Chương 13
“Thế giới này không chấp nhận dị vật. Nên tôi cứ khốn khổ mãi vì điều này.”
Shiraha vừa uống trà nhài lấy ở quầy đồ uống tự chọn vừa nói.
Trà nhài là do tôi lấy hộ vì anh ta chỉ ngồi im bất động. Đến lúc thấy cốc nước đặt trước mặt, anh ta cũng cứ thế uống, không cảm ơn lấy một tiếng.
“Không giống mọi người là không được. Tại sao ngoài 30 rồi mà vẫn chỉ làm bán thời gian? Tại sao lại chưa từng yêu ai? Rồi họ còn điềm nhiên hỏi có kinh nghiệm giường chiếu hay chưa nữa chứ. Chưa kể còn vừa cười vừa nói kiểu: ‘Không tính kiểu bóc bánh trả tiền đâu đấy!’ Đúng là cái bọn! Chả làm gì ảnh hưởng đến ai nhưng chỉ vì là thiểu số mà mọi người thản nhiên cưỡng bức cuộc đời tôi.”
Vốn cho rằng Shiraha gần như là tội phạm tình dục nên khi thấy anh ta tỉnh queo dùng từ “cưỡng bức” để ví von cho sự khổ sở của mình mà không để tâm tới cô bé làm thêm hay vị khách nữ bị anh ta quấy rối, tôi đã nghĩ, con người này chỉ ngập tràn ý thức mình là người bị hại, chứ hoàn toàn chưa từng nghĩ có khi mình chính là kẻ gây hại.
Chắc anh ta có sở thích muốn được thương hại nên tôi đế đại vào.
“Haizzz. Thế cũng khổ thật.”
Tôi cũng thấy phiền toái nhưng chẳng có gì phải xù lông lên nên không hiểu nổi vì sao Shiraha lại phải kêu ca tới như vậy. Vừa nghĩ chắc anh ta cũng khó sống lắm tôi vừa nhấp một ngụm nước ấm.
Cảm thấy không cần phải uống thứ nước có vị nên tôi chỉ uống nước trắng mà không bỏ trà vào. Shiraha lên tiếng.
“Cho nên tôi mới muốn kết hôn để bọn họ không nói gì được về cuộc đời tôi nữa.
“Tốt nhất là với người có tiền. Vì tôi có ý tưởng khởi nghiệp trên mạng. Nhưng tôi không nói chi tiết đâu nhỡ bị bắt chước. Nếu tìm được người đầu tư cho ý tưởng đó thì còn gì bằng. Ý tưởng của tôi chắc chắn sẽ thành công, rồi không ai có thể phàn nàn gì về tôi nữa.”
“Ủa, anh ghét bị người khác can thiệp vào cuộc đời mình, thế nên đã chọn cách sống sao để không bị những người đó phàn nàn à?”
Tôi thấy thật kỳ cục vì như thế thành ra hoàn toàn khuất phục xã hội rồi còn đâu.
“Tôi thấy mệt mỏi lắm rồi.”
Nhưng Shiraha nói vậy nên tôi gật đầu.
” ‘Mệt rồi’ nghe không hợp lý lắm. Nếu chỉ cần kết hôn là không bị chỉ trích gì nữa, thì cứ làm vậy là chuyện sẽ được giải quyết vừa nhanh vừa hợp lý quá còn gì.”
“Đừng nói đơn giản thế chứ. Đàn ông khác phụ nữ, chỉ vậy thôi cũng vẫn bị chỉ trích đấy. Không ra ngoài xã hội thì bị nói, tìm việc mà làm đi, làm rồi thì lại bảo kiếm nhiều tiền nữa đi, kiếm được rồi thì lấy vợ sinh con đẻ cái đi. Cứ liên tục bị xã hội phán xét như thế. Nên đừng đánh đồng tôi với bọn đàn bà nhàn nhã.”
Shiraha khó chịu nói, tôi tiếp lời: “Ồ, thế thì chẳng giải quyết được gì cả à. Hóa thành vô nghĩa à?” nhưng anh ta không đáp lại mà tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“Tôi đã đọc lại sách lịch sử để tìm hiểu xem thế giới sai lầm như thế này từ khi nào. Xem lại từ thời Meiji, Edo, Heian, hay thời nào đi nữa thì thế giới vẫn cứ sai lầm. Quay lại cả thời Jomon cũng thế!”
Shiraha rung bàn làm trà nhài sánh cả ra khỏi tách.
“Nhờ vậy tôi đã nhận ra một điều. Thế giới này chẳng thay đổi gì so với thời Jomon. Những kẻ không có ích cho bộ tộc như đàn ông không săn bắt hay phụ nữ không sinh con sẽ bị loại bỏ. Còn xã hội hiện đại bây giờ, rao giảng chủ nghĩa cá nhân nhưng những con người không thuộc về bộ tộc sẽ bị mổ xẻ, ép uổng và rốt cuộc bị tống khứ ra khỏi bộ tộc.”
“Anh Shiraha thích chuyện thời Jomon nhỉ.”
“Không phải là thích. Cực ghét ấy chứ! Nhưng xã hội này chính là thời Jomon đội lốt hiện đại thôi. Gã đàn ông khỏe mạnh, săn được thú lớn có đàn bà vây quanh, lấy được cô gái đẹp nhất làng. Còn lại những người không đi săn hoặc có đi cũng chẳng được tích sự gì vì yếu kém thì bị coi thường. Cấu trúc hoàn toàn vẫn vậy.”
“Hơ…”
Tôi chỉ có thể buông một từ ngớ ngẩn như vậy. Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận hoàn toàn những điều Shiraha nói. Cửa hàng tiện ích cũng vậy, chỉ có nhân viên chúng tôi bị thay thế chứ quang cảnh vẫn luôn như ban đầu.
Câu nói “Ở đây chẳng thay đổi gì nhỉ” của bà khách quen văng vẳng trong đầu.
“Sao cô Furukura cứ bình thản như vậy được nhỉ? Cô không thấy xấu hổ sao?”
“Ơ, vì sao chứ?”
“Cứ chỉ làm bán thời gian đến thành bà già vẫn không ai rước cho. Người như cô, có là gái trinh cũng là đồ cũ thôi. Thật nhơ nhuốc. Chẳng khác nào mấy bà cô già không đẻ được con, cũng không lấy được chồng cứ luẩn quẩn trong làng thời Jomon. Chỉ là gánh nặng cho bộ tộc. Tôi là đàn ông còn lật ngược được tình thế chứ cô Furukura thì không cứu vãn được rồi.”
Tôi thấy Shiraha không nhất quán khi vừa mới bực bội vì bị chỉ trích đã lại thốt ra những lời chê bôi tôi bằng lý luận dựa trên giá trị quan giống với thứ đang làm anh ta khốn khổ. Nhưng có lẽ người đang cảm thấy cuộc đời mình bị cưỡng bức mà được công kích cuộc đời người khác theo cách tương tự chắc cũng thấy thoải mái hơn một chút chăng.
Shiraha phàn nàn: “Tôi muốn uống cà phê cơ mà” khi nhận ra thứ đang uống là trà nhài nên tôi đứng lên, lấy một tách cà phê ở quầy đồ uống mang đến đặt trước mặt anh ta.
“Dở quá! Cà phê ở những chỗ này đúng là vứt đi.”
“Anh Shiraha, nếu mục đích của anh chỉ là kết hôn thì anh thấy sao nếu đăng ký kết hôn với tôi?”
Tôi đặt vấn đề lúc ngồi vào ghế, sau khi đặt ly nước lọc thứ hai vào chỗ của mình.
Shiraha kêu toáng lên.
“Hả!?”
“Nếu ghét bị mổ xẻ đến thế và không muốn bị khai trừ khỏi bộ tộc thì làm luôn đi có phải hơn không? Về săn bắt… ý tôi là công việc thì không biết thế nào nhưng có hôn thú anh sẽ tránh được nguy cơ bị mổ xẻ về kinh nghiệm tình trường hay giường chiếu đấy!”
“Tự dưng cô nói cái gì vậy? Cô hâm đấy à? Xin lỗi chứ với người như cô tôi không cương cứng nổi!”
“Cương cứng? Cái đó thì liên quan gì tới hôn thú? Hôn thú chỉ là giấy tờ còn cương cứng là hiện tượng sinh lý mà.”
Shiraha không nói cự lại nên tôi từ tốn giải thích.
“Đúng như anh nói, có lẽ thế giới đang là thời Jomon. Người không cần cho bộ tộc sẽ bị dồn ép, xa lánh. Cũng giống cơ chế vận hành của cửa hàng tiện ích. Người không cần cho cửa hàng sẽ bị giảm giờ làm rồi đuổi việc.”
“Cửa hàng tiện ích á…?”
“Để tiếp tục được ở lại cửa hàng tiện ích thì ta chỉ có cách làm ‘nhân viên’ mà thôi. Chuyện này đơn giản, chỉ cần mặc đồng phục, hành xử theo đúng hướng dẫn. Nếu thế giới là thời Jomon thì cứ coi như mình đang sống trong thời Jomon đi. Cứ đội lốt một người bình thường, hành xử theo đúng hướng dẫn thì sẽ chẳng lo bị đuổi ra khỏi bộ tộc hay bị coi là đồ vô tích sự.”
“Tôi chẳng hiểu cô đang nói cái gì nữa!”
“Nghĩa là anh hãy đóng vai một sinh vật giả tưởng có tên ‘người bình thường’ với mọi người đi. Nó giống như anh đóng vai sinh vật giả tưởng có tên ‘nhân viên’ như mọi người ở cửa hàng tiện ích ấy.”
“Việc ấy khó nên tôi mới phải khổ thế này đây.”
“Chẳng phải nãy giờ anh vẫn định sống theo ý người khác sao? Đúng đến lúc quan trọng thì lại thấy khó hả? Mà cũng đúng, dành cả đời để đương đầu với thế giới giành lấy tự do cho mình thì mới là thành thật với nỗi khổ tâm của chính mình.”
Shiraha có vẻ không còn lời nào nên chỉ biết lườm tách cà phê.
“Cho nên nếu khó thì không cần phải cố. Tôi khác anh, tôi mặc kệ nhiều thứ. Đặc biệt, tôi không có suy nghĩ riêng, nên nếu bộ tộc có phương châm của bộ tộc thì tôi thấy nghe theo cũng chẳng sao.”
Ai cũng loại bỏ phần kỳ lạ ra khỏi cuộc đời mình. Phải chăng điều này được cho là “chữa lành”?
Hai tuần nay tôi bị hỏi 14 lần câu “Sao không kết hôn?”. Câu “Sao lại làm bán thời gian?” thì 12 lần. Nên tôi sẽ loại bỏ từ phần bị nói nhiều nhất.
Đâu đó trong lòng, tôi vẫn mong sẽ thay đổi được. Dù là thay đổi tích cực hay tiêu cực thì vẫn còn hơn tình trạng đóng băng như bây giờ. Shiraha không trả lời mà chỉ săm soi như muốn chọc thủng mặt nước đen ngòm của ly cà phê trước mặt bằng vẻ mặt nghiêm trọng.