Bốn Mươi Chín
Chào Sandy.” Grace Burns cười từ chỗ ngồi sau bàn làm việc. Văn phòng của chị là một căn phòng nhỏ ở phía cuối phòng kế hoạch. Bên trong trưng bày mẫu những căn nhà và mô hình quy hoạch tương lai của các khu đất xung quanh.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế để trước bàn chị. "Cám ơn vì đã cứu tôi khỏi đám đông thịnh nộ đêm qua," tôi đùa.
"Không vấn đề gì.” Nụ cười của chị nhanh chóng biến mất. "Hãy cho tôi biết thực sự điều gì đã xảy ra, Sandy. Có đúng là đồng hồ của cô mất tích không?”
Sau khi nói chuyện với Joseph, Helena và Bobby tối muộn hôm qua về việc nên làm thế nào là tốt nhất, tất cả bọn họ đều khuyên tôi nên nói dối. Tôi đã không đồng ý.
"Đúng, nó đã mất tích.” Tôi trả lời. Grace mở to mắt và ngồi thẳng người lên. "Nhưng điều cuối cùng tôi muốn làm là đạt được một thỏa thuận với mọi người," tôi cảnh báo. "Tôi không thể giải thích vì sao nó biến mất, giống như tôi không thể giải thích vì sao mình có mặt ở đây. Không một ai trong số những đóng nghiệp của chị, những nhà khoa học hay những người tự coi họ là chuyên gia có thể đưa ra câu trả lời thích đáng. Tôi cũng không muốn G.I. Joe theo dõi tôi ở khắp nơi. Tôi không biết gì. Chị phải thề với tôi rằng chị sẽ không loan truyền những tin này ra ngoài bởi vì tôi sẽ không hợp tác đâu.”
"Tôi hiểu, Grace trả lời "Trong suốt thời gian tôi ở đây cũng đã có một vài người gặp chuyện tương tự như cô mà chúng tôi không thể hiểu vì sao, cũng như những tìm hiểu của chúng tôi về việc vì sao chúng tôi đến đây hầu như không đạt được kết quả gì. Những người mà tôi biết đến thị trấn này vì họ nghe nói về nó và cuộc sống ngày càng trở nên khó khăn khi cứ bị mọi người trong làng chăm chăm theo dõi, hoặc là những tin đồn giả và họ phát hiện mình đã bị mất tích. Hai người mà chúng tôi thực sự có cơ hội hợp tác chặt chẽ lại chẳng thể cho chúng tôi bất kỳ căn cứ nào để tìm ra đầu mối. Họ không biết một chút gì vì sao và bằng cách nào điều đó đã xảy ra và hầu hết chúng tôi đều nhận ra việc hiểu được chuyện này là điều không thể.”
"Hiện giờ họ đang ở đâu?”
"Một người đã chết, một người sống ở khu làng khác. Cô có chắc chắn đồng hồ của cô mất tích không'"
"Nó đã mất," tôi khẳng định.
"Có phải đó là thứ duy nhất đã biến mất?"
Đây là lúc tôi quyết định nói dối. Tôi gật đầu. "Và hãy tin tôi, không có ai giỏi hơn tôi trong việc tìm kiếm đồ mất tích.” Tôi ngó lơ quanh phòng khi cô ta dò xét tôi.
"Khi còn ở nhà cô làm gì hả Sandy?" Grace chống tay vào cằm và nhìn chằm chằm vào tôi, cố gắng giải đáp thắc mắc trong đầu chị.
"Tôi mở một văn phòng tìm kiếm người mất tích.”
Chị ta bật cười, nhưng nụ cười tan biến khi chị nhận ra chỉ có duy nhất mình đã cười. "Cô tìm kiếm người mất tích?"
"Và giúp mọi người đoàn tụ, tìm kiếm những người thân thích đã bị mất liên lạc từ lâu, cha mẹ nuôi, những đứa trẻ nuôi, đại loại như thế,” tôi nói nhanh.
Đôi mắt chị mở to khi tôi nói. "Vậy là trường hợp của cô hoàn toàn khác so với những người trước đây.”
"Chỉ đơn thuần là sự trùng hợp.”
Grace suy ngẫm một lúc nhưng rồi cũng không nói gì "Chính vì thế mà cô biết rất nhiều về những người ở đây?”
"Chỉ một số người tham gia đóng kịch. À mà buổi tập dượt trang phục diễn ra tối nay. Helena muốn tôi mời chị tới dự.” Tôi sực nhớ Helena đã nói đi nói lại với tôi điều này khi tôi rời nhà sáng hôm đó. "Đó là vở Phù thủy xứ Oz nhưng đó không phải là nhạc kịch, Helena đã nhấn mạnh điếu đó với mọi người. Chỉ có cô ấy và diễn xuất của Dennis O'shea,” Tôi cười. "Orla Keane đóng vai Dorothy. Tôi thật sự mong chờ vở kịch," lần đầu tiên tôi nhận ra điều này. "Mục đích chính cho vở kịch này lúc đầu là vì tôi muốn có cơ hội để nói chuyện với những diễn viên chính mà không sợ bị nghi ngờ. Chúng tôi nghĩ làm theo cách đó tốt hơn rất nhiều so với việc gõ cửa nhà từng người và tìm hiểu câu chuyện ở ngay tại nhà, nhưng lẽ ra chúng tôi nên suy nghĩ kỹ hơn. Tôi đã không nhận ra rằng những câu chuyện ở đây phát tán nhanh như thế.”
"Lời nói có cánh mà," Grace trả lời, vẫn chưa hết ngạc nhiên. Chị cúi gập người nhiều hơn về phía trước. "Cô muốn tìm một người cụ thể nào đó khi chủ đích đến đây?”
"Donal Ruttle," tôi nói, còn chưa hết hy vọng sẽ tìm ra anh ta.
"Không?' Grace lắc đầu. "Cái tên này hoàn toàn không quen thuộc.”
"Anh ta khoảng 25 tuổi, đến từ Limerick, và đã đến đây từ năm ngoái.”
"Chắc chắn anh ta không sống ở làng này.”
"Tôi cũng sợ rằng anh ta không có mặt ở đây,” tôi thốt lên suy nghĩ của mình, tự dưng thấy cảm thông cho Jack Ruttle.
"Tôi đến từ Killybeggs ở hạt Donegal - tôi không biết cô có biết điều đó không…?” Grace tiếp tục ngả người về đằng trước.
"Tất nhiên là tôi biết,” tôi cười.
Mặt chị dịu lại. "Tôi cưới ở đây nhưng tên thời con gái của tôi là O'Donohue. Ba mẹ tôi tên là Tony và Margaret O'Donohue. Họ mất rồi. Tôi tình cờ thấy tên của bố tôi trên mục cáo phó của một tờ báo cách đây sáu năm. Tôi vẫn còn giữ nó ở đây, chị liếc nhìn lên chiếc tủ cạnh tường. "Carol Dempsey,” chị lại tiếp tục, "cô biết Carol chứ? Tôi tin là cô ta cũng tham gia vở kịch. Ồ, đó là một cô gái cũng đến từ hạt Donegal, rồi cô sẽ biết. Cô ấy là người báo cho tôi biết mẹ tôi đã mất khi cô ấy đến đây mấy năm trước.”
"Tôi lấy làm tiếc về việc này.”
"Ồ, vâng..?' Grace nói giọng chùng xuống. "Khi đó tôi chỉ là một đứa trẻ, ' chị giải thích, "nhưng tôi có một ông chú tên là Donie, ông chuyển tới Dublin một vài năm trước khi tôi tới đây.
Tôi gật đầu, chờ đợi câu chuyện tiếp tục nhưng chị im lặng và nhìn tôi thăm dò. Tôi ngọ nguậy trên ghế, cảm thấy không thoải mái khi nhận ra chị đưa cho tôi rất nhiều thông tin với hy vọng đánh thức trí nhớ trong tôi.
"Xin lỗi Grace,” tôi nói nhẹ nhàng. "Có thể tất cả những điều đó diễn ra trước khi tôi thành lập công ty tìm kiếm của mình. Chị ở đây được bao lâu rồi?"
"Mười bốn năm.” Chắc là tôi đã nhìn chị với ánh mắt vô cùng cảm thông, đến mức chị vội giải thích, "Tôi thực sự thích ở đây, đừng hiểu lầm tôi. Tôi có một người chồng tuyệt vời và ba đứa con đáng yêu, tôi sẽ không quay về dù chỉ một giây, nhưng tôi vẫn luôn tự hỏi…” Chị thẫn thờ một lúc. "Tôi xin lỗi. Chị ngồi thẳng người và trấn tĩnh lại.
"Không vấn đề gì. Tôi cũng muốn biết mà,” tôi nói lịch sự, "nhưng thực sự tôi không biết những người chị vừa nhắc tới. Tôi xin lỗi.”
Một khoảnh khắc im lặng và tôi nghĩ mình đã làm Grace buồn, nhưng khi cất tiếng trở lại, dường như chị ta đã trở về bình thường
"Điều gì đã khiến cô muốn tìm người mất tích. Đó là một nghề khá lạ lùng.”
Tôi cười. “Còn bây giờ tôi có một câu hỏi”. Tôi nghĩ về vấn đề là khởi điểm của mọi việc. "Chỉ hai từ thôi,” tôi mỉm cười. " Jenny-May Butler. Cô ấy sống ở căn nhà đối diện khi tôi còn là một đứa trẻ ở Leitrim, nhưng cô ấy đã bị mất tích khi mới lên mười.”
"Ồ, có " Grace mỉm cười, "Jenny-May là một lý do chính đáng để cô tìm kiếm. Thật là một con người kỳ lạ.”
Phải mất một giây để tôi hiểu chị ta đang nói gì. Tim tôi nhảy ra khỏi lồng ngực vì ngỡ ngàng. "Cái gì? Chị vừa nói gì?"