xuống cạnh tôi. Giờ tôi nhận ra, tôi chưa từng đón anh ở giữa đường. Và tôi cũng chưa từng cảm ơn anh về chuyện đó.

Nhưng giờ tôi đang cảm thấy hối tiếc. Tôi hét lên hàng ngàn lần mỗi ngày từ nơi này, nơi mà anh không nghe thấy lời tôi nói. Tôi nói cảm ơn và xin lỗi anh và tôi để tiếng mình băng qua những rặng cây, vượt qua những ngọn núi, tôi rót tình yêu của mình xuống những dòng sông và tôi thổi những nụ hôn vào gió, hy vọng rằng chúng sẽ đến được với anh.

Tôi tham gia buổi họp OCA hàng tháng. Tôi tham gia vì mỗi tháng tôi ở đó, tôi biết thêm một tháng tôi xứng đáng được ở bên Gregory.

Tôi đã lỡ mất buổi họp tháng này.