Bốn Mươi Hai
Bobby không có tâm trạng nào để tâm sự về việc nghe thấy tiếng cười của chính mình vào đêm hôm trước, nhưng nó cũng chẳng cần nói một từ vì quá rõ ràng, cái tinh thần tràn đầy năng lượng của thằng bé đã biến theo vào không khí và chỉ còn lại một cái vỏ không hồn.
Trái tim tôi như vỡ ra khi nhìn thấy thằng bé như vậy, khi nhìn thấy con chim từng một lần tung cánh giờ nằm im trên mặt đất, chiếc cánh gãy đã chấm dứt giấc mơ tung cánh. Một đôi lần tôi cố nói chuyện với nó, nhưng thằng bé chỉ lặng thinh. Không rên rỉ, không nước mắt, chính sự im lặng của nó gào thét lên những lời nói mà nó không thể hoặc không muốn nói. Cứ như thể nó sẽ tập trung vào vấn đề của tôi cho đến khi nó thấy đến lúc giải quyết vấn đề của mình - chứ không phải hợp tác cùng nhau để giải quyết vấn đề cuộc sống, vì tôi.
"Sao lúc nào chị cũng để túi đồ của mình ở cửa ra vào vậy?" Bobby nói vào lần đầu tiên khi chúng tôi bước vào cửa hàng của nó.
Tôi nhìn theo hướng Bobby đang nhìn chằm chằm vào túi đồ của tôi, hay nói chính xác hơn, túi đồ của Barbara Langley, mà tôi đã lơ đãng để bên cửa ra vào. Như một gã cao bồi miền tây chọn dừng ngựa ngay cửa quán rượu, chuyện đó giúp tôi trốn chạy một tình huống nào đó nhanh nhất. Giúp tôi giảm bớt cảm giác bị giam giữ mà tôi thường cảm thấy trong phòng kín và trước sự hiện diện của những người tôi thấy không thoải mái khi ở bên cạnh, gồm cả ba mẹ tôi. Cả Gregory. Cả ngôi nhà riêng của tôi. Hiếm có nơi nào mà tôi giữ túi đồ bên mình. Tôi sẽ luôn nhìn về phía cửa, thấy túi đồ của mình và cảm giác an toàn vì biết rằng luôn có một lối ra và ngay đó, như minh chứng, là đồ đạc của tôi nằm không xa lối về với tự do.
Tôi nhún vai. "Chỉ là thói quen thôi." Làm thế nào mà những hành động rối rắm và phức tạp của đời tôi lại có thể diễn giải gói gọn trong một cái nhún vai và năm từ. Làm sao từ ngữ có thề vô nghĩa đến vậy.
Bobby không có tâm trạng để hỏi tôi câu nào nữa và chúng tôi quay lại phòng kho chứa mấy hộp đồ đạc của tôi.
"Rồi, tôi phá vỡ không khí im lặng và nhìn Bobby, thằng bé nhìn chằm chằm như thể đang bị lạc, như thể nó chưa bao giờ bước vào cản phòng này, "mình sẽ làm gì ở đây?” Tôi hỏi.
“Mình sẽ lục mấy cái hộp của chị.”
“Tại sao?”
Nó không trả lời; không phải vì nó phớt lờ tôi mà vì tôi nghĩ nó không nghe thấy. Bây giờ có quá nhiều thứ nó phải nghe thấy. Nó bắt đầu đổ cái hộp đầu tiên ra, đặt Ngài Pobb's rất cẩn thận trên sàn nhà. Nó xếp mọi thứ thẳng hàng từ đầu tường này đến đầu tường kia, rồi tới cái hộp tiếp theo và làm tương tự. Tôi giúp nó, mặc dù tôi không hiểu lý do. Sau hai mươi phút, tất cả vật sở hữu của tôi ở Chốn Này đều được xếp thành sáu hàng dọc theo sàn nhà gỗ. Tôi nhìn xuống mỗi vật và không thể không mỉm cười. Mỗi món đồ, từ những thứ thông thường như cái dập ghim, đến những thứ riêng tư như Ngài Pobbs -- tất cả đều mở cánh cửa đến ký ức trước đây bị khóa chặt.
Bobby nhìn sang tôi.
" Gì vậy?”
"Chị có thấy điều gì bất thường không?"
Tôi nhìn xuống sàn nhà, lướt mắt dọc theo mấy hàng đồ.
Ngài Pobbs, cái dập ghim, áo thun, hai mươi chiếc vớ lẻ, bút bi có khắc chữ, tập hồ sơ mà tôi đã gặp rắc rối vì để mất... Tôi có bỏ qua điều gì không? Tôi quay sang nó đầy thắc mắc.
"Còn cái hộ chiếu thì sao?" Giọng nó như vô hồn.
Tôi nhìn lại sàn nhà, miệng đã sẵn nụ cười. Khi tôi mười năm tuổi, ba mẹ tôi đã thu xếp để chúng tôi đi Áo nhân một kỳ nghỉ dài nhưng ngay đêm trước khi chúng tôi chuẩn bị đi, tôi không thể nào tìm thấy hộ chiếu của mình. Mà tôi cũng không hề muốn đi chút nào. Tôi đã than phiền về chuyến đi suốt nhiều tháng. Đi xa một tuần có nghĩa là lỡ mất hai buổi gặp thầy Burton nhưng không chỉ vậy, sự sợ hãi, nỗi ám ảnh vô lý thường ảnh hưởng cuộc sống thường nhật. Tôi không thích những chuyến đi xa vì luôn lo sợ mất đồ, và nếu có thứ gì đó mất ở một nơi như nước Áo, một nơi tôi chưa từng tới, một nơi có khả năng tôi không quay trở lại, lúc đó, làm sao tôi có thể tìm lại được thứ gì nữa? Vào cái đêm tôi mất hộ chiếu của mình, tâm trí tôi bỗng dưng thay đổi. Hai buổi gặp thầy Burton đã hoàn toàn rơi vào quên lãng - tự dưng tôi chỉ muốn tìm thấy hộ chiếu và tôi muốn tham gia chuyến đi đó. Tôi có thể làm bất cứ thứ gì miễn là tôi không mất thêm một thứ nào nữa trong cuộc đời mình.
Chuyến đi bị hoãn lại bởi vì quá muộn đế thay đồi hay làm một hộ chiếu tạm nhưng lần đấu tiên, ba mẹ tôi cũng thực sự lúng túng như tôi và tìm kiếm điên cuồng như tôi. Khoảnh khác tìm thấy nó ở đây sau nhiều năm, cũ nát, sờn rách và hoàn chỉnh với bức ảnh vụng về của tôi năm mười một tuổi, là những giây phút tuyệt vời. Nhưng khi tôi nhìn quanh sàn nhà, nụ cười của tôi tắt dần. Nó không còn ở đó nữa.
Tôi bước qua các món đồ, đá trúng vài món trong lúc tôi vội vã đến mấy cái hộp giấy và lục tung lên. Bobby đã rời căn phòng, để lại tôi với không gian của riêng tôi, hay là tôi nghĩ vậy, nhưng nó đã quay lại với một máy ảnh chụp hình lấy ngay. Nó ra hiệu tôi bước ra, tôi làm theo không thắc mắc. Nó hướng cái máy ảnh về phía sàn nhà, chụp một tấm, rút tấm ảnh ra, vẩy mạnh, xem nó thật kỹ và rồi nhét vào một tập hồ sơ nhựa.
"Em tìm thấy cái máy ảnh này nhiều năm trước," nó giải thích, nỗi buồn vang vọng trong từng lời nói của nó. "Rất khó tìm hộp mực in đi kèm với máy ảnh này. Em còn không biết họ có sản xuất nó nữa không, nhưng thi thoảng em tìm thấy những hộp mực của chính loại này.
Em phải cẩn thận với tấm ảnh chụp; em không thể lãng phí. Em không ngại phải cẩn thận nhưng rất khó để biết trong nhiều khoảnh khắc của cuộc sống, khoảnh khắc nào đặc biệt hơn. Thường là khi chị nhận ra thời khắc đó quý giá nhường nào, lại quá trễ để chụp lại chúng bởi vì chúng đã trôi qua. Chúng ta thường nhận ra mọi việc khi đã quá muộn." Nó im lặng một lúc, chìm sâu trong suy nghĩ, cứng đơ như thế năng lượng của nó đã hoàn toàn cạn kiệt. Tôi chạm tay vào nó và thằng bé nhìn lên, ngạc nhiên khi thấy tôi ở trong căn phòng. Nó nhìn xuống cái máy ảnh trên tay mình, cũng ngạc nhiên khi thấy nó ở đó. Rồi nó như khởi động lại, ánh sáng trở lại trên đôi mắt và nó tiếp tục. "Đây là cách thay mực. Nhớ chụp ảnh những món đồ này mỗi sáng từ giờ trở đi.” Nó đưa cái máy ảnh cho tôi và nói thêm trước khi bước đi. "Và em nghĩ chị nên bắt đầu chụp những tấm ảnh khác.
"Những tấm ảnh khác nào?”
Nó dừng lại ở cửa ra vào và đột nhiên nhìn thật trẻ so với tuổi mười chín của nó, như thể một cậu bé bị lạc. "Em không biết nhiều về những chuyện xảy ra quanh đây, Sandy. Em không biết tại sao chúng ta lại ở đây, chúng ta đến đây bằng cách nào hay ngay cả việc chúng ta nên làm gì. Em cũng chưa bao giờ biết câu trả lời ngay cả khi em còn ở nhà với mẹ em," nó mỉm cười.
Nhưng điều duy nhất em biết là, chị đến đây sau khi tất cả những món đồ của chị xuất hiện và bây giờ, từng ngày một, đồ vật của chị lại biến mất. Em không biết chúng biến đi đâu, nhưng dù đi đến bất cứ đâu, em nghĩ rằng khi chị thấy bản thân mình ở đó, chị có bằng chứng rằng chị đã từng ở nơi này. Bằng chứng của chúng ta." Nụ cười của nó tắt dần. "Em thấy mệt, Sandy. Em chợp mắt một lúc. Gặp chị lúc bảy giờ ở buổi họp hội đồng.”