Bốn Mươi Tám
Jack, mọi việc ổn cả chứ? " Alan hỏi khi Jack vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện ở cái bàn thấp. Nỗi lo lắng thể hiện rõ trên khuôn mặt của cậu ta và sự nghi ngờ lại bắt đầu len lỏi trong Jack.
"Tôi ổn," Jack trả lời, hạ ly bia xuống, ngồi ngay ngắn trên ghế, cố gắng không để lộ sự tức giận qua giọng nói và cảm thấy không biết phải nói gì.
“Anh nhìn thật tệ.” Cậu ta nhìn xuống đôi chân của Jack đang không ngừng rung lên rung xuống.
“Mọi việc vẫn ổn mà.”
"Anh chắc chứ?” Alan lim dim mắt.
"Ờ.” Jack cầm ly bia Guiness, trí nhớ của anh đang trôi về với ký ức lần đầu tiên anh nếm trải một đòn đau như thế. Lời nói dối của Alan.
"Vậy có chuyện gì'?" Alan hỏi. “Nghe giọng anh trên điện thoại như thể có đám cháy ở đâu đó. Có chuyện gì quan trọng cần kể cho tôi nghe?"
"Không, chẳng có đám cháy nào cả.” Jack nhìn quanh, cố gắng không nhìn vào mắt Alan và làm mọi thứ anh có thể để kiềm chế không thụi cho Alan một quả đấm. Anh cần tiếp cận việc này đúng hướng và cố gắng để bản thân thư giãn. Đôi chân của anh không còn rung nữa, anh chống tay lên bàn và nhìn chòng chọc vào ly bia trước mặt. "Chỉ là tuần vừa rồi tôi tìm kiếm Donal và mọi thứ lại hiện về như cũ, chắc cậu hiểu?”
Alan thờ dài và cũng lại nhìn vào ly bia. "Có, tôi hiểu chứ. Tôi cũng nghĩ về điều đó hàng ngày.”
“Về điều gì?”
Alan vội vàng nhìn lên. "Ý anh là gì cơ?"
"Ý tôi là vấn đề gì là điều cậu nghĩ tới hàng ngày?”
Jack cố gắng không để lộ vẻ nghi ngờ trong giọng nói của mình.
"Tôi không hiểu anh định nói gì. Tôi nghĩ về tất cả mọi thứ,”Alan cau mày nói.
"Tôi luôn nghĩ về việc tôi đã mong muốn giá tôi có mặt vào đêm hôm đó, tôi ước gì mình biết rõ về Donal hơn vì nếu thế có thể khi đó...” Jack đưa hai tay ôm mặt, "có thể, có thể, có thể. Có thể tôi sẽ biết nên tìm kiếm ở đâu, có thể tôi sẽ biết những nơi và những người cậu ấy đến gặp là vì lý do cá nhân hay lý do an toàn. Bất kỳ cái gì tương tự như thế, cậu hiểu chứ? Có thể em trai tôi đang tìm cách chạy trốn một ai đó, hoặc đang tìm cách tiếp cận ai đó. Chúng tôi đã không nói nhiều với nhau về những việc riêng tư và ngày nào tôi cũng nghĩ về việc có thể tôi sẽ tìm thấy cậu ấy nếu tôi là một người anh tử tế hơn. Có thể giờ này cậu ấy đã ngồi đây cùng uống bia với chúng ta.”
Cả hai người tự nhiên quay lại nhìn chiếc ghế trống cạnh họ.
"Đừng có nghĩ luẩn quẩn như thế, Jack. Anh là một người anh tốt…”
"Đừng," Jack ngắt lời, lên cao giọng.
Alan dừng lại ngạc nhiên. "Đừng gì cơ?"
]ack nhìn thẳng vào mắt Alan. "Đừng nói dối."
Một nỗi lo sợ, thoáng giật mình hiện rõ trên khuôn mặt Alan và Jack biết trực giác của anh là đúng. Alan nhìn quanh phòng một cách lo lắng nhưng Jack đã ngăn anh ta lại. "Cậu không cần phải nói với tôi rằng tôi là một người anh tốt vì tôi biết tôi không được như thế. Đừng nói dối để tôi cảm thấy dễ chịu hơn.”
Alan dường như bớt căng thẳng hơn khi nghe câu nói này. "Thôi được, anh là một người anh như cứt,” cậu ta cười và cả hai cùng cười.
"Mặc dù tôi đã tự hành hạ mình một thời gian dài vì đã không ở bên cạnh cậu em tôi trong đêm hôm đó, tự trong sâu thẳm tôi biết là ngay cả khi tôi có mặt ở đó vẫn có thể xẩy ra điều bất hạnh này. Bởi vì tôi biết cậu luôn ở cạnh cậu ấy, luôn đứng đằng sau bảo vệ cậu ấy.”
Alan cười buồn bã và lại nhìn vào ly bia.
"Lần trước chúng ta nói chuyện với nhau, cậu nói cậu cảm thấy có lỗi khi đã để Donal ở lại một mình vào tối hôm đó,” Jack cầm miếng lót cốc ướt sũng và lấy tay cậy từng miếng giấy bên ngoài ra. "Tôi biết cảm giác có lỗi nó như thế nào: điều ấy chẳng hay ho gì. Tôi dã đi gặp một vài người, nhờ họ giúp giải tỏa những dằn vặt trong đầu tôi.” Anh tỏ vẻ vụng về vò đầu. "Họ đều bảo với tôi rằng việc cảm thấy mình có lỗi là chuyện bình thường. Tôi nghĩ nên nói với cậu điều này. Bằng một ly bia.”
"Cám ơn,” Alan nói nhỏ, "Tôi rất cảm kích.”
"Được rồi... mà ít nhất cậu cũng có nói chuyện với Donal trước khi cậu rời cậu ấy, đúng không?"
Alan thể hiện sự bối rối ra mặt vì cậu ta không biết câu chuyện đang đi theo hướng nào, còn Jack vẫn cố giữ giọng bình thản, không hề có vẻ gì đe dọa và anh cố giữ bản thân thật bình tĩnh, quên đi những gì anh dự đoán.
"Cậu thật may mắn. Vì những người còn lại không hề biết cậu ấy rời đi lúc nào.”
"Tôi cũng không biết.” Alan bắt đầu lo lắng.
"Không, cậu biết,” Jack bình thản nói. "Cậu đã nói ra điều đó vào tuần trước.”
Jack gọi thêm một ly Guiness và ngó lơ ra xung quanh.
"Khu này thật tấp nập nhỉ? Tôi không nghĩ lại đông đúc thế này, vẫn còn chưa tới buổi tối mà.” Anh nhìn xuống đồng hồ: sáu giờ tối. Dường như đã mấy ngày, chứ không phải mấy giờ, kể từ khi anh gặp mẹ của Sandy. "Tuần trước cậu nói giá như cậu đợi cậu ta về cùng và cậu nghĩ cậu ấy sẽ an toàn nếu gọi taxi.”
Alan tỏ vẻ không thoải mái. "Tôi không -"
"Cậu đã nói thế, anh bạn," Jack ngắt lời và cười. "Có thể tôi mất trí nhớ nhưng chi tiết đó thì tôi nhớ. Tôi còn cảm thấy vui khi nghe được điều đó.”
" Thật chứ?”
"Thật,” Jack gật đầu tỏ ý vui mừng, “bởi vì điều đó có nghĩa là cậu ấy đã không đi lang thang, cậu có hiểu không. Cậu ấy để mọi người biết, và cũng cho họ hiểu cậu ấy đi về hướng đó để làm gì. Điều này chắc chắn sẽ khiến cậu cảm thấy đỡ áy náy hơn. Những người bạn khác của cậu ấy đã cảm thấy vô cùng áy náy vì không hề biết cậu ấy bỏ đi lúc nào. Họ tự trách mình vì đã không để ý tới cậu ấy. Còn cậu, ít nhất cậu không hề cảm thấy điều đó ở trong đầu.”
Alan bồn chồn. "Có thể là thế.” Cậu ta lấy bao thuốc ra khỏi túi áo. "Tôi chạy ra ngoài hút thuốc một lúc. Tôi sẽ quay lại trong vòng một phút.”
"Chờ chút, ' Jack tiếp tục nói tỉnh queo. "Đợi tôi uống hết ly bia này và ra ngoài cùng cậu luôn.”
"Nhưng anh không hút thuốc mà?”
"Tôi đã hút lại rồi,” Jack nói dối. Điều duy nhất anh không muốn là để Alan chạy mất. Anh chỉ có duy nhất cơ hội này thôi. "Vì sao tối nay ở đây đông đúc vậy?” anh nói và nhìn xung quanh.
Alan thấy thoải mái hơn. "Tôi không biết.” Cậu ta lấy giấy quấn thuốc ra và bắt đầu rải những sợi thuốc lên trên. “Chắc tại hôm nay thứ bảy.”
"Chúng ta có nên gọi taxi đến Arthur’s Quay tối nay không?" Jack lại hỏi tỉnh bơ. "Tôi để xe ở nhà mất rồi."
" Ý anh là gì? "
"Đó là nơi cậu bảo Donal đến gọi taxi, đúng thế không?"
Alan khịt mũi và nuốt giọng, lấy tay lau mũi, phát ra một âm thanh gì đó từ trong cổ họng nhưng không trả lời câu hỏi. Cậu ta chầm chậm dùng tay cuốn một điếu thuốc, Jack có thể thấy cậu ta đang suy nghĩ. Cố gắng làm sáng tỏ mọi chuyện ở trong đầu.
"Có lẽ việc đưa ra gợi ý này với bất kỳ ai tại thời điểm đó không phải là một ý tường hay,” Jack nói có hơi chút tức giận.
Alan ngừng nghịch điếu thuốc và nhìn Jack.
"Đang xảy ra chuyện gì vậy Jack?”
"Có một vài điều đang diễn ra trong đầu tôi," Jack nói,ngón tay cái day đi day lại trên trán và anh có thể cảm nhận rõ ngón tay đó đang run lên vì giận dữ. Alan nhìn lên và nhận ra điều đó. Đôi mắt anh khép hờ. "Tôi đã mất liên lạc với người phụ nữ giúp tôi tìm kiếm Donal,” Jack giải thích, cảm nhận giọng nói của mình run lên nhưng không thể kiềm chế nổi. "Điều ấy khiến tôi gần như phát điên. Nhưng điều làm tôi phiền lòng hơn cả," anh nói qua kẽ răng, "là việc cậu khai với cảnh sát, với gia đình tôi và với bất kỳ ai sẵn lòng nghe cậu nói rằng cậu không hề biết Donal rời đi lúc nào. Rồi tuần trước cậu lại bảo tôi là cậu biết lúc Donal rời đi. Thực tế là cậu
đã nói chuyện với cậu ấy, thực tế là cậu thậm chí còn chỉ cậu ấy đường đi để gọi taxi.”
Mắt Alan mở to và ngày càng trợn lên khi Jack nói. Đôi tay cậu ta bắt đầu cựa quậy, cậu ta ngồi không yên trên ghế và một giọt mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên môi trên.
"Điều này cũng chẳng có nghĩa lý gì. Và có thể nó cũng chẳng quan trọng đến thế nhưng cậu có thể cho tôi biết vì sao cậu đã nói dối tôi cả năm trời về việc cậu đã bảo em trai tôi, người bạn tốt nhất của cậu, đi bộ đến một khu vực để tìm taxi khiến cậu ấy bị mất tích không?” Jack tức giận thực sự và anh không thể kiềm chế nổi âm lượng trong giọng nói.
Alan bắt đầu run sợ. "Tôi không liên quan gì tới việc đó cả.”
" Tới việc gì? "
"Tới việc Donal mất tích. Tôi không có gì liên quan cả."
Cậu ta định đứng dậy nhưng Jack ngay lập tức vươn tay đè vào vai cậu ta, ấn ngồi xuống. Bao chứa sợi thuốc lá đổ vương vãi trên thảm. Jack giữ chặt tay kẻ đối diện, buộc cậu ta ngồi im.
"Vậy thì ai có liên quan ở đây?" Jack giận dữ hỏi.
"Tôi không biết."
Jack ấn mạnh tay vào bả vai của Alan. Người cậu ta chỉ toàn da bọc xương.
"Lạy Chúa, liệu chúng ta có buộc phải làm điều đó tại đây không?" Alan hỏi một cách khó nhọc, tìm cách thoát ra khỏi gọng kìm của Jack nhưng không được.
Jack ngả người về phía trước. "Làm điều gì ở đây? Liệu có một nơi phù hợp hơn mà cậu muốn tới ư? Sở Cảnh sát chăng?"
"Tôi không làm gì cả," đến lượt Alan rít lên giận dữ. “Tôi thề đấy.”
"Vậy thì vì sao cậu nói dối? "
"Tôi không nói dối,” Alan mở to mắt, cứ như thế cậu ta chưa bao giờ nói dối trong đời. "Tôi thực sự không phải là người hoàn toàn trong sạch, vì thế tôi nghĩ cảnh sát có thể cho rằng tôi có liên quan trong chuyện này.”
Mặt của hai người chỉ cách nhau vài phân. "Hãy cho tôi biết sự thật.”
"Tôi nói với anh rồi.”
"Cậu ấy là bạn tốt nhất của cậu, Alan, cậu ấy luôn có mặt khi cậu cần đến –“
"Tôi biết, tôi biết," Alan ngắt lời, những ngón tay nhuốm cặn đen nicotine run rẩy ôm đầu. Nước mắt bắt đầu ứa ra, cậu ta liên tục nhìn xuống bàn, thân người run lên bần bật.
"Hoặc là cậu nói để tôi hiểu phần nào, hoặc là tôi sẽ đến gặp cảnh sát,” Jack đe dọa.
Có cảm giác như hàng tiếng đồng hồ trôi qua cho tới khi Alan đủ dũng cảm để cất tiếng. "Donal bị vướng vào một vụ gì đó, ' cậu ta nói nhỏ đến mức Jack phải cúi đầu về phía kẻ đối diện mới có thể nghe rõ. Đầu họ gần như chạm hẳn vào nhau.
“Cậu là đồ nói dối.”
"Tôi không nói dối.” Alan ngẩng đầu lên và Jack có thể thấy trong một khoảnh khắc cậu ta đã nói sự thật. "Tôi làm việc cho những gã này -"
"Những gã nào?”
“ Tôi không thể nói.”
Jack chồm qua bàn và túm chặt cổ Alan, "Chúng là ai?”
"Tôi đang giúp đỡ anh với khả năng tối đa của tôi, Jack," Alan rền rĩ, mặt cậu ta nhanh chóng biến sắc.
Jack nới lỏng một chút đôi tay đang kìm chặt, đủ để cậu ta có thể thở và lắng nghe.
"Họ yêu cầu Donal tới để cài đặt một số thứ vào máy tính của họ. Tôi giới thiệu Donal vì thấy cậu ấy có bằng cấp nhưng cậu ấy đã nhìn thấy và nghe thấy một vài thứ lẽ ra không nên nghe thấy và họ đã rất tức giận. Tôi bảo họ cậu ấy sẽ không mở miệng nói một lời nào đâu nhưng Donal bị đe dọa buộc phải nói."
"Nói về cái gì?" Nỗi tức giận lan khắp người Jack.Anh không thể tin sau một năm tìm kiếm khắp nơi, câu trả lời lại ở ngay trong nhà, sự thật lại nắm giữ bởi chính người bạn thân nhất của em trai anh.
"Tôi không thể cho anh biết được," Alan nói qua tiếng nghiến răng, nước dãi chảy ra từ một bên mép. "Tôi không thể ngăn cản Donal nói ra. Cậu ấy cố đưa tôi trở về cuộc sống tử tế, lương thiện nhưng cậu ấy không hiểu những gã đấy nguy hiểm như thế nào. Cậu ấy không nghe.” Toàn thân Jack run lên và nước mắt ứa trên mi khi anh đợi Alan nói tiếp. Giọng Alan đứt quãng và rõ ràng cậu ta cảm thấy xấu hổ khi thì thầm với Jack, "Chúng chỉ định đánh cậu ta một chút để cảnh cáo, làm cậu ta sợ.”
Mắt Jack cay xè, như thể bột ớt đỏ bay đầy vào mắt. Nỗi giận dữ dâng trào trong anh. "Chính cậu đã để em tôi dính líu trực tiếp vào vụ này,” Jack gằn giọng. Anh nhảy ra khỏi ghế, hai tay bóp chặt cổ Alan và đẩy bật cậu ta ra khỏi ghế, khiến kẻ đối diện ngã dúi dụi vào tường, chiếc gương treo trên tường ngay trên đầu Alan kêu răng rắc do lực đẩy quá mạnh. Quán rượu chìm vào im lặng và những người xung quanh nhảy vội ra khỏi khu vực có hai gã đàn ông đang gây lộn.
Jack đập đầu Alan vào tường. "Cậu ấy ở đâu?" anh rít lên, mặt đối mặt với Alan.
Âm thanh ngộp thở phát ra từ cổ họng Alan buộc Jack phải nới lỏng tay. "Thi thể của em tôi ở đâu?"
Khi có được câu trả lời, anh buông tay khỏi cổ Alan và quay lưng bước đi, để lại cậu ta trong quán rượu như thể đó chỉ là một cái giẻ rách. Anh để cảnh sát Graham Turner, người ngồi bên cạnh suốt từ đầu đến giờ, tiếp tục xử lý với Alan và Jack rời quán rượu để đi tìm em trai. Lần này anh có thể nói tạm biệt với cậu em. Lần này cả hai anh em đều có thể nghỉ ngơi.