Bốn Mươi Bốn
Sau khi Jack rời khỏi nhà Sandy Shortt, anh lái xe đến quán rượu Leitrim Arms trong ngôi làng nhỏ. Mặc dù vẫn còn sớm nhưng trong quán rượu tối om, chỉ có ánh sáng chiếu xuống từ một vài bóng đèn bám đầy bụi ở trên tường, ánh sáng mặt trời đã bị chặn lại bởi những ô cửa sổ đã úa màu đỏ tía. Sàn nhà mấp mô được lát bằng những tảng đá phiến và những băng ghế gỗ được bọc bởi tấm lót nệm in hình hoa văn, hai bên mép ghế dính đầy bọt rượu. Bên trong quán, có tất thẩy ba người đàn ông: hai người đang ngồi đối diện ở cuối quầy rượu, tay cầm vại bia, nghển cổ xem trận đua ngựa từ màn hình ti vi bé tẹo treo lơ lửng trên trần. Người phục vụ đứng phía sau quầy, tay đặt lên nút van thùng bia, mắt dán chặt vào cuộc đua. Nét lo lắng hiện lên trên gương mặt từng người, mối quan tâm tiền bạc rõ ràng liên quan đến kết quả cuộc đua. Tiếng bình luận viên nặng giọng Cork bình luận về cuộc đua nhanh như gió khiến mọi người chẳng biết làm gì ngoài việc nín thờ theo dõi, bầu không khí do đó càng thêm căng thằng hồi hộp.
Vẫy tay về phía người phục vụ, Jack gọi một ly Guiness và chọn một chỗ ngồi trong góc yên tĩnh ở cuối quán rượu, cách xa tất cả mọi người. Anh phải làm một vài việc quan trọng.
Người phục vụ rời mắt khỏi màn hình ti vi, quyết định chú tâm vào công việc thay vì trận đua ngựa đầy ám ảnh, cẩn thận rót đầy bia vào ly. Anh ta nghiêng chiếc ly một góc 450 gần vòi thùng bia, ngăn cho bọt bia không hình thành trên miệng ly. Anh mờ van hết cỡ và rót đầy 75 phần trăm ly sau đó đặt ly bia lên quầy, đợi cho bia đen lắng xuống trước khi rót tiếp cho đầy.
Jack lấy tập tài liệu về Donal của cảnh sát từ trong túi ra, đặt lên bàn, xem lại những trang báo cáo một lần cuối cùng. Đây là lúc anh chấm dứt mọi việc. Đây là lúc kết thúc, lần cuối nhìn lại những tài liệu mà anh đã xem mỗi ngày trong cả một năm qua. Kết thúc việc tìm kiếm và sống tiếp phần đời còn lại. Anh muốn nâng ly vì cậu em trai lần cuối, một ly cuối cùng với nhau. Anh đọc lại các báo cáo của cảnh sát, những người cảnh sát tận tụy đã mất không biết bao nhiêu giờ đồng hồ để ra được những báo cáo này, mỗi trang báo cáo gợi nhớ lại những thăng trầm, hy vọng và thất vọng mà anh đã gặp phải trong năm qua. Đó là quãng thời gian dài đằng đẵng và nặng nề. Anh sắp xếp những lời khai của nhân chứng theo thứ tự, lời khai từ tất cả những người bạn của Donal, những người đã gặp cậu vào buổi tối hôm đó. Nỗi đau đớn và những giọt nước mắt, sự mất ngủ và nỗi tuyệt vọng, tất cả dồn lại trong nỗ lực để nhớ lại từng chi tiết dù nhỏ nhất về đêm hôm ấy.
Jack để tấm hình của Donal trước mặt. Một ly cuối cùng với cậu em trai. Anh nhìn cậu em mỉm cười. Anh đã cố gắng hết sức Donal, anh hứa là anh đã làm hết sức.
Đây là lần đầu tiên anh tin như vậy. Anh chẳng có thể làm gì hơn được nữa. Suy nghĩ ấy khiến anh thấy nhẹ nhõm trong lòng. Anh lại nhìn xuống những trang giấy trước mặt. Gương mặt Alan O'Connor từ tấm hình thẻ kẹp trong góc tài liệu liếc nhìn anh. Một anh chàng đáng thương khác, một cuộc đời khác, một cuộc đời gần như đã bị phá hủy hoàn toàn. Alan chắc vẫn chưa hiểu lý do Jack tới gặp cậu vào ngày hôm đó. Jack đã mất em trai, một cậu em trai anh không hiểu rõ mà lẽ ra anh cần phải hiểu, còn Alan đã mất đi một người bạn tuyệt vời. Anh liếc nhìn lời khai mà anh đã đọc hàng nghìn lần, nếu không muốn nói là nhiều hơn thế. Lời khai chi tiết của Alan về buổi tối kinh hoàng ấy trùng khớp với lời khai của Andrew, Paul, Gavin và ba cô gái mà họ đã gặp ở cửa hàng bán đồ ăn nhanh, mặc dù tất cả những người này đều khá khó khăn trong việc nhớ lại những gì đã xảy ra tối hôm trước, cũng như chẳng nhớ gì vào sáng sớm hôm sau. Ngôn ngữ của bài tường thuật thật vụng về, giả tạo và xa lạ. Bài tường thuật vô cảm, chỉ liệt kê sự kiện, thời gian và nơi chốn, ai đã ở đó và đã nói gì. Không có lấy một chút cảm xúc khi mà rõ ràng một nhóm bạn đã bị chia cắt chỉ vì một tai nạn xảy ra vào buổi tối hôm ấy. Một buổi tối đã thay đổi hoàn toàn những buổi tối còn lại trong đời.
Andrew, Paul, Gavin, Shane, Donal và tôi rời quán Clohessy’s ở bến cảng Howley khoảng 12h30 đêm thứ Sáu. Chúng tôi đi tiếp đến hộp đêm "The Sin Bin" trong cùng tòa nhà... Jack bỏ qua chi tiết về những gì đã xảy ra ở hộp đêm. Andrew, Paul, Gavin, Donal và tôi rời hộp đêm lúc gần 2h sáng và đi bộ băng qua hai tòa nhà để đến SuperMacs trên tường O’Connel. Shane đã gặp một cô gái ở hộp đêm - chẳng ai trong chúng tôi quen cô ấy - và theo cô ả ý về nhà... Anh bỏ qua vài dòng. Tất cả chúng tôi ngồi ăn bánh mì và khoai tây chiên trong chiếc lều phía bên phải chiếc xe bán hàng ăn lưu động, gần sát quầy tính tiền. Chúng tôi bắt chuyện với ba cô gái cũng đang ngồi ăn ở đó. Chúng tôi rủ họ nhập hội và tất cả chúng tôi đều ngồi trong lều. Có 8 người tất cả: tô i, Andrew, Paul, Gavin, Donal, Collette, Samantha và Fiona. Donal ngồi phía ngoài ở góc lều cạnh Fiona, và đối diện với tôi. Chúng tôi định quay trở lại buổi tiệc ở nhà Fiona... Jack tiếp tục đọc lướt để tới phần quan trọng nhất. Tôi hỏi Donal xem cậu ấy có muốn đi cùng chúng tôi và cậu ấy đồng ý, đó là lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện với nhau vào tối hôm đó. Cậu ta đã không nói cho tôi biết lúc cậu ta rời khỏi nhóm. Tôi quay sang trò chuyện với Collette và khi tôi quay lại Donal đã rời đi lúc nào. Lúc đó khoảng chừng 3h sáng.
Tất cả bọn họ đều kể một câu chuyện giống nhau. Đó chỉ là một buổi tối thứ Sáu tụ tập bình thường của các cậu con trai. Quán rượu, hộp đêm, quán ăn lưu động, không có gì bất thường khiến họ nhớ; trừ sự kiện người bạn thân của họ biến mất. Mỗi người bạn của Donal kể lại một đoạn kết khác nhau, không ai để ý thấy cậu ấy rời khỏi quán ăn trừ cô gái tên Fiona, người đã ngồi ngay bên cạnh cậu ấy và chỉ phát hiện ra khi cô quay lại thì nhìn thấy cậu ấy bước ra khỏi lều. Cô ấy nói khi bước ra cậu ấy đã ngã vào thành cửa và một vài cô gái đứng ở cửa nhìn theo cậu cười. Sau đó, không ai trong các cô có thế cung cấp thêm được gì. Quầy bán thức ăn lưu động đông kín người túa ra từ những hộp đêm cùng một lúc và máy theo dõi CCTV trong quầy ăn đã không thu hình chỗ Donal ngồi. Mọi người đứng xếp hàng trước quầy tính tiền và hàng chục người đứng xung quanh không thể tìm được bàn đã che khuất màn hình. Vẫn thế, không có gì đáng chú ý ngoài việc Donal bước ra khỏi quán ăn, vai va vào thành cửa như mọi người đã chứng kiến. Máy theo dõi CCTV ghi hình cậu ấy ở gần máy rút tiền tự động ATM, nơi cậu rút 30 đô, và sau đó người ta lại nhìn thấy cậu ấy ở lối đi dẫn xuống cảng Arthur, và sau đó không còn dấu vết gì nữa.
Jack nghĩ lại lần cuối anh nói chuyện với Alan, anh cảm thấy ân hận vì đã gây áp lực buộc Alan cố nhớ thêm. Rõ ràng Alan đã bị vắt kiệt bởi cảnh sát cho từng chi tiết xảy ra vào buổi tối hôm ấy. Jack cảm thấy việc cậu em trai của mình biến mất phần nào là do lỗi ở anh, đáng ra anh phải làm một điều gì đó, điều mà một người anh trai nên làm và cần phải làm. Mẹ của anh cũng một mực nhận trách nhiệm về mình. Liệu có ai không trách cứ chính bản thân họ? Anh nhớ lại cuộc chuyện trò với Alan, chỉ cách đây mấy ngày thôi chính cậu ta cũng nói với anh điều tương tự.
Tôi hy vọng tìm thấy cậu ấy, Jack. Tôi cứ suy nghĩ đi suy nghĩ lại về buổi tối hôm đó, ước gì tôi đã đi cùng cậu ấy.
Trên quầy rượu, lớp bọt sóng sánh phía trên ly Guiness bắt đầu tách khỏi lớp bia đen. Mọi chuyện vẫn còn mơ hồ nhưng đang dần trở nên rõ ràng hơn.
Tôi cứ suy nghĩ đi suy nghĩ lại về buổi tối hôm đó, ước gì tôi đã đi cùng cậu ấy.
Tim Jack bỗng ngừng đập. Anh lóng ngóng lật tập tài liệu tìm lại lời khai của Alan. Tất cả chúng tôi định quay trở lại buổi tiệc tại nhà Fiona. Tôi đã hỏi Donal xem cậu ấy có muốn tham gia không và cậu ta đồng ý và đó là cuộc đối thoại cuối cùng giữa chúng tôi tối hôm đó. Cậu ta đã không nói cho tôi biết lúc cậu ta rời khỏi nhóm.
Người phục vụ rót đầy ly bia bằng cách đẩy chiếc van tới phía trước một chút, khiến bọt bia tràn qua khỏi mép ly.
Jack ngồi thẳng dậy suy nghĩ, cố gắng không để mất tập trung. Những suy nghĩ bắt đầu rõ dần lên và anh cảm thấy mình đang tiến gần đến một điều gì đó. Anh tiếp tục đọc và đọc đi đọc lại bản báo cáo của cảnh sát khi trong đầu anh cuộc trò chuyện với Alan cách đây vài ngày cứ thế quay trở lại.
Lớp bia đen đã không tràn ra hay chảy xuống ly.
Jack thở đều và kiếm chế nỗi lo sợ.
Người phục vụ mang ly bia lại, do dự không biết phải đặt ly ở đâu trên chiếc bàn lộn xôn đầy giấy là giấy.
"Cứ đặt xuống bất cứ chỗ nào, Jack nói. Người phục vụ quay tròn vại bia trên không, cố gắng tìm chỗ để ly bia và cuối cùng đặt nó xuống bàn, rồi anh ta vội đi lại chỗ những người đàn ông đang hò hét trước ti vi, thúc giục ngựa của họ vượt lên. Jack đưa mắt nhìn xuống cái bụng to tròn của ly bia rồi tiếp tục nhìn xuống chân ly. Người phục vụ đặt ly bia ngay trên lời khai của Alan, cạnh câu mà Jack đã đọc đi đọc lại không biết bao lần. Mọi thứ cứ kéo anh quay lại với lời khai đó. Tôi đã hỏi Donal xem câu ấy có muốn tham gia không và cậu ta đồng ý và đó là cực đối thoại cuối cùng giữa chúng tôi tối hôm đó. Cậu ta đã không nói cho tôi biết lúc cậu ta rời khỏi nhóm.
Jack đang run nhưng anh không biết tại sao mình lại run. Anh nâng ly bia lảo đảo trên tay lên không trung và mỉm cười nghiêng ngả trước tấm hình của cậu em. Anh đưa ly bia lên môi và uống một ngụm đầy. Cùng lúc đó ngụm bia đen ấm áp xé toạc cổ họng anh, ký ức về lời khai tiếp theo của Alan bỗng dội về.
Tôi thực sự nghĩ rằng cậu ấy sẽ đón được taxi ở dưới đó, anh biết đấy?
Ly Guinness chạy xuống họng, và anh bắt đầu ho, cơn ho khan khiến anh oằn người trên bàn.
"Anh không sao chứ?" người phục vụ hỏi lớn từ đằng xa.
"Không sao! Các cậu cứ tiếp tục đi!" Hai người đàn ông ở quầy bar ăn mừng con ngựa của họ giành chiến thắng, những tiếng vỗ tay hoan hô và chúc mừng lẫn nhau khiến Jack hoảng sợ.
Đầu Jack xuất hiện một triệu lời bào chữa, biện hộ, những sai lầm và cho rằng anh đã nghe lầm. Anh nghĩ về lịch hẹn của Sandy ghi trong sổ tay được viết bằng chữ hoa màu đỏ, anh nghĩ vế gương mặt lo lắng của bà O’ Connor - Cháu nghĩ nó đã làm điều gì sai ư? Bà ấy Đã biết chuyện đó. Bà ấy dã biết tất cả. Jack cảm thấy ớn lạnh. Sự giận dữ lan tỏa theo từng mạch máu trong người anh. Anh đặt mạnh ly bia xuống bàn, trong ly chỉ còn bám lại những vòng bọt trắng. Chân anh rã rời khi cơn giận dữ và sợ hãi xâm chiếm cơ thể.
Anh không nhớ mình đã rời khỏi quán rượu như thế nào, anh không nhớ mình đã gọi cho Alan và anh không nhớ mình đã lái xe quay trở lại Limerick nhanh kỷ lục như thế nào chỉ để gặp cậu ấy. Nhìn lại quãng thời gian vừa rồi, quả thật anh đã biết quá ít về buổi tối định mệnh hôm đó, không hơn những gì mọi người kể cho anh nghe. Một điều duy nhất anh nhớ được là giọng nói tuyệt vọng của Alan, giờ đang vang lên liên hồi trong đầu anh: Tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại về buổi tối hôm đó, ước gì tôi đã đi cùng cậy ấy. Tôi thật sự nghĩ rằng câu ấy sẽ đón được taxi ở dưới đó, anh biết đây? Giọng nói mâu thuẫn trong lời khai của cậu ấy thậm chí còn vang lên to hơn: Tôi đã hôi Do~lal.'cầu cậu uý có muốn tham gia không và cậu ta đồng ý và đó là cuộc đối thoại cuối cùng giữa chúng tôi tối hôm đó.
Cuộc đối thoại cuối cùng giữa chúng tôi.
Cậu ta đã nói dối. Tại sao cậu ta phải nói dối?