← Quay lại trang sách

Năm Mươi

Nhanh lên, Bobby!" Tôi hét to, húc đầu vào cửa của cửa hàng Tìm Kiếm Đồ Thất Lạc.

"Chuyện gì đấy?" Cậu ta hét lại từ trên cầu thang.

"Mang máy ảnh theo, cầm chìa khóa của cậu đi, khóa cửa lại và đi theo tôi. Chúng ta phải đi ngay!” Tôi để cửa tự động đóng lại và chạy như bay trên dãy hành làng, câu nói của Grace vẫn văng vẳng đâu đó bên tai.

Tôi biết Jenny-May. Grace đã chỉ đường cho tôi. Tôi phải đến gặp cô ta ngay bây giờ. Sự phấn khích của tôi đã vượt qua điểm sôi và đang tràn ngập sức nóng, chực chảy tràn ra ngoài khi tôi không còn đủ kiên nhẫn đứng trên hành lang đợi Bobby. Tôi cần cậu ta chỉ đường đến nhà Jenny-May ở trong rừng, tuy tôi không đủ kiên nhẫn để giải thích cho cậu ta hiểu tôi đang cần gì.

Bobby đã ra tới cửa, nhìn tôi hoang mang. "Có chuyện quái quỷ gì xảy ra với chị vậy -" Cậu ta lập tức im bặt khi nhìn thấy' vẻ mặt của tôi. "Xảy ra chuyện gì vậy? "

"Hãy lấy đồ của cậu đi, Bobby, nhanh lên.” Tôi đẩy cậu ta vào lại. "Tôi sẽ giải thích cho cậu trên đường đi. Nhớ mang theo máy ảnh.” Tôi sốt ruột đi đi lại lại khi cậu ta lúng túng gắng gom đủ đồ cần thiết, gắng đuổi theo tốc độ mà tôi đang gào thét cậu ta phải theo.

Ngay khi cậu ta vừa khóa cửa xong, tôi đi ngược lại con đường bụi bặm với đầy uy lực, cảm thấy ngày càng nhiều ánh mắt đang dán chặt vào mình, sau sự kiện cộng đồng tụ tập đêm qua.

"Đợi chút, Sandy!” Tôi nghe tiếng Bobby thở hổn hển sau lưng. "Chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy? Như thể có quả tên lửa đang đuổi đến đít chị vậy! "

"Cũng có thể,” tôi cười, tiếp tục lao đi như tên bắn.

"Chúng ta đi đâu?” Cậu ta chạy bộ cạnh tôi.

"Đến đây. ' Tôi giúi tờ chỉ đường vào tay cậu ta và tiếp tục đi.

"Từ từ nào. Chậm lại,” Bobby nói, cố gắng vừa đọc vừa chạy cho kịp tôi. Mỗi sải chân của tôi bằng hai sải chân của cậu ta nhưng không vì thế mà tôi đi chậm lại. "Dừng lại! " cậu ta hét rất to giữa khu chợ khiến những người khác quay lại nhìn chúng tôi chằm chằm. Cuối cùng tôi cũng phải ngừng bước. "Nếu chị muốn em đọc cái này cho tử tế thì chị phải nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra.”

Tôi vội vàng giải thích, chưa bao giờ trong đời tôi lại nói nhanh như thế.

"Được rồi, em nghĩ là em đã hiểu," Bobby nói, dù vẫn chưa hoàn toàn hiểu, "nhưng em chưa bao giờ đi về hướng này cả.” Cậu ta nghiên cứu lại bản đồ lần nữa. "Chúng ta phải hỏi lại Helena hoặc Joseph.”

"Không! Chúng ta không có thời gian! Chúng ta phải đi ngay bây giờ," tôi van nài giống như một đứa trẻ được nuông chiều. "Bobby, tôi đã chờ đợi thời khắc này trong suốt 24 năm qua. Làm ơn đừng bắt tôi phải chờ đợi thêm nữa khi tôi đã gần chạm vào nó.”

"Đúng thế, Dorothy, nhưng cứ đi theo con đường gạch màu vàng này sẽ mất nhiều thời gian hơn đó,” cậu ta chế giễu tôi.

Tôi cười dù trong lòng khá thất vọng.

"Em hiểu sự vội vàng của chị nhưng nếu em cứ đưa chị đến địa điểm này chúng ta sẽ mất thêm 24 năm nữa trước khi chúng ta tới được đó. Em không hề biết khúc này của khu rừng, em chưa bao giờ biết Jenny-May là ai, và em cũng không hề có người bạn nào sống ở tít trong khu đó. Nếu chúng ta bị lạc, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn. Hãy đến gặp Helena, nhờ chị ấy giúp đỡ trước xem sao.”

Dù Bobby chỉ trạc nửa tuổi tôi, nhưng cậu nói có lý và tôi miễn cưỡng chuyển hướng đi về phía nhà Helena và Joseph.

Helena và Joseph đang ngồi trên chiếc ghế dài đặt trước cửa, cùng nhau tận hường những giây phút thư giãn vào trưa Chủ Nhật. Bobby, cảm nhận được sụ khẩn thiết từ phía tôi, vội vàng đi thẳng vế phía Helena và Joseph trong khi Wanda nhảy vội từ khu đất trống nơi con bé đang chơi chạy ùa về phía tôi.

"Chào cô Sandy," con bé nói, nắm tay tôi và nhảy chân sáo bên cạnh khi tôi rảo bước về phía ngôi nhà.

"Chào Wanda," tôi nói bằng giọng mệt mỏi, dù cố gắng giấu nụ cười sau đó.

"Cô đang cầm gì ở trong tay vậy?"

"Cô đang cầm tay của Wanda mà,” tôi nói.

Con bé nhướng mắt. "Không, là tay kia cơ."

"Đó là một cái máy ảnh chụp ảnh lấy ngay."

" Vì sao? "

"Vì sao đó lại là cái máy ảnh ư?"

"Không. Vì sao cô lại cầm theo nó? "

"Vì cô muốn chụp hình một người.”

“Ai vậy?”

"Một cô gái mà cô từng biết.”

" Là ai cơ? "

"Một cô gái tên là Jenny-May Butler.”

"Cô ấy là bạn cô à?"

"Không hẳn thế?'

"Vậy thì vì sao cô lại muốn chụp hình cô ta?"

"Cô cũng không biết nữa."

"Cớ phải vì cô nhớ cô ấy không'"

Tôi định nói không nhưng đã kịp dừng lại. "Thực sự là cô rất nhớ cô ấy, rất nhớ.”

"Cô định gặp cô ấy hôm nay ư?”

"Đúng thế,” tôi cười, xốc con bé lên và quay vòng tròn làm nó sung sướng tột độ. "Cô sẽ gặp Jenny-May Butler hôm nay! "

Wanda bắt đầu cười không nén lại được và hát một bài hát tự chế về một cô gái tên là Jenny-May, rõ ràng cô bé mới sáng tác tức thì, và tôi vô cùng thích thú.

"Chị sẽ đi cùng em,” Helena nói, cắt ngang bài hát của Wanda và hôn nhẹ vào trán con bé. Tôi nhanh chóng chụp ảnh hai mẹ con khi họ không để ý.

"Đừng có lãng phí hộp mực màu," Bobby hét vào mặt tôi và tôi gầm gừ lại vào mặt cậu ta.

"Không, Helena, em không nghĩ chị nên đi cùng em” Tôi vung vẩy những bức ảnh trên không trung cho mực màu mau khô trước khi cất chúng vào túi áo. "Chị có buổi dượt trang phục tối nay. Điều đó quan trọng hơn. Chỉ cần chị giải thích cho Bobby khu vực đó ở chỗ nào.” Tôi bắt đầu bồn chồn lo sợ.

Helena nhìn đồng hồ và tôi cảm thấy nhói đau khi nghĩ về chiếc đồng hồ của mình. "Bây giờ mới chỉ hơn một giờ. Việc chọn trang phục sẽ không bắt đầu trước bảy giờ, chúng ta sẽ về kịp. Ngoài ra, chị cũng muốn đi với em.” Chị vuốt nhẹ vào cằm tôi và nháy mắt. "Điều này quan trọng hơn, hơn nữa chị biết chính xác chúng ta sẽ đi đâu. Rõ ràng địa điểm này không xa chỗ chị và em gặp nhau tuần trước.”

Joseph đi về phía tôi. Anh giơ cao tay. "Chúc một chuyến đi an toàn, các cô gái kipepeo.”

Tôi cầm tay anh với một chút bối rối. "Tôi sẽ quay về, Joseph.”

"Tôi hy vọng thế,” anh cười và dặt bàn tay còn lại trên đầu tôi "Khi cô quay về, tôi sẽ giải thích cô gái Kipepeo nghĩa là gì.”

"Anh nói dối," tôi nói, mắt nheo lại.

"Được rồi, đi thôi," Helena nói, quàng chiếc khăn màu vàng chanh lên vai.

Chúng tôi cất bước đi về hướng khu rừng, Helena dẫn đầu. Ờ bìa rừng xuất hiện một phụ nữ trẻ, dáng vẻ bỡ ngỡ khi nhìn quanh khu làng.

"Chào mừng cô,” Helena nói với cô gái.

"Chào mừng cô," Bobby mừng rỡ nói.

Cô gái tiếp tục bỡ ngỡ nhìn từ mặt hai người sang nhìn tôi.

"Chào mừng cô,” tôi cười, chỉ cô hướng đi về phía phòng đăng ký.

Con đường Helena chọn rất quang đãng và là con đường mòn đã có khá nhiều người đi. Không khí nơi đây gợi nhắc tôi nhớ tới những ngày đầu tiên tôi ở một mình trong cánh rừng này, tự hỏi mình đang ở đâu. Mùi gỗ thông ngào ngạt, trộn lớn với hương của rêu, vỏ cây và lá mục. Có mùi ấm thấp của những chiếc lá đã thối rữa hòa quyện với mùi hương ngọt ngào của những loài hoa dại. Những con muỗi trú ẩn trong các hốc nhỏ, bay vo ve tạo thành từng vòng tròn. Những chú sóc đỏ chuyền lách nhách từ cành này sang cành khác và Bobby thỉnh thoảng dừng lại để nhặt một vật gì đó mà cậu ta thích trên đường đi. Chúng tôi không thể đi bộ nhanh như tôi muốn. Hôm qua tôi đã tưởng rằng khả năng tìm thấy Jenny-May là không còn nữa; ngày hôm nay tôi đi ngược lại con đường đã đưa tôi đến đây để thục sự đến gặp cô ấy.

Grace Burns nói với tôi rằng ]enny-May đến khu làng này cùng một người đàn ông Pháp đứng tuổi, người sống rất sâu trong khu rừng hàng năm trời. Cô ấy đã gõ cửa nhà ông, tìm kiếm sự giúp đỡ khi cô đến đây những năm trước. Trong vòng 40 năm sống ở Chốn Này hiếm khi nào ông vào làng, nhưng 24 năm trước ông đã đến phòng đăng ký cùng một cô bé 1 0 tuổi tên là Jenny-May Butler, đứa bé nhất quyết đòi ông làm người bảo hộ cho nó và đó là người duy nhất cô bé tin cậy. Cho dù ông chỉ muốn sống một mình, ông đồng ý chăm nom cô bé. Ông quyết định vẫn ở căn nhà trong khu rừng sâu thẳm nhưng luôn đảm bảo ]enny-May đến trường mỗi ngày và có được những người bạn. Cô bé trở nên thông thạo tiếng Pháp, và thường sử dụng ngôn ngữ này khi ở trong làng, nên rất ít người trong cộng đồng những người Ai-len sống ở đây biết về gốc gác của cô. Jenny-May chăm sóc người bảo hộ của cô cho đến ngày ông mất cách đây 15 năm. Cô quyết định ở lại ngôi nhà ông đã làm cho cô, hoàn toàn biệt lập ở trong rừng, và thỉnh thoảng lắm mới tự mình đi vào làng.

Đi được khoảng 20 phút, chúng tôi đến khoản rừng trống nơi tôi đã gặp Helena và chị nhất định muốn chúng tôi dừng chân nghỉ. Chị dốc nước uống từ trong binh nước mang theo và chuyền nó cho tôi và Bobby. Tôi không cảm thấy nóng và khát dù đó là một ngày nắng chói chang. Tâm trí tôi còn mải nghĩ tới Jenny-May. Tôi muốn tiến lên, muốn đi tiếp cho tới khi gặp Jenny-May. Còn sau đó tôi không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp.

"Lạy Chúa, em chưa bao giờ thấy chị như thế này," Bobby vừa nói vừa chằm chằm nhìn tôi rất kỳ lạ. "Cứ như thể có kiến bò trong quần chị vậy."

"Cô ấy vẫn luôn thế mà," Helena nhắm mắt và quạt lấy quạt để khuôn mặt đầy mồ hôi.

Tôi đứng nhấp nhổm bên cạnh Helena và Bobby, đi lại xung quanh, chân đá những chiếc lá rụng và cố gắng một cách tuyệt vọng kiếm chế hoocmon kích thích adrenalin đang chảy rần rật trong người. Cảm thấy sự bồn chồn cứ thế tăng lên mỗi giây nên cuối cùng họ cũng quyết định đi tiếp, khiến tôi mừng rỡ nhưng cũng không kém phần cảm thấy tội lỗi.

Đoạn đường tiếp theo dài hơn Helena tưởng. Chúng tôi mất 30 phút nữa cho tới khi nhìn thấy từ đằng xa một ngôi nhà bằng gỗ nhỏ nhắn trên một khu đất trống. Khói bốc lên từ ống khói trên mái nhà, cuộn về hướng những cây thông đang vươn cao cho tới khi mất hút sau những tán cây đi về hướng họ không thể vươn tới, quyện vào bầu trời không một gợn mây.

Chúng tôi dừng bước khi nhìn thấy ngôi nhà nhỏ từ xa. Helena mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng mệt mỏi và tôi cảm thấy ân hận vì đã để chị đi theo trong một ngày nắng nóng như thế này. Bobby nhìn ngôi nhà nhỏ có phần thất vọng, có lẽ cậu mong thấy cái gì đó sang trọng hơn. Còn tôi thì ngược lại, cảm thấy hồi hộp hơn bao giờ hết. Hình ảnh ngôi nhà nằm khiêm nhường trước mặt làm tôi kinh ngạc. Đó là ngôi nhà của một cô bé luôn khoe khoang là muốn có nhiều thứ hơn, vậy mà trước mặt tôi đây chỉ là một giấc mơ, một bức tranh nhỏ bé hoàn hảo. Cũng giống như Jenny-May vậy.

Những cây thông cao vút sừng sững che chờ hai bên nhà. Đằng trước là một khu vườn nhỏ dễ thương giữa một khu đất trống rộng rãi với những bụi cây nhỏ, những khóm hoa xinh xắn và một luống rau mà nhìn từ xa như vườn trồng thảo mộc. Ruồi và muỗi, dưới ánh nắng mặt trời, trông như những sinh vật cộng sinh bay vòng vòng trong không khí, ổ của chúng vỡ òa, tan vào khí trời. Những tia nắng chiếu qua kẽ lá rọi xuống khiến ngôi nhà trông như một điểm sáng trên sân khấu.

"Ô, hãy nhìn kìa,” Helena nói, đưa bình nước cho Bobby khi cửa trước của ngôi nhà bật mờ và một cô bé có mái tóc vàng hoe ùa ra. Tiếng cười của cô bé vang vọng cả khu đất trống và dội về phía chúng tôi qua những con gió nhẹ. Tôi vội đưa tay bịt miệng. Chắc hẳn tôi đã phát ra âm thanh gì đó, dù tôi không nghe thấy, vì Bobby và Helena ngay lập tức quay lại nhìn tôi. Nước mát tôi trào dâng khi nhìn thấy cô bé, có lẽ chưa tới năm tuổi Trông cô giống hệt cô bé tôi đã đi học cùng trong những ngày đầu tiên tới trường. Từ trong nhà vọng ra tiếng một người phụ nữ và tim tôi đập thình thịch.

“Daisy!”

Rồi tiếng một người đàn ông: "Daisy!”

Cô bé Daisy chạy vòng quanh khu vườn phía trước, vừa chạy xoắn xuýt vừa cười khúc khích, chiếc váy màu vàng chanh tung bay khi cô bé xoay người trong gió.

Ở cửa trước một người đàn ông xuất hiện và đuổi theo cô bé. Tiếng cười khúc khích chuyến thành những tiếng hét đầy phấn khích. Người đàn ông giả vờ gầm lên dữ dội và đuổi theo cô bé, giả vờ sắp bắt được cô đến nơi rồi khiến cô bé càng cười phấn khích. Cuối cùng anh cũng túm được cô và quanh vòng cô trên không trung trong khi cô bé không ngừng thét lên "Nữa, nữa, nữa!” Người đàn ông dừng lại khi cả hai đều mệt lử và cầm tay cô bé dắt vào trong nhà. Anh dừng chân trên bậc cửa và xoay người chầm chậm nhìn thằng vào chúng tôi.

Anh gọi với vào trong nhà. Chúng tôi lại nghe tiếng một người phụ nữ vọng ra nhưng không nghe rõ lời. Rồi anh lại nhìn thẳng vào chúng tôi.

"Tôi có thế giúp gì các bạn?" anh nói to, đưa tay lên trán che ánh nắng chói chang hắt vào mắt.

Helena và Bobby nhìn tôi. Còn tôi vẫn không rời mắt khỏi người đàn ông và cô bé anh đang dắt trong tay, không thể cất lên lời nào.

"Ồ, vâng, cám ơn anh. Chúng tôi muốn hỏi thăm về ]enny-May Butler,” Helena lịch sự nói thêm. "Tôi cũng không chắc chúng tôi tìm đến đúng địa chỉ chưa.”

Tôi thì chắc chắn là đúng địa chỉ rồi.

"Là ai muốn gặp cô ấy vậy?" anh hỏi lịch sự. "Xin lỗi là tôi không thể nhìn rõ các bạn từ chỗ này.” Vừa nói anh vừa tiến lên phía trước một chút.

"Sandy Shortt muốn gặp cô ấy,” Helena nói với lên.

Có bóng người xuất hiện ở cửa.

Tôi nghe thấy tiếng thở rất sâu của mình.

Mái tóc dài màu vàng, dáng người mảnh dẻ và xinh xắn. Vẫn dáng người đó nhưng lớn hơn. Trạc tuổi tôi. Đứa trẻ trong con người đó đã biến mất. Cô mặc một cái váy cotton trắng rộng và đi chân trần. Chiếc khăn lau chén cô đang cầm trên tay rớt xuống khi cô đưa tay lên trán che ánh nắng chói chang và mắt cô dán chặt lên người tôi.

"Sandy?” Giọng cô già hơn nhưng vẫn âm điệu đó. Hơi run, không chắc chắn, ẩn chứa một chút sợ hãi xen lẫn mừng rỡ.

"Jenny-May, ' tôi gọi lại, cảm nhận đúng âm điệu ấy trong giọng nói của tôi.

Và rồi tôi nghe tiếng cô khóc khi cô bước về phía tôi. tiếng tôi khóc khi tôi tiến về phía cô. Tôi thấy tay cô rộng mở hướng về phía tôi và tôi cũng làm vậy. Khoảng cách giữa chúng tôi nhỏ dần, ý nghĩ một ngày nào đó cô đứng trước mắt tôi đang dần thành hiện thực. Nước mắt cô chảy tràn trên má, chắc tôi cũng thế. Chúng tôi khóc như những đứa trẻ khi chạy về phía nhau, chúng tôi nhìn kỹ vào mặt, tóc và cơ thể nhau và cùng ôn lại: những điều tốt và những điều xấu. Rồi chúng tôi ôm chặt lấy nhau và ngã vào lòng nhau. Vừa khóc, vừa ôm, vừa nhìn vào mặt nhau, người này lau nước mát trên má người kia và lại tiếp tục ôm nhau. Không bao giờ muốn rời đi cả.