Bốn Mươi Lăm
Tôi đứng dậy và hàng ngàn cặp mặt hướng về phía tôi, họ nhìn tôi đầy dò xét, suy đoán về tôi như thể muốn đốt cháy, treo cổ tôi lên. Tôi nhận ra Helena đứng ở hàng trên cùng, rõ ràng là vô cùng đau khổ bởi sự thể lại diễn ra thế này. Hai tay chị siết chặt trước ngực như thể đang cầu nguyện, đôi mắt lóng lánh ứ dầy nước mắt. Tôi mỉm cười với chị, cảm thấy thương chị. Thực sự thương chị. Chị gật đầu về phía tôi một cách đầy khích lệ. Joseph từ bục sân khấu cũng có hành động tượng tự. Tôi không biết chắc mình sợ điều gì và tôi cho rằng chính vì thế mà tôi không hề cảm thấy sợ hãi. Tôi không hiểu điều gì đang diễn ra, không hiểu vì sao việc một vật tôi sở hữu bị mất tích lại trở nên nghiêm trọng như vậy, vì sao một sự việc dường như tích cực lại diễn biến theo hướng tiêu cực như thế. Chỉ có một điều tôi biết chắc là những người đã ở đây lâu hơn tôi đang cảm thấy lo sợ cho tôi. Và thế là đủ. Mấy ngày vừa qua, tôi không hề cảm thấy thoải mái với việc bị mọi người vây quanh và hỏi tôi có biết gì về gia đình họ không. Tôi không muốn mọi việc diễn biến khó chịu hơn.
Người đại diện chăm chú nhìn tôi: "Xin chào mừng cô Sandy. Tôi biết việc đưa sự việc này ra trước công chúng dường như không thích hợp nhưng chính cô cũng biết lý do chúng tôi buộc phải làm thế.
Tôi gật đầu.
“Tôi phải hỏi cô điều này, về việc đồ vật của cô tự dưng mất tích," chị ta dừng lại một chút, rõ ràng không muốn hỏi bởi sợ phải nghe câu trả lời, “cô có thể khẳng định là điều này không đúng không?"
"Cô đã mớm lời cho cô ấy!" một người đàn ông hét lên và những người khác vội vàng ra hiệu cho ông ta im lặng
"Đây không phải là phòng xử án, người đại diện giận dữ đáp trả. "Làm ơn hãy để cô Shortt lên tiếng.”
"Tin đồn này,” tôi nhìn vào hàng ngàn gương mặt xung quanh mình, một vài người phải dùng tai nghe để nghe dịch lại những lời nói của tôi, "là hoàn toàn không đúng sự thật.” Một vài tiếng xì xào phản đối cất lên buộc tôi phải lên cao giọng. "Mặc dù tôi hiểu tin đồn này đến từ đâu Lúc đó tôi giơ tay vẫy ai đó, chiếc đồng hồ tuột khỏi cổ tay tôi và rớt xuống khu đất bên cạnh. Tôi đã nhờ một vài người tìm hộ. Thực sự đây không phải là vấn đề gì to tát lắm.”
"Thế cuối cùng họ có tìm thấy đồng hồ cho cô không?" Grace Burns hỏi, không giấu nói tiếng thở phào nhẹ nhõm.
"Có.” Tôi nói dối.
"Hãy cho chúng tôi xem!" một người đàn ông gào lên và hàng trăm người khác phụ họa theo.
Grace thở dài "Cô có đeo chiếc đóng hồ đó lúc này không?”
Tôi sợ tê người và nhìn xuống cổ tay trống trơn của mình "Hmm... không, vì cái móc gài bị gãy khi chiếc đồng hồ rơi xuống đất và vẫn chưa sửa được.”
"Vậy hãy mang chiếc đồng hồ đó đến đây!" Tiếng một người đàn bà hét lên.
"Không!" Tôi hét trở lại và tất cả mọi người bỗng chốc im lặng. Tôi cảm thấy Bobby nhìn tôi một cách kinh ngạc. "Mặc dù rất tôn trọng các bạn, tôi cảm thấy tất cả những việc này là một cuộc điều tra thật lố bịch. Tôi đã nói rằng chiếc đồng hồ của tôi không hề bị mất và tôi từ chối tiếp tục trò chơi đố chữ này bằng việc mang chiếc đồng hồ đến đây để rêu rao khắp căn phòng này. Tôi ở đây chưa đủ lâu để hiểu vì sao các bạn phải hành động như vậy nhưng nếu tất cả các bạn muốn chào đón tôi như các bạn thấy cần phải thế thì hãy tin vào những lời tôi nói.”
Không khí trong phòng không hề lắng xuống.
"Làm ơn đi, cô Shortt,” Grace nói một cách đầy lo lắng. "Tôi cho rằng điều tốt nhất cô nên làm lúc này là ra khỏi phòng và đem chiếc đồng hồ lại đây. Jason sẽ đi theo cô. Một người đàn ông vận com lê đen, dáng người gầy gò, mảnh khảnh với điệu bộ chỉ có thể đến từ một người đã từng phục vụ quân ngũ, đi về phía cuối hàng tôi đang đứng. Anh ta đưa cánh tay chỉ về phía cửa ra vào.
"Tôi không hề biết người đàn ông này.” Tôi cố vớt vát. "Tôi sẽ không đi với anh ta.”
Grace thoạt đầu tỏ vẻ rất bối rối và sau đó là lo lắng. "Thôi được rồi, cô vẫn phải mang chiếc đồng hồ đến cho chúng tôi xem dù cô có muốn hay không. Vậy hãy cho chúng tôi biết cô muốn ai hộ tống cô?"
Tôi suy nghĩ rất nhanh. "Người đàn ông đứng cạnh tôi.”
Bobby ngay lập tức thu hút sự chú ý.
Grace nhướng mát lên nhìn, một thoáng đồng tình và cô gật đầu: "Rất tốt, hai người này sẽ đi với cô. Trong lúc đợi cô quan lại, chúng ta tiếp tục chương trình với những tiết mục khác.”
Người Đại Diện Hà Lan bước lên sân khấu trình bày về những kế hoạch xây dựng thêm nhà máy phân xưởng, nhưng chằng ai mảy may chú ý tới anh ta.
Tất cả mọi cặp mắt đều đó dồn về phía chúng tôi khi chúng tôi bước về phía lối đi dài ở giữa căn phòng. Những người đứng phía sau tự động tách ra, nhường bước cho chúng tôi và chúng tôi cuối cùng cũng đi qua những cánh cửa khổng lồ. Khi đã ở ngoài, Bobby đánh mắt về phía tôi, không muốn nói trước mặt người đồng hành đi cùng.
"Chúng ta phải qua cửa hàng của Bobby đế lấy chiếc đồng hồ,” tôi bình tĩnh giải thích với Jason. "Tôi nhờ cậu ý sửa hộ tôi cái móc gài bị gẫy.”
Bobby gật đầu, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.
Chúng tôi đến trước cửa hàng Tìm Kiếm Đồ Thất Lạc, một đôi tất có màu sáng kỳ lạ treo trang trí ở mặt tiền cửa hàng. Bên trong tối om, cả khu làng giống như một thành phố ma vì tất cả mọi người đã tập trung về Hội trường và đợi tôi ở đó, đợi những tin tức mà qua đó họ biết họ có thể rời Chốn Này hay không.
"Tôi muốn đứng đây đợi Bobby.” Tôi dừng bước trên dãy hành làng nhìn thẳng ra khu rừng đen như mực. Jason không nói gì, lùi lại sau tôi một chút, hai tay khoanh trước ngực và đợi cùng tôi.
"Anh là ai vậy, người phục vụ bí ẩn?" Tôi đùa, đưa mắt nhìn anh ta từ trên xuống dưới. Anh ta không cười lại mà chỉ nhìn đi chỗ khác. "Gã đàn ông xấu xa trong phim Ma Trận? Người đàn ông trong bóng tối? Người hâm mộ Johnny Cash?” Anh ta cũng chẳng trả lời. Tôi thở dài.
“Anh ở đây để canh chừng tôi không chạy mất phải không?" Tôi hỏi anh ta.
Anh ta không trả lời.
"Liệu anh có bắn tôi nếu tôi làm thế không? Tôi hỏi một cách gay gắt hơn. "Yêu cầu anh đi cùng tôi. Họ nghĩ tôi là ai chứ, một tên tội phạm chăng?" Tôi quay hẳn người về phía anh ta. "Nói để anh biết, tôi hoàn toàn không mong muốn sự có mặt của anh ở đây.”
Anh ta vẫn tiếp tục nhìn chăm chăm về phía trước.
Bobby phá vỡ khoảng im lặng khó chịu, có tiếng đóng sập cửa sau lưng anh ta. "Tốt rồi, em đã lấy nó cho chị đây.” Tôi lấy chiếc đồng hồ từ tay Bobby và xem xét.
"Có đúng là của cô không?” Jason lần đầu tiên lên tiếng và chăm chú dò xét vẻ mặt tôi.
Đó là một chiếc đồng hồ màu bạc với vỏ bọc bằng xà cừ tuy nhiên sự giống nhau chỉ dừng lại ở đó. Dây đồng hồ đặc kín và chắc chắn chứ không điệu đà với những đường nối của một chiếc vòng đeo tay như chiếc đồng hồ của tôi. Mặt đồng hồ của tôi hình chữ nhật chứ không phải hình tròn như cái này.
"Ồ, đúng rồi, đây chính là chiếc đóng hồ của tôi.” Tôi nói chắc như đinh đóng cột.
Jason cầm chiếc đồng hồ lên và đeo nó vào tay tôi. Chiếc đồng hồ quá rộng so với cổ tay của tôi.
"Bobby,” Jason dụi mắt một cách mệt mỏi, "hãy lấy cho cô ta một chiếc đồng hồ khác. Lấy một chiếc vừa với cổ tay của cô ấy.”
Chúng tôi nhìn Jason đầy ngạc nhiên,
"Đó chính là lý do vì sao tôi ở đây,” Jason nói gấp gáp rồi quay về vị trí của anh ta trên dãy hành lang.
Bobby vội vàng quay trở vào trong, còn nghe thấy tiếng Jason gọi với theo, "Nhớ lựa cái nào bị gãy móc cài nhé. Cô nói cô không đeo đồng hồ trên tay là do móc cài bị gãy, có đúng thế không?”
Tôi gật đầu, vẫn im lặng
"Tốt thôi, cô cứ việc im lặng,” anh ta nói, quay lại nhìn về phía khu rừng tối thẫm.
Jason, Bobby và tôi nhanh chóng quay trở lại Hội trường trong im lặng, tôi cầm chặt chiếc đồng hồ trong tay. Ngay trước khi Jason mở cửa, tôi dừng anh ta lại.
"Điều gì sẽ xảy ra?" Tôi hỏi, tràn đầy lo lắng sợ hãi trong lòng.
"Uhm, tôi nghĩ cô cứ vào thôi và..., “anh ta suy nghĩ một chút rồi nhún vai "nói dối”. Anh ta mở cửa, hàng ngàn khuôn mặt ngay lập tức nhìn về phía chúng tôi.
Bài phát biểu của người Đại diện Hà Lan tức thì ngừng lại, Grace Burns tiến về khu vực để micro. Sự lo lắng thể hiện rõ trên từng nét mặt của cô. Bobby và Jason dừng lại ở cửa, Bobby gật đầu về phía tôi đầy khích lệ và tôi sải bước dọc theo lối đi giữa hai hàng ghế đi lên phía trên. Nếu lúc đó không cảm thấy căng thẳng chắc có lẽ tôi đã phá lên cười về hoạt cảnh trớ trêu này. Gregory có lẽ sẽ làm bất kỳ điều gì để bế bổng tôi bay qua lối đi, và món quà đồng hồ của anh cuối cùng cũng đã phát huy tác dụng.
Tôi bước lên bục và đưa đồng hồ cho Grace. Cô ta xem xét hồi lâu, còn tôi tự hỏi làm thế quái nào cô ta có thể biết đó có đúng là đồng hồ của tôi hay không. Mọi việc dường như rất kỳ cục.
Tất cả chỉ là trò xiếc. Cũng chỉ nhằm làm những người chưa quyết định định cư lâu dài ở đây cảm thấy yên tâm hơn, khiến họ không đứng dậy và đòi đi ra ngoài.
"Làm sao chúng tôi biết đó chắc chắn là đồng hồ của cô ấy?” Tiếng một người hét lên, và tôi tròn xoe mắt nhìn lại.
"Tên cô ấy được khắc ở mặt sau của chiếc đồng hồ!”, một người khác hét lên và tôi thấy tim mình như ngừng đập. Chỉ có một vài người biết bí mật này. Tôi lập tức quay lại nhìn Joseph, nhưng nhìn vào vẻ mặt của anh tôi biết không phải là do anh ấy. Anh ta giận dữ nhìn sang Helena, người cũng đang nhìn sang... Joan với vẻ mặt còn giận dữ hơn. Joan, mặt đỏ dừ, ngồi ngay hàng ghế đầu, cạnh người đàn ông vừa hét. Nhất định cô ta đã nghe lỏm được bí mật này. Cô ta nhìn về phía Helena và tôi với vẻ hối lỗi. Tôi quay đi, không biết phải cảm thấy như thế nào, thực sự không biết kết cục sẽ diễn tiến như thế nào.
"Điều đó có đúng không?" Người đại diện hỏi tôi.
"Tôi chắc chắn là đúng,” người đàn ông lúc nãy lại hét lên.
Còn tôi, vẻ mặt của tôi, chắc chắn đã nói lên tất cả.
Grace lật ngược chiếc đồng hồ lại để tìm tên tôi. Cô ta tỏ vẻ hài lòng. "Đây rồi, tên Sandy Shortt được khắc trên mặt sau của đồng hồ.”
Có tiếng thở dài nhẹ nhõm đồng thanh phát ra và bắt đầu có tiếng nói chuyện râm ran trong khán phòng.
"Sandy, cám ơn cô đã hợp tác. Cô có thể đi và hy vọng cô sẽ thích cuộc sống ở đây với chúng tôi. Tôi cũng hy vọng từ hôm nay mọi người ở đây sẽ đón tiếp cô nồng nhiệt hơn, Grace cười với tôi một cách ấm áp.
Vẫn còn bàng hoàng, tôi nhận lại chiếc đồng hồ, không thể tin Bobby có thế khắc tên tôi lên chiếc đồng hồ trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Tôi vội vã bước ngược lại lối đi giữa trong tiếng vỗ tay và chào đón của mọi người. Một vài người cảm thấy có lỗi, một vài người khác chưa hoàn toàn thuyết phục nhưng có lẽ cũng không bao giờ thấy thuyết phục. Tôi níu chặt tay Bobby và kéo cậu ta ra khỏi Hội trường.
"Bobby!" Tôi phá lên cười khi chúng tôi đã cách xa Hội trường ở một khoảng cách an toàn. "Làm thế quái nào cậu có thể làm việc đó?"
"Làm việc gì?" Bobby lộ rõ vẻ hoảng sợ.
"Khắc tên tôi lên chiếc đồng hồ nhanh như vậy?"
"Tôi không làm điếu đó,” cậu ta trả lời rất sốc.
"Cái gì?" Tôi quay mặt đồng hồ lại. Một khoảng trắng kim loại hoàn toàn không có gì chòng chọc nhìn lại tôi.
"Thôi nào, chúng ta hãy bước vào trong thôi,” Bobby nói, mở khóa cửa hàng và nhìn xung quanh một cách hoài nghi.
Từ trong bóng râm có một tiếng động và Jason từ đâu nhảy xổ ra.
Tôi nhảy dựng lên.
"Xin lỗi đã làm cô giật mình, Sandy" anh ta nói, giọng như người máy và ngập tràn xúc động, người anh dường như tan ra trong ánh sáng của ngọn nến, "Tôi vẫn luôn tự hỏi cô có biết vợ tôi, Alison, không?" anh lúng túng hỏi, "Alison Rice ấy? Chúng tôi đến từ Galway. Làng Spiddal.” Anh nuốt nước bọt một cách khó nhọc, bộ dạng dữ dằn của anh trở nên ủy mị và dễ bị tổn thương, nỗi lo lắng hiện lên trên từng nét mặt.
Vẫn chưa hết ngạc nhiên bởi sự xuất hiện bất ngờ của Jason, tôi cố gắng lục lại trong trí nhớ cái tên vừa được Nhắc tới. Một cái tên hoàn toàn xa lạ, tôi lắc đầu chậm rãi. “Xin lỗi anh"
“OK." Jason hắng giọng và đứng thẳng người với vẻ mặt khắc khổ như trước đây, cứ như thể câu hỏi vừa nãy chưa hề phát ra từ miệng anh ta. "Grace Burns muốn tôi nói với cô rằng việc đầu tiên trong buổi sáng mai là cô đến gặp cô ấy tại văn phòng.”
Và anh ta biến mất trở lại vào bóng tối.