Bốn Mươi Sáu
Jack cảm thấy một cơn tức giận chạy xuyên qua mạch máu trong người. Từng cơ bắp trên mặt anh co rúm lại khi cơn giận đó lan tỏa dưới da anh, sẵn sàng bùng nổ bất kỳ lúc nào, anh cố kiềm chế hơi thở và sự giận dữ. Trên đường lái xe tới đây, hai hàm răng của anh có cảm giác như đang nghiến ken két vào tảng xương. Hai má của anh nóng bừng và giận dữ như tất cả những bộ phận khác trên người. Anh nắm chặt nắm đấm tay, rồi lại thả ra khi đi xuyên qua quán rượu đông đúc của thành phố Limerick.
Anh phát hiện ra Alan đang ngồi một mình bên một chiếc bàn nhỏ với một ly bia to để trước mặt. Bên cạnh đó là một cái ghế trống, dành sẵn cho Jack. Alan nhìn lên và vẫy tay, khuôn mặt cậu ta thoáng một nụ cười và ở trên gương mặt đó Jack có thể nhìn thấy một cậu bé 10 tuổi vẫn hàng ngày chạy ngang qua nhà họ. Jack đã sẵn sàng đấm vào mặt Alan, nhưng rồi anh dừng lại. Thay vào đó anh chuyển hướng đi về phía nhà vệ sinh, anh đứng hồi lâu trước bồn rửa tay, vục nước khỏa đầy mặt, thờ hổn hển như thể anh vừa chạy về từ cuộc đua marathon. Chỉ có cách đó mới có thế ngăn anh dừng lại không tiến vế phía Alan với ý định tự tay giết cậu ta.
Anh đã làm gì vậy? Alan đã làm cái quái quỷ gì vậy?