← Quay lại trang sách

Bốn Mươi Ba

Barbara Langley không có nhiều trang phục phù hợp cho buổi họp hội đồng, hầu hết trang phục đã bị để lại trong kỳ nghỉ bi đát ở New York, toàn bộ hành lý của cô bị mất cách đây hơn 20 năm, không ai có thể nghĩ những thứ này lại được đem ra trưng dụng bởi cả một cộng đồng. Nhưng một lần nữa, bạn không bao giờ ngờ trước được.

Tôi chọn cách tránh xa những buổi diễn tập ở Hội trường, vì tôi biết sự hiện diện của tôi sau đó là quá đủ và Helena đang dẫn dắt vở kịch rất tốt trong khi tôi thật sự không thích thú với việc tham gia. Tôi sử dụng thời gian trong ngày vào việc trông coi cửa hàng giúp Bobby - cậu ta quyết định sẽ nằm trên giường cả ngày. Tôi giữ cho mình luôn bận rộn; hài lòng với việc lùng sục trong khu vực để đồ của những người đẹp chân dài, lặn ngụp trong đống đồ điên cuồng như một con gấu sẩy chân rơi lạc vào khu trại hè. Một cách đầy hào hứng, tôi lôi ra tất cả các bộ trang phục mà tôi từng mơ ước có được lúc còn ở nhà. Môi tôi phát ra những tiếng rít..ừ..ừ vui sướng khi khoác lên trên người những chiếc áo sơ-mi tay dài đến cổ tay, những chiếc áo thun ôm sát eo và những chiếc quần với những đường viền dài tới đất. Một cảm giác rạo rực chạy trong cơ thể mỗi khi thớ vải phủ lên phần cơ thể vốn dĩ thường để trần. Thật là một điều kỳ diệu mà mỗi cen-ti-met vải có thể tạo ra. Đặc biệt là vào một buổi sáng lạnh lẽo tại trạm xe buýt, tưởng tượng được duỗi thẳng tay trong chiếc áo choàng yêu thích chỉ để che đi cảm xúc tức giận. Cái cen-ti-met nhỏ bé ấy, dù chẳng có nghĩa lý gì với ai, lại là tất cả đối với tôi, là sự khác biệt giữa một ngày tốt lành và một ngày với cảm giác tồi tệ trong lòng, sự ghê tởm phát tiết ra ngoài, sự khước từ và ham muốn áp đảo, mặc dù tạm thời, mơ ước mình được gióng như những người khác. Một vài cen- ti-met ngắn hơn nghĩa là một vài cen-ti-met hạnh phúc hơn, giàu có hơn, mãn nguyện hơn và đầm ấm hơn.

Cứ một lúc chiếc chuông gió trước cửa vang lên như báo hiệu đã hết giờ ra chơi ở trường, đỉnh điểm có thể trở thành một sự kết thúc bất ngờ. Hầu hết khách hàng ngày hôm đó đều đến cửa hàng với một mục tiêu duy nhất: được nhìn thấy tôi, người mà họ nghe nói đến, người biết nhiều chuyện. Mọi người từ tất cả các quốc gia nhìn vào mắt tôi, hy vọng được nhận ra, và khi không có tín hiệu gì, họ bỏ đi, sự thất vọng trĩu nặng trên đôi vai. Mỗi lần chuông cửa reo lên là một lần những cặp mắt mệt mỏi đến gặp tôi, khiến tôi càng lo lắng hơn cho buổi diễn sắp tới và dù tôi muốn ngăn những chiếc đồng hồ trên tường ngừng chạy, những cánh tay vẫn đưa ra giận dữ và bóng đêm bao trùm lấy tôi.

Dường như cả ngôi làng đến dự buổi họp hội đồng tại Hội trường. Bobby và tôi chen vào đám đông đang từ từ đi theo hàng tiến đến cánh cửa khổng lồ làm bằng gỗ sồi. Tin tức về một người có khả năng biết được tất cả về người thân của họ ở nhà đã khiến mọi người thuộc mọi quốc tịch, màu da và tôn giáo, hàng ngàn người đã lũ lượt kéo đến Hội trường. Ánh mặt trời màu cam nóng rực đã biến mất phía sau những rặng thông, hắt ra thú ánh sáng lấp lánh dọc theo lối chúng tôi đi. Trên trời, những con diều hâu bay vòng vòng rất gần, lướt sát trên ngọn cây đầy đe dọa. Xung quanh, tôi cảm thận những ánh mắt đang đổ dồn vào mình, theo dõi, đợi chờ như chỉ chực vồ lấy tôi.

Dòng người vai kề vai, đứng trước cánh cửa khổng lồ đang dần được tách ra và từng người một bước vào. Nhà hát đã biến đổi hoàn toàn sau những giờ diễn tập.

Tôi cảm thấy như bị đánh lừa, nhận ra rằng nhà hát còn đẹp hơn ngày thường, hữu dụng hơn tôi nghĩ, và bây giờ, tại đây, nó được trang trí lộng lẫy, nghiêm trang và kiêu hãnh; mang danh phận của hoàng thân trong khi tôi đã cho rằng nhà hát chỉ giống như một người hầu. Hàng trăm hàng ghế kéo dài từ sân khấu, những tấm rèm nhung đỏ được vén lên bằng sợi dây thừng màu vàng to bản với chiếc nơ tua rua, những sợi rua kéo dài lướt trên sàn. Trên sân khấu là những hàng ghế tầng của những khách mời danh dự, một vài người mặc trang phục truyền thống của quốc gia họ, số khác mặc trang phục hiện đại. Đó là những bộ ghi-lê bên cạnh những bộ áo dài truyền thống thêu hoa văn của người Trung Đông, áo choàng dài lấp lánh của người Hồi Giáo, những bộ kimolo lụa của người Nhật, những chiếc mũ, những chiếc khăn choàng của người Hồi Giáo, đồ trang sức bằng hạt, bằng sừng, vàng và bạc, những người phụ nữ quấn những chiếc khăn với họa tiết khanga đầy công phu, đeo trên người những chuỗi ngọc trai Swahili của sự thông thái mà tôi không tài nào hiểu được, và những người đàn ông trong bộ trang phục truyền thống hanbok tinh tế của Hàn Quốc. Đó là những đôi hài khussa của người Hồi Giáo đến những đôi xăng-đan, dép kẹp và những đôi giầy ống bằng da bóng sang trọng của Jimmy Choos và Thousand Mile. Tôi phát hiện ra Joseph trong trang phục áo choàng tím viền vàng đang ngồi ở hàng ghế thứ hai. Một cảnh tượng tuyệt đẹp, sự hòa quyện của những bộ trang phục truyền thống tinh tế đặt cạnh nhau. Mặc cho cảm giác hồi hộp của tôi về buổi tối trước mắt, tôi đưa máy ảnh Polaroid lên chụp hình.

"Này!" Bobby giật chiếc máy chụp hình trên tay tôi. "Đừng có lãng phí phim như thế!"

"Lãng phí?" Tôi há hốc miệng ngạc nhiên. "Hãy nhìn Xem!" Tôi chỉ lên hàng ghế danh dự dành cho đại diện của từng quốc gia trên sân khấu, từ đó có thể nhìn xuống biển người đang dõi theo họ đầy hy vọng, chờ đợi được nghe những tin tức về thế giới ngày xưa mà họ đã bỏ lại phía sau. Chúng tôi ngồi ở hàng ghế giữa gần sân khấu để đảm bảo rằng tôi không bị bắn tỉa đầu tiên. Chúng tôi phát hiện ra Helena đang tiến đến trước cửa, tuyệt vọng đi lướt qua đám đông bằng cái nhìn đầy cảnh giác hay lo sợ - tôi không thể khẳng định cái nhìn đó mang ý nghĩa gì. Cho rằng chị ấy đang tìm kiếm chúng tôi, Bobby đưa tay vẫy chị loạn cả lên. Tôi không thêt nhúc nhích. Cơ thể tôi như đông cứng lại trong sự lo sợ mà tôi đang trải qua, trong một nhà hát đang nhanh chóng bị bao trùm bởi âm thanh ồn ào ngày càng lớn dội vào tai tôi gây ra bởi hàng ngàn con người. Tôi liếc nhìn qua vai. Thêm hàng chục người đang đứng ở phía cuối khán phòng, ngay lối ra, do không tìm được chỗ ngồi. Tiếng sập đóng cửa và khóa cửa của chiếc cổng khổng lồ vang dội khắp Hội trường, tất cả mọi người bỗng chốc im lặng. Tiếng thở của người đàn ông ngồi ngay sau tôi dội vào tai tôi, tiếng thì thầm của cặp đôi ngồi trước tôi cũng vang vọng như một chiếc loa phóng thanh. Tim tôi bắt đầu đánh trống trong lồng ngực. Tôi nhìn Bobby để thêm vững lòng. Ánh sáng chói lọi chiếu thẳng từ trên xuống khiến không ai có thế lẩn trốn, cũng như không thể che giấu bất kỳ cảm xúc nào. Tất cả mọi người và mọi vật đều hiện lên rõ mồn một.

Helena buộc phải ngồi xuống khi cánh cửa đóng lại và không khí im lặng bao trùm. Tôi cố hết sức nhắc nhở mình rằng đây chỉ là một nơi nhỏ bé ngớ ngẩn trong tưởng tượng của tôi. Tất cả chỉ là một giấc mơ, không quan trọng, không có thật trên đời. Nhưng dù cho tôi có cào cấu mình, cố gắng để thoát ra như thế nào thì cái bầu không khí ấy lại cứ thế kéo tôi trở lại, để lại tôi với linh tính không mấy tốt lành, cái linh tính có thật như nhịp đập của tim tôi vậy.

Một người phụ nữ bước lên dọc theo lối đi của các dãy ghế mang theo một chiếc giỏ đựng tai nghe. Những người ngồi ở cuối hàng nhận tai nghe và chuyển qua cho những người ngồi cùng dãy giống như đang quyên góp đồ từ thiện cho nhà thờ. Tôi nhìn Bobby thắc mắc và cậu ấy giải thích bằng cách gắn tai nghe vào lỗ cắm trên ghế trước. Cậu ta đeo chúng lên tai khi thấy một người đàn ông tiến lên đứng trước micrô trên sân khấu. Ông ta bắt đầu nói bằng tiếng Nhật, tôi chẳng hiểu lấy một từ nhưng chứng kiến cảnh tượng sững sờ trước mặt, tôi quên hẳn việc đeo tai nghe vào. Bobby thúc vào hông khiến tôi giật nảy mình, vội vàng đeo tai nghe. Một giọng Anh rất nặng đang dịch. Tôi đã lỡ mất phần tuyên bố ở đoạn đầu.

"… tối Chủ Nhật này. Thật hiếm khi tất cả chúng ta có thể tập trung lại với nhau. Cảm ơn những con người tuyệt vời đã đến đây hôm nay. Có một vài lý do cho buổi gặp mặt tối nay -"

Bobby huých vào khuỷu tay tôi khiến tai nghe trên tai tôi rơi xuống. "Đó là Ichiro Takase,” cậu ta thì thầm "ông ấy là Trưởng đại diện. Vị trí này được thay đổi một vài tháng một lần.”

Tôi gật đầu và đeo lại tai nghe.

"… Hans Liveen sẽ trò chuyện với các bạn về kế hoạch phát triển một loại máy nghiền mới nhưng trước hết chúng tôi xin được trình bày lý do vì sao rất nhiều người trong số các bạn đã đến dự buổi họp mặt này. Đại diện cộng đồng Ai-len, Grace Burns sẽ nói về điều này.”

Một người phụ nữ chừng 50 tuổi đứng lên và tiến về phía micrô. Chị có mái tóc dài màu đỏ gợn sóng, gương mặt sắt đá và dáng vẻ rắn rỏi trong bộ trang phục của một nữ doanh nhân.

Tôi lấy tai nghe ra.

"Xin chào buổi tối.” Giọng chị mang âm điệu vùng Donegal phía Bắc Ai-len. Rất nhiều người không thuộc nhóm người nói tiếng Anh đeo tai nghe để được phiên dịch. "Tôi sẽ nói thật ngắn gọn, chị nói. "Tuần này có rất nhiều người trong cộng đồng Ai-len đến tìm tôi nói rằng có một người Ai-len mới đến biết rất nhiều tin tức về gia đình của họ ở những vùng miền khác nhau. Cho dù chỉ là những tin đồn, điều này hẳn nhiên là không bình thường chút nào vì Ai-len là một nước rộng lớn. Tôi còn nghe nói rằng có một thứ của người này - theo tôi biết đó là chiếc đồng hồ - đã biến mất ở đây,” chị nói bằng một giọng khẳng định.

Những người hiểu tiếng Anh lập tức nhốn nháo, mặc dù phần lớn những người trong số họ đã ít nhiều nghe về tin đồn. Một vài giây sau, lại một làn sóng thứ hai rộn lên sau khi người phiên dịch truyền đạt lại. Tiếng xì xào bắt đầu rộ lên trong Hội trường và người Đại diện Ai-len đưa tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng. "Tôi hiểu tin tức này ảnh hường đến cả làng. Những tin đồn như thế này phá vỡ nỗ lực của chúng ta để sống một cuộc sống bình thường và chúng tôi rất muốn dập tắt dư luận.”

Tim tôi bớt đập thình thịch hơn.

"Chúng tôi triệu tập cuộc họp tối nay để khẳng định với các bạn rằng chúng tôi đã nắm được vấn đề trong tay và sẽ giải quyết. Ngay sau khi giải quyết xong, chúng tôi sẽ lập tức thông báo kết quả tới tất cả các bạn, như chúng tôi vẫn thường làm. Tôi tin rằng thành viên mới cũng có mặt ở đây đêm nay,” chị tuyên bố, "và vì vậy tôi mong mình có thể chỉ ra người này bây giờ.”

Ngay lập tức tim tôi lại đập loạn lên lo sợ. Mọi người xun quanh tôi xì xào bàn tán đầy hào hứng bằng những tiếng khác nhau, mắt nhìn những người khác đầy nghi ngờ và buộc tội. Tôi sửng sốt nhìn Bobby. Cậu ấy cũng há hốc miệng quay sang nhìn tôi.

"Chị phải làm gì đây?” Tôi thì thầm. "Làm thế nào mà họ biết chuyện chiếc đồng hồ?"

Đứa con trai 19 tuổi trong cậu nhún vai, mắt mở to.

"Tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu chuyện này được giải quyết một cách nhẹ nhàng, êm thấm để làm sao không lộ danh tính của người mới đến này -"

Có tiếng la ó phản đối vọng lên từ đám đông, một vài người cười rộ lên và tôi sờn gai ốc.

"Tôi thấy không cần thiết phải đóng kịch.” Grace tiếp tục nói với giọng nghiêm nghị. "Nếu người mới đến có thể cho chúng ta xem món đồ bị mất tích của họ thì sự cáo buộc này sẽ được bỏ qua và rơi vào lãng quên mãi mãi để hội đồng có thể sử dụng thời gian quý báu của mình một cách hữu ích hơn.” Chị mỉm cười và quanh khán phòng đâu đó có những tiếng cười thầm "Nếu người được nhắc đến ở trên có thể đến văn phòng của tôi trình diện vào sáng mai, mang theo chiếc đồng hồ, thì chuyện này sẽ được giải quyết một cách nhanh chóng, không ồn ào.”

Có thêm nhiều tiếng la ó phản đối.

"Tôi sẽ trả lời một số thắc mắc của các bạn về vấn đề này rồi sau đó chúng ta sẽ tiếp tục với những kế hoạch quan trọng hơn về việc trồng trọt thêm trên cánh đồng.” Tôi có thể nói người đại diện đang cố tình đánh lạc hướng việc này. Cả ngôi làng tập trung về đây để nghe kể về tôi, về việc tôi biết từng chi tiết riêng tư của những người ở đây và gia đình họ như thế nào. Vậy mà chỉ với một vài câu, chị ta đã nhấn chìm tất cả. Mọi người xung quanh nhìn nhau không hài lòng và tôi cảm thấy một cơn bão đang kéo đến.

Nhiều người giơ tay lên và người đại diện gật đầu nhận câu hỏi. Một người đàn ông đứng lên. "Chị Burns, tôi không cho việc giải quyết vấn đề một cách kín đáo là hợp lý. Tôi nghĩ rõ ràng việc nhiều người tới đây tối nay cho thấy vấn đề nghiêm trọng hơn những gì chị nói, mà chị thì lại cố tình giảm thiểu sự quan trọng ấy đi?.” Có một vài tiếng vỗ tay hường ứng. "Tôi mong muốn người đang được đề cập đến, tôi biết đó là một người phụ nữ, cho chúng tôi xem chiếc đồng hồ ngay bây giờ, ngay tại đây tối hôm nay, như vậy chúng tôi có thể nhìn thấy chiếc đồng hộ tận mắt và chúng tôi sẽ đồng ý bỏ qua chuyện này và quên đi mọi việc.”

Tiếng vỗ tay vang to tán thưởng cho lời đề nghị.

Người đại diện tỏ ra bối rối, chị quay sang nhìn những người đồng nghiệp. Một vài người gật đầu đồng ý, một vài người lắc phản đối, một số khác nhìn chán nản, một vài người nhún vai phó mặc cho chị quyết định.

"Tôi chỉ quan tâm đến sự an toàn cho người này, thưa ông O'Mara," chị trả lời. "Tôi cho rằng thật không công bằng khi cô ấy mới đến đây tuần này mà đã phải đối mặt với vấn đế này. Bảo vệ danh tính của cô ấy là điều quan trọng. Chắc chắn ông hiểu rõ điều đó.”

Điều này không được hưởng ứng mạnh mẽ vì chỉ có vài chục người vỗ tay tán đồng và tôi thầm biết ơn họ cũng như nguyền rủa Grace về việc chị xác nhận giới tính của tôi.

Một người phụ nữ luống tuổi đứng lên bên cạnh người đàn ông vừa nói từ hàng ghế khán giả. "Chị Burns, hạnh phúc của chúng tôi quan trọng hơn - hạnh phúc của tất cả dân làng. Phải chăng điều đó quan trọng hơn nếu một lần nữa chúng tôi lại nghe những lời bàn tán xôn xao về vật dụng của người nào đó biến mất và chúng tôi có quyền được biết liệu tin đồn đó là đúng hay sai?"

Đám đông lại rộ lên hưởng ứng. Grace Burns đưa tay lên phía trước mặt che đi ánh sáng chói lọi của ánh đèn sân khấu để nhìn rõ hơn người đang phát biểu. "Nhưng, Catherine, điều đó sẽ được thông báo với chị vào ngày mai sau khi người này đến gặp tôi. Dù kết quả có thế nào thì sự việc cũng sẽ được giải quyết thích ứng.”

"Điều này không chỉ ảnh hưởng đến cộng đồng người Ai-len,” một giọng đàn ông miền Nam nước Mỹ nói lớn. Mọi người nhìn quanh. Giọng nói phát ra từ một người đàn ông đang đứng ở phía sau. "Chị có nhớ chuyện gì đã xảy ra vào lần trước khi có những tin đồn về những thứ bị biến mất?"

Có những tiếng lầm bầm và gật đầu đồng ý.

"Mọi người ở đây còn nhớ một gã tên James Ferrett Không?" Anh ta hét lớn cho cả Hội trường nghe thấy.

"Có,” những tiếng hô lớn đáp trả và những chiếc đầu gật gù.

"Cách đây vài năm gã đó đã nói về những điều tương tự xảy ra. Những người đại diện cũng làm những điều tương tự như lúc này, anh ta hướng về đám đông những người không biết gì về chuyện đó. "Ferret được khích lệ làm theo những điều tương tự như người phụ nữ vô danh đang được khuyên làm tối nay và cuối cùng anh ta đã biến mất. Cho dù việc đó là để nhận lại những thứ thuộc về anh ấy hay đó là việc của các nhà đại diện thì chúng ta cũng sẽ không bao giờ biết được.” Có những tiếng xì xào phản ứng nhưng anh ta đã kịp hét to át đi tiếng ồn. "Ít nhất hãy để chúng ta giải quyết ngay bây giờ trước khi người đó có cơ hội trốn đi một lần nữa và thế là chúng ta sẽ không biết được thực hư chuyện gì đang xảy ra. Sẽ không có gì hại cho cô ấy và chúng tôi có nghĩa vụ được biết điều đó!”

Có tiếng vỗ tay lớn hưởng ứng. Cả cộng đồng như bừng tỉnh. Họ không muốn lại thêm một cơ hội tìm đường về bị bỏ lỡ. Người đại diện im lặng khi quanh chị cả Hội trường đang hô vang. Chị ra hiệu cho mọi người giữ im lặng và tiếng ồn lắng xuống.

"Rất tốt,” chị nói lớn vào micrô và hai chữ này dội vào tim tôi cho đến khi tôi nghĩ tôi sẽ ngất đi hoặc cười phá lên, tôi không dám chắc mình sẽ thế nào.

Tôi nhìn Bobby. "Làm ơn véo chị một cái, tôi mỉm cười bởi vì điều này thật kỳ cục, chị cảm thấy mình đang trải qua một trong những cơn ác mộng khủng khiếp mà ngày mai khi nghĩ lại em sẽ thấy rất nực cười.”

"Điều này không có gì đáng cười cả, Sandy,” cậu ta cảnh báo. "Đừng có nói gì với họ.” Tôi cố nở một nụ cười nhưng tim tôi trĩu nặng.

"Sandy Shortt,” người đại diện gọi lớn, "cô có thể vui lòng đứng lên?”