← Quay lại trang sách

Bốn Mươi Mốt

Mặc kệ bác sĩ Burton hết sức đe dọa và phản đối, Jack quyết định sẽ tiếp tục công việc của anh và bắt đầu hành trình đến Leitrim. Một đêm nữa trong phòng của cậu bé Bobby đã đánh thức nỗ lực tìm kiếm Donal trong anh - thực ra nỗ lực ấy chưa bao giờ nguội tắt. Nỗ lực đó là một phần của anh - cái phần luôn hiện diện và cảnh giác, tìm kiếm những câu trả lời, những manh mối và ẩn ý theo mỗi nhịp đập con tim anh. Anh vẫn tin tường rằng tìm ra Sandy là lối thoát cho anh. Cô là liều thuốc để đầu óc mệt mỏi của anh nghỉ ngơi. Chính xác tại sao, anh không hề biết, nhưng anh ít khi nào linh cảm ro ràng như vậy trong cuộc đời mình. Cứ như thể cái phần trong anh lạc mất cùng với Donal đã được thay thế bằng một giác quan mạnh mẽ hơn. Anh như một người mù được dẫn dắt bởi một giác quan sắc bén, từ một cái chạm nhẹ anh có thể tự định hướng, từ âm thanh anh có thể nghe thấy tiếng trái tim mình. Khi Jack mất Donal, anh mất tầm nhìn nhưng anh có một định hướng mới trong cuộc sống.

Anh không biết sẽ nói gì với ba mẹ Sandy khi gặp họ, nếu thực sự họ có nhà hoặc họ có thể tiếp chuyện anh. Anh chỉ biết đi theo cái la bàn vô hình trong bản thân mình, cái la bàn thế chỗ Donal. Tới trưa anh thấy mình đang ngồi trong xe ở góc đường khu dân cư nơi ba mẹ Sandy sống, hít từng hơi thờ sâu. Đó là một ngày thứ bảy nhưng con hẻm nhỏ khá im lặng. Anh ra khỏi xe và bước xuôi con đường, cố gắng làm ra vẻ bình thường nhưng anh có cảm giác và cũng biết chắc rằng mình hoàn toàn nổi bật trên con đường vắng vẻ, như quân cờ duy nhất di chuyển trên cả bàn cờ.

Anh dừng lại trước căn nhà số bốn nơi có chiếc xe hai cửa nhỏ màu bạc sáng bóng đang đậu trên lối đi. Khu vườn phía trước gần như hoàn hảo và là chỗ yêu thích của ong bướm và chim chóc. Những bông hoa mùa hè đang độ rực rỡ, đầy màu sắc, đủ hình dạng, hương mật ngọt, hoa nhài và hoa oải hương. Lớp cỏ cao bằng phẳng, đường viền giữa lớp cỏ và mặt đất tựa một đường dao cắt thẳng táp như thế có thể cắt bất cứ cánh hoa nào dám rụng xuống. Một giỏ treo đầy bông dã yên tím và phong lữ treo trước hiên nhà. Phía bên trong có một chiếc ô, đôi ủng Wellington và dụng cụ câu cá. Bên cạnh lối đi, một hình nộm chú lùn ẩn dưới cây liễu cầm một bảng ghi chữ "Chào mừng”. Jack thả lỏng một chút. Ở đây không có những cửa sổ gỗ đóng kín, tiếng chó sủa dữ dội và những chiếc xe bị cháy xém như trong hình dung của anh về tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Anh mở cái cổng màu vàng chanh, cánh cổng tiệp màu với cửa trước và khung cửa sổ, giống như một ngôi nhà bằng kẹo ngọt hoàn hảo. Không có tiếng cót két, đúng như anh đã nghĩ. Anh bước lên những phiến đá bằng phẳng, không một ngọn cỏ mọc giữa kẽ đá. Anh nuốt nước bọt và nhấn chuông cửa, tiếng ngân của chuông cửa cũng chẳng có chút gì đáng sợ cả. Anh nghe tiếng bước chân và thấy bóng người qua lớp kính. Mặc cho vẻ bề ngoài thân thiện của người phụ nữ mà anh đoán là mẹ của Sandy, sự xuất hiện của người đàn ông lạ mặt trước cửa khiến bà do dự không dám mở hẳn cánh cửa chớp.

"Bà Shortt phải không ạ?" Jack mỉm cười với gương mặt thành thật nhất.

Bà có vẻ thả lỏng một chút và bước ra ngoài hiên nhà, cánh cửa chớp vẫn đóng. "Vâng?"

"Cháu là Jack Ruttle, cháu rất tiếc phải làm phiền bác nhưng cháu không biết Sandy có ở đây không ạ?”

Mắt bà nhìn lướt qua anh, nhanh chóng đánh giá người đàn ông đang tìm con gái mình và rồi bà mở cánh cửa chớp. "Cậu là bạn của Sandy?”

Một câu trả lời không có thể sẽ làm cánh cửa này đóng lại lần nữa. "Dạ," anh mỉm cười. "Cô ấy có ở đây không ạ?"

Bà mỉm cười lại. "Tôi rất tiếc, anh... tên cậu là gì nhỉ?"

"Jack Ruttle, nhưng xin cứ gọi cháu là Jack."

"Jack,” bà cười hài lòng. "Con bé không có ở đây. Tôi có thế giúp gì cho cậu không?"

"Cháu không biết liệu bác có thể cho biết cô ấy đang ở đâu không?" Anh vân cười, tự thấy giây phút đó rất kỳ cục một người hoàn toàn xa lạ chất vấn người mẹ xem con gái bà đang ở nơi nào.

"Con bé ở đâu à?' Bà trầm ngâm lặp lại. "Tôi không biết, Jack. Con bé muốn tôi báo cho cậu nó đang ở đâu à?”

Họ cùng cười lớn và Jack nhúc nhích một cách không thoải mái. "À, cháu không chắc giải thích chuyện này như thế nào." Anh đưa hai tay lên như thừa nhận thua cuộc "Thực ra, cháu không rõ mình đang kỳ vọng điều gì khi đến đây nhưng cháu chỉ nghĩ cháu nên thử. Rất tiếc đã làm phiền bác. Cháu có thể để lại lời nhắn cho cô ấy không? Bác có thể nhắn dùm là cháu đang tìm cô ấy và rằng,” anh ngừng lại và cố nghĩ ra một lý do đủ để thuyết phục Sandy ra khỏi chỗ ẩn trốn nếu bây giờ cô đang ở trong nhà lắng nghe anh, "bác có thể nhắn giúp rằng cháu không làm được việc này nếu không có cô ấy. Cô ấy sẽ hiểu.”

Mẹ của Sandy gật đầu, nhìn anh chăm chú một lúc. "Tôi sẽ chuyển lời nhắn.”

"Cảm ơn bác.” Có một khoảng lặng và Jack chuẩn bị nói lời tạm biệt.

"Cậu không phải người ở Leitrim, theo ngữ điệu trong giọng nói của cậu?"

Anh mỉm cười. "Limerick"

Bà nghĩ về câu trả lời của anh. "Con bé có ý định ghé thăm anh tuần trước phải không?"

"Dạ.”

"Có một điều tôi chắc chần, con bé gọi cho tôi lúc đang trên đường tới Glin, phải ở đó không?" Bà cười và nụ cười tắt ngay lập tức. "Con bé đang tìm người thân củaa cậu à?”

Jack gật đầu, cảm giác mình như một thiếu niên đang đứng trước người gác cửa quán rượu và hy vọng sự im lặng sẽ cho anh vào trong quán.

Bà Shortt im lặng trong khi cân nhắc nên làm gì. Bà nhìn lên và xuống dọc con đường. Một người hàng xóm bên kia đường vẫy một chiếc bao tay làm vườn về phía bà và bà chào lại. Có lẽ cảm giác khá an toàn, bà quyết định. "Vào trong này đi," bà ra hiệu cho anh, và bước lùi khỏi cánh cửa, quay vào trong.

Jack nhìn dọc con đường. Người hàng xóm nhìn anh ngập ngừng bước vào nhà. Anh cười ngượng nghịu.

Anh có thế nghe thấy tiếng bà Shortt lách cách chén dĩa ở dưới bếp. Phía trong căn nhà cũng không một chút tỳ vết như phía ngoài. Cánh cửa trước dẫn thẳng vào phòng khách. Căn phòng tràn ngập mùi đồ gỗ sạch sẽ và không khí trong lành, như thể tất cả cửa sổ đều được mở để mùi hương từ khu vườn tràn vào trong. Không có sự lộn xộn. Thảm được hút bụi, chân bạc và đồng được đánh bóng, gỗ được đánh vecni.

"Tôi ở đây, Jack," bà Shortt gọi với ra như thể họ là bạn lâu năm.

Anh bước tới căn bếp sạch bóng.

Máy giặt đang chạy, chương trình radio RTE đang phát và ấm nước đang sôi. Từ nhà bếp cánh cửa kiểu Pháp dẫn tới khu vườn phía sau, và khu vườn sau cũng được chăm chút kỹ lưỡng như khu vườn trước, với tổ chim lớn đang nuôi một con két trông có vẻ tham lam luôn kêu lên mỗi lần mổ hạt thức ăn.

"Căn nhà đáng yêu quá, bác Shortt,” Jack nói, ngồi xuống bàn ăn. "Cảm ơn bác vì đã mời cháu vào."

"Cậu có thể gọi tôi là Susan, và cậu luôn được chào đón." Bà rót nước nóng vào ấm trà, ủ nó vào cái tích và chờ. Jack đã không được uống trà pha kiểu như thế này vì trong nhà chỉ có mẹ anh là người pha trà. Mặc dù đã mời anh vào nhà, Susan vẫn còn cảnh giác và đứng nơi bệ bếp với một tay trên tích trà, tay kia nghịch túi trà. "Cậu là người bạn đầu tiên của Sandy ghé chơi từ khi con bé là thiếu niên.” Bà có vẻ như đang trầm tư suy nghĩ.

Jack không biết phải trả lời như thế nào.

"Mọi người nó quen sau đó đều hiểu nó rõ hơn,” bà mỉm cười. "Cậu có thân với Sandy không?"

"Chưa đủ thân.”

"Chưa đủ,” bà nói như chính với bản thân mình, "Tôi không nghĩ vậy.”

"Mỗi ngày cháu tìm cô ấy, cháu biết thêm điều mới về cô ấy," anh nói thêm.

"Cậu đang tìm con bé?” Bà nhướng mày.

"Đó là là do cháu ở đây, bà Shortt -"

"Susan, làm ơn, mặt bà trông khổ sở. "Tôi nghĩ tới mẹ của Harold và mùi bắp cải khi tôi nghe cái tên đó. Mọi thứ là bắp cải, bắp cải, bắp cải với người phụ nữ Đó.” Bà cười lớn với ký ức đó.

"Susan,” anh mỉm cười. "Điều cuối cùng cháu muốn là làm bác lo lắng, nhưng cháu có hẹn gặp Sandy tuần trước, như bác biết đó. Cô ấy không đến và từ lúc đó cháu đã làm mọi thứ có thể để liên lạc với cô ấy. Anh cố tình bỏ qua việc tìm thấy chiếc xe và điện thoại của cô ấy. "Cháu chắc là cô ấy ổn, anh khẳng định, "nhưng cháu thực sự muốn, anh tiếp tục, "cháu thực sự cần phải tìm cô ấy.” Làm cho mẹ Sandy hoảng lên là hoàn toàn trái với ý định của anh và anh nín thở, chờ đợi phản ứng của bà. Anh thấy nhẹ nhõm, nếu không nói là hơi sốc khi thấy một nụ cười mệt mỏi trên gương mặt bà, nhưng nụ cười tắt lịm ngay trước khi chạm đến đôi mắt bà, gương mặt bà chỉ còn lại nỗi buồn.

"Anh nói đúng, Jack ạ, anh hẳn nhiên không hiểu Sandy của chúng tôi.” Bà quay lưng về phía anh để rót trà. "Giờ để tôi nói cho anh một điều khác về con gái tôi. Tôi thương nó nhiều nhưng con bé có khả năng giấu mình điệu nghệ như một chiếc vớ trong máy giặt. Không ai biết chiếc vớ biến đi đâu cũng như không ai biết được con bé đi đâu, nhưng ít nhất khi nó quyết định trở về, chúng tôi luôn ở đây, chờ đợi nó.”

"Cháu đã nghe điều đó từ rất nhiều người khác trong tuần vừa rồi.”

Bà nói nhanh. "Cậu đã nói chuyện với ai nữa?"

"Chủ nhà của cô ấy, khách hàng, ông bác sĩ…” anh nói nhỏ dần và cảm thấy có lỗi. "Cháu thực sự không muốn phải tìm đến bác vì chuyện này.”

"Ông bác sĩ à?" Susan hỏi, không hề để tâm đến chuyện bà là người cuối cùng anh tìm tới. Bà có vẻ quan tâm nhiều hơn tới ông bác sĩ của con gái mình.

"Vâng, bác sĩ Burton.” Jack nói chậm rãi, không chắc có nên tiết lộ thông tin cá nhân của Sandy cho mẹ cô ấy.

"Ồ! " Susan cố gắng giấu nụ cười.

"Bác biết anh ấy à?"

"Cậu có tình cờ biết bác sĩ chính là Gregory Burton không?" Bà cố gắng che giấu sự phấn khích của mình nhưng thực sự thất bại.

"Chính là anh ta, nhưng anh ấy không mặn mà với cháu lắm, trong trường hợp bác nói chuyện với anh ta.”

“Chắc rồi,” Susan trầm ngâm, không nghe lời anh vừa nói. “Chắc rồi,” bà lặp lại với đôi mắt sáng bừng, trả lời câu hỏi mà Jack không hiểu. Bà rõ ràng rất vui mừng, nhưng nhớ ra rằng Jack đang ở trong phòng, bà tự ngăn mình lại, sự tò mò thay thế cho sự hào hứng của một người mẹ. "Vì sao cậu lại muốn tìm Sandy đến vậy?"

"Cháu lo lắng vì cô ấy không đến gặp cháu ở Glin, và sau đó cháu không liên lạc được với cô ấy, chuyện đó làm cháu lo lắng thêm. Lý do đó có phần đúng, nhưng nó không thỏa đáng lắm và anh biết vậy.

Susan cũng nhận ra như vậy. Bà nhướng lông mày và nói với một giọng buồn tẻ. "Tôi chờ anh Barney thợ nước đến và sửa bồn rửa cho tôi đã ba tuần rồi nhưng tôi vẫn chưa có ý định đến gặp mẹ anh ta.”

Jack nhìn bâng quơ về phía bồn rửa chén. "À, Sandy đang tìm em trai cháu. Cháu thậm chí cũng đã liên lạc với cảnh sát ở Limerick. Anh cảm thấy mặt mình đỏ lên khi Susan kêu lên một tiếng ngạc nhiên. "Tên anh ta là Graham Turner, nếu lỡ anh ấy có gọi cho bác.”

Susan mỉm cười. "Chúng tôi gọi cho cảnh sát trong ba lần đầu nhưng bây giờ chúng tôi hiểu là không nên. Nếu cảnh sát Turner hỏi xung quanh, anh ta sẽ biết không nên tiếp tục với việc tìm kiếm.”

"Anh ấy đã làm chuyện đó rồi, Jack nói một cách dứt khoát và rồi anh nhăn mặt. "Cháu không hiểu một chút nào về chuyện này, Susan. Cháu không hiểu cô ấy biến đi đâu. Cháu không hiểu làm sao cô ấy biến mất một cách khéo léo đến mức không ai biết cô ấy ở đâu, cũng không ai muốn biết cô ấy ở đâu.”

"Mỗi chúng ta đều có chỗ ẩn náu của riêng mình, và mỗi người phải thông cảm với những tật xấu của người mà mình yêu thương.” Bà tựa đầu trên bàn tay và dường như đang dò xét anh.

Anh thờ dài. "Chỉ vậy thôi sao?"

"Ý cậu là sao?”

"Chỉ vậy thôi sao? Cứ để mọi người tự biến mất? Không cần hỏi thêm câu nào? Đến rồi đi khi mình muốn sao? Bay đến rồi bay đi. Biến mất, xuất hiện và lại biến mất? Chuyện nhỏ! " Anh cười lớn một cách giận dữ. "Không ai lo lắng cả! Không cần phải quan tâm đến những người yêu thương mình và lo lắng rằng họ sẽ ốm vì lo lắng cho mình.”

Im lặng.

“Cậu yêu Sandy à?”

"Gì ạ?" anh nhăn mặt.

"Cậu nói...” Bà im bặt. "Không có gì.” Bà nhấm nháp tách trà.

"Cháu chỉ mới nói chuyện với Sandy trên điện thoại," Jack nói chậm rãi. "Không có... mối quan hệ nào giữa chúng cháu cả.”

"Tìm ra con gái tôi, cậu sẽ tìm ra em trai mình?" Anh chưa kịp trả lời câu hỏi. "Cậu nghĩ là chỗ ẩn náu của em trai mình là chỗ ẩn náu của Sandy?" bà mạnh dạn hỏi.

Và chính ý nghĩ đó. Được nói ra bởi một người hoàn toàn xa lạ, một người chỉ mới gặp anh không quá mười phút đã nắm bắt được cái ý nghĩa buồn cười sau sự tìm kiếm điên cuồng của anh chỉ bằng một câu hỏi. Susan để vài phút trôi qua trước khi mở lời tiếp. "Tôi không biết hoàn cảnh mất tích của em trai cậu, Jack, nhưng tôi biết anh ta không ở chỗ Sandy. Đây là một bài học khác,” Bà nói dịu dàng. "Một bài học mà tôi và Harold đã học được sau nhiều năm tháng. Không ai tìm được chiếc vớ còn lại trong máy giặt cả, không thể tìm được bằng nỗ lực tìm kiếm. Bà vẫy tay thật mạnh. "Mọi thứ sẽ tự xuất hiện. Cậu có thể phát điên vì tìm chúng. Cho dù cậu giữ cuộc đời mình ngăn nắp và gọn gàng tới mức nào, cho dù mọi thứ được giữ trật tự như thế nào, bà ngửng lại và cười buồn. "Tôi chỉ là một ké đạo đức giả. Tôi tự lừa dối mình rằng một ngôi nhà gọn gàng sẽ khiến Sandy trở về thường xuyên hơn. Tôi nghĩ, nếu con bé có thể thấy mọi thứ, nếu con bé thấy mọi thứ đều có trật tự và có vị trí riêng, con bé sẽ không lo lắng việc lạc mất đồ nữa. Bà nhìn quanh gian bếp không một vết bẩn. "Dù sao đi nữa, cho dù cậu canh chừng đồ đạc của mình kỹ càng, thường xuyên và sát sao như thế nào, cậu không bao giờ kiểm soát được chúng. Đôi khi có những đồ vật và những người tự ra đi, bà vẫy tay mình trong không khí. "Chỉ là vậy thôi. Rồi bà đặt bàn tay an ủi lên tay anh. "Đừng làm khổ bản thân mình khi cố tìm ra những thứ ấy ở đâu.”

Họ chào tạm biệt ở cửa và Susan, cố giấu vẻ bối rối, nói. "Nói về chuyện đổ vật tự xuất hiện, nếu cậu có gặp Sandy trước chúng tôi, nói với con bé tôi đã tìm thấy quyến nhật ký màu tím đầy hình bướm. Nó ở trong phòng ngủ cũ của con bé, thật kỳ lạ vì tôi đã lau chùi căn phòng đó hàng ngàn lần mà chưa bao giờ nhìn thấy quyển nhật ký đó cả, bà nhăn mặt. "Dù sao, chuyện đó quan trọng với con bé.”

Bà nhìn lên và vẫy tay về phía bên kia đường và Jack quay lại nhìn thấy một người phụ nữ trạc tuổi Susan. "Đó là bà Butler,” bà nói, dù biết rằng không quan trọng với Jack. "Con gái bà ấy, Jenny-May, mất tích khi nó mới mười tuổi, bằng tuổi Sandy. Một cô bé rất dễ thương, một thiên thần, ai cũng nói vậy.

Jack, đột nhiên quan tâm, nhìn kỹ người phụ nữ thêm chút nữa. "Họ có tìm thấy cô bé không?"

"Không," Susan buồn bã nói. "Họ không tìm thấy nhưng bà ấy luôn để đèn sáng trên hiên nhà mỗi ngày trong hai mươi bốn năm hy vọng con bé sẽ về nhà. Bà ta cũng hiếm khi đi du lịch, bà lo rằng mình sẽ không gặp con bé nếu nó về nhà.”

Jack chậm rãi bước về xe, cảm thấy kỳ cục, khác lạ, như thể anh đã đổi cơ thể với người đàn ông vừa mới bước vào căn nhà gia đình Shortt chỉ một giờ trước. Anh ngừng bước, nhìn lên bầu trời và ngẫm nghĩ về tất cả những điều anh vừa học được từ cuộc gặp gỡ với mẹ Sandy. Anh mỉm cười. Và anh khóc khi sự nhẹ nhõm chảy qua anh như một thác nước. Bởi vì lần đầu tiên trong một năm nay, anh cảm thấy cuối cùng mình có thể dừng lại.

Và bắt đầu sống trở lại.