Chương 14
Rốt cuộc, khi tôi chào “vậy nhé!” rồi toan ra về thì Shiraha lại nói một câu ỡm ờ: “Hay để tôi nghĩ thêm một chút đã…” hòng giữ tôi lại, vài giây trôi qua.
Nghe câu chuyện bập bõm từ Shiraha thì có vẻ anh ta đang ở chung phòng với ai đó nhưng không nộp tiền nhà nên gần như bị đuổi ra ngoài. Trước kia, gặp phải lúc như thế này anh ta thường về nhà bố mẹ ở Hokkaido, nhưng 5 năm trước, em trai lấy vợ, nhà cũ được sửa sang lại thành nhà cho hai hộ và giờ em dâu cùng cháu đang ở đó, có về cũng chẳng còn chỗ. Shiraha lại bị em dâu khinh ghét nên ngay cả việc dựa dẫm vay tiền em trai giờ cũng không được thoải mái nữa.
“Từ hồi đứa em dâu tham gia vào là loạn. Nó cũng ăn bám em trai tôi mà không biết điều còn vênh váo trong nhà. Đồ chết tiệt!”
Chuyện đời Shiraha dài dòng pha lẫn sự căm phẫn khiến tôi không để tai nghe mấy, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ.
Sắp 11 giờ đêm rồi. Ngày mai tôi vẫn đi làm. Tôi học được từ cửa hàng trưởng thứ hai rằng giữ gìn sức khỏe để đi làm cũng nằm trong phần lương được trả, vậy mà hôm nay chắc thiếu ngủ mất.
“Anh Shiraha, vậy anh đến nhà tôi đi! Chỉ cần anh nộp tiền ăn là được.”
Shiraha không còn chỗ nào để đi, cứ mặc anh ta thế này chắc sẽ bám lấy quầy nước uống tới sáng. Thấy phiền toái nên tôi kéo luôn Shiraha đang “Ô” với “Ơ, nhưng…” về nhà.
Vào trong nhà, đứng sát anh ta tôi mới nhận ra người này toát ra mùi của một kẻ lang thang. Tôi giục anh ta đi tắm, dúi cho cái khăn rồi đóng chặt cửa nhà tắm lại. Nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi hoa sen tôi mới thở phào.
Shiraha tắm khá lâu làm tôi suýt ngủ quên trong lúc đợi. Tôi chợt nhớ ra liền gọi cho em gái.
“Alô?”
Em gái tôi bắt máy. Đồng hồ vẫn chưa sang ngày mới, chắc nó vẫn đang thức.
“Xin lỗi chị gọi muộn quá. Yutaro khỏe không?”
“Không sao chị, Yutaro cũng vừa ngủ, giờ em mới được nghỉ đây. Sao thế?”
Tôi hình dung ra hình ảnh đứa cháu chắc đang ngủ trong cùng căn phòng ấy. Cuộc đời em gái luôn tịnh tiến. Bằng chứng là một sinh vật trước đây không có giờ lại đang hiện hữu. Liệu em tôi có giống mẹ, mong cuộc đời tôi có gì đó thay đổi? Tôi thử bộc bạch với nó.
“Cũng chẳng phải việc gì gấp quá đâu… em này, thực ra bây giờ đang có một người đàn ông ở nhà chị.”
“Sao cơ!?”
Em tôi đổi giọng, nghe như bị nấc, tôi định hỏi thăm thì bị chặn lại bởi giọng nói cuống cuồng gần như gào lên.
“Ôi, thật không!? Chị không đùa đấy chứ!? Ui mà từ bao giờ!? Từ lúc nào, chị! Anh ta là người thế nào?”
Bị hỏi tới tấp tôi trả lời.
“Cũng mới đây. Một người cùng chỗ làm.”
“Thế hả… Chị, chúc mừng chị…!”
Tôi hơi lúng túng vì không bị vặn vẹo mà đột nhiên lại được chúc phúc.
“Chả biết có đáng chúc mừng không nữa.”
“Em chưa biết là người thế nào nhưng trước giờ đã bao giờ chị nói chuyện này đâu nên… Em vui lắm! Em ủng hộ chị!”
“Thật hả…?”
“Mà chị thông báo với em thế này chắc tính đến chuyện kết hôn rồi phải không…!? Ui em xin lỗi… Em láu táu quá!”
Nó mau mồm mau miệng hơn hẳn bình thường. Tôi có cảm giác với tình trạng phấn chấn này mà có nói giờ là thời Jomon đội lốt xã hội hiện đại thì chắc nó cũng cho là đúng.
Ra là vậy, thực ra đã có quy trình cả rồi. Đến giờ tôi mới nhận ra, định hình của “con người bình thường” chẳng thay đổi gì suốt từ thời Jomon, chẳng qua đã ăn sâu trong đầu mọi người nên không phải mất công viết ra giấy thôi.
“Chị, tốt quá rồi. Chị phải vất vả bao nhiêu lâu nay, cuối cùng cũng tìm được người hiểu mình…”
Em tôi tự tưởng tượng rồi tự cảm động. Thấy cái kiểu như “chị khỏi rồi đấy” này tôi lại nghĩ “nếu đơn giản vậy sao không chỉ cho chị ngay từ đầu đi có phải đỡ mất bao nhiêu công rồi không”.
Ngắt điện thoại ngẩng lên thì thấy Shiraha vừa ra khỏi nhà tắm đang đứng một chỗ không biết làm gì.
“À, anh chưa có đồ thay nhỉ. Đây, đây là đồng phục hồi cửa hàng mới khai trương tôi xin lại khi đổi sang đồng phục mới. Dùng chung cho cả nam nữ nên chắc anh mặc được đấy.”
Shiraha hơi ngập ngừng nhưng cũng đỡ lấy bộ đồng phục màu xanh lá cây rồi khoác lên người. Tay anh ta dài nên có vẻ hơi chật nhưng vẫn kéo được khóa lên. Phần dưới anh ta chỉ quấn độc cái khăn tắm nên tôi đưa cho cái quần lửng mặc trong nhà.
Không biết bao lâu rồi anh ta chưa tắm mà quần áo và đồ lót thay ra bốc mùi kinh khủng. Tôi nhét đại vào máy giặt, nói “anh cứ ngồi xuống đi” thì anh ta mới rụt rè ngồi xuống.
Phòng tôi là phòng kiểu Nhật diện tích nhỏ, thiết kế kiểu cũ nên nhà tắm và nhà vệ sinh tách biệt. Quạt thông khí tậm tịt, đâm không khí ẩm và hơi nước từ cửa nhà tắm sau khi Shiraha tắm xong bay ra khắp phòng.
“Hơi nóng nhỉ. Để tôi mở cửa sổ nhé?”
“À, không…”
Shiraha bồn chồn hết đứng lại ngồi rồi lại chỉnh tư thế.
“Anh muốn đi vệ sinh thì ở kia kìa. Nước chảy yếu nên anh giật mạnh cần về phía đại tiện ấy nhé.”
“Ừm… tôi chưa cần đi vệ sinh.”
“Giờ anh không còn chỗ nào để đi nữa. Phòng ở chung cũng gần như bị đuổi ra rồi còn gì.”
“Ờ…”
“Tôi nghĩ thế này, anh ở đây có khi lại hay. Vừa rồi tôi thử gọi điện cho em gái mà nó tự tưởng tượng ra chuyện rồi mừng lắm. Tôi nghĩ nam nữ ở chung phòng thì bất luận sự thật là gì người ta cũng tưởng tượng đủ thứ rồi tự hiểu thôi.”
“Cô nói với em gái…”
Shiraha nói với vẻ bối rối.
“À, anh uống cà phê lon không? Nước có ga cũng có đấy. Có điều chỉ là lon móp mua về thôi chứ tôi chưa ướp lạnh.”
“Lon móp…?”
“À à, tôi chưa giải thích cho anh bao giờ à. Những lon bẹp không bán được thì tôi gọi thế. Còn có sữa tươi và nước sôi trong bình nữa.”
“Rồi, cho tôi cà phê lon.”
Trong nhà chỉ có độc cái bàn gấp nhỏ. Phòng chật nên tấm đệm vẫn trải nãy giờ được cuộn tròn dồn trước tủ lạnh. Thỉnh thoảng em gái và mẹ đến chơi ngủ lại thì sẽ dùng bộ chăn đệm cất trong ngăn tủ.
“Nhà tôi có sẵn đệm đây nên nếu không có chỗ nào để ở, tôi có thể cho anh Shiraha ở lại. Mỗi tội chật thôi.”
“Tôi ờ…”
Shiraha bối rối nói nhỏ: “À nhưng tôi có tật sợ bẩn nên… không chuẩn bị chu đáo thì hơi…”
“Tật sợ bẩn thì hơi khó đấy. Vì đệm lâu không dùng, tôi cũng chẳng phơi phóng gì. Phòng này lại cũ nên cũng nhiều gián nữa.”
“À không, cái đó thì phòng tôi ở chung cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam nên không sao cả nhưng, chuyện kia ấy, cô lại khiến việc này thành chuyện đã rồi thế, là đàn ông tôi phải cảnh giác chứ… Đột nhiên gọi điện cho em gái vậy chắc cô cũng sốt ruột lắm rồi còn gì.”
“Thế thì sao chứ? Tôi gọi chỉ vì muốn xem em tôi phản ứng như nào thôi mà.”
“Không, mấy chuyện thế này cũng sợ lắm. Tôi có đọc trên mạng rồi mà không ngờ lại có thật, bị mời mọc nhiệt tình thế này cũng hơi ớn…”
“Haizz… Tôi mời vì thấy anh khó khăn không có chỗ ở thôi, nếu anh thấy phiền thì quần áo chưa giặt đâu, tôi trả lại quần áo cho anh về cũng được mà.”
Shiraha lắp bắp nói mấy câu chẳng hiểu nổi: “Không, nói vậy nhưng…” hay “Nhưng được mời đến thế thì…” khiến chuyện chẳng có gì tiến triển.
“Thôi xin phép anh, đêm khuya rồi tôi ngủ được không? Lúc nào anh muốn về thì cứ về, muốn ngủ thì tự trải chăn ra mà ngủ. Mai tôi lại làm từ sáng ở cửa hàng rồi. Trong tiền lương cũng bao gồm cả tiền tự quản lý sức khỏe để làm việc, đây là điều tôi học được cách đây 16 năm, từ cửa hàng trưởng thứ hai. Tôi không thể đi làm trong tình trạng thiếu ngủ được.”
“À, cửa hàng à… haiz…”
Shiraha nói giọng lơ đãng, nhưng cứ bận tâm tới anh ta thế này thì tới sáng mất nên tôi liền trải đệm của mình.
“Giờ mệt rồi nên sáng mai tôi mới tắm. Chắc sáng sớm hơi ồn đấy, thôi chúc anh ngủ ngon!”
Đánh răng, đặt đồng hồ báo thức sau đó chui vào chăn và nhắm mắt lại. Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng sột soạt từ chỗ Shiraha nhưng những âm thanh của cửa hàng tiện ích dần chiếm hết tâm trí, đưa tôi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì thấy Shiraha đang ngủ trong tình trạng nửa người gần như chui vào hốc tủ*, trong lúc tôi tắm anh ta cũng vẫn chưa tỉnh giấc.
“Lúc đi bỏ chìa khóa vào hòm thư giúp tôi.”
Để lại mẩu tin nhắn, tôi rời nhà để có mặt tại cửa hàng lúc 8 giờ như mọi khi.
Tôi nghĩ hẳn anh ta sẽ rời đi vì anh ta nói như kiểu không có ý định ở lại, vậy mà lúc về đến nhà anh ta vẫn ngồi trong phòng.
Anh ta ngồi không đó, chống tay lên bàn uống lon nước nho trắng bị móp.
“Anh vẫn còn ở đây à?”
Tôi cất tiếng hỏi, Shiraha giật nẩy mình.
“À…”
“Cả ngày hôm nay chỉ toàn tin nhắn của em gái tôi. Lần đầu tiên thấy nó nhắng lên vì việc liên quan đến tôi thế này đấy.”
“Chứ còn gì nữa. Tôi dám cá em gái cô sẽ thích chị mình sống chung với đàn ông hơn là để cô thành gái già còn trinh làm bán thời gian ở cửa hàng tiện ích đấy.”
Cái kiểu lúng túng của hôm qua đã biến mất, Shiraha trở về như Shiraha mọi khi.
“Haiz, vậy là không ra sao thật nhỉ?”
“Cô nghe này. Người vô dụng với bộ tộc thì chẳng có quyền riêng tư gì hết. Mọi người sẵn sàng nhảy bổ vào bất cứ lúc nào. Người mà không cống hiến cho bộ tộc dưới hình thức kết hôn, đẻ con hay đi săn bắt kiếm tiền thì chỉ là dạng biến dị. Nên lũ người trong làng kiểu gì cũng can thiệp vào.”
“Vâng.”
“Cô cũng nên nhận thức vấn đề hơn một chút đi. Người như cô nói trắng ra là dạng đáy của đáy, dạ con cũng lão hóa rồi, cũng chẳng đủ xinh đẹp để làm gái, lại không kiếm tiền được như đàn ông, công việc cũng chỉ làm bán thời gian chứ nào có được là nhân viên chính thức. Nói thật, cô chỉ là gánh nặng cho bộ tộc, phế thải của loài người thôi.”
“Cũng có lý. Nhưng tôi chẳng làm được ở đâu khác ngoài cửa hàng tiện ích. Tôi cũng từng thử rồi nhưng thấy chỉ có thể đeo được mặt nạ của nhân viên bán hàng. Nên có bị phàn nàn về điều này thì tôi cũng chịu.”
“Thế tôi mới nói thế giới này khuyết tật. Rao giảng những điều hay ho như đa dạng cách sống nhưng kết cục thì sao? Xã hội già hóa, dần quay trở lại thời Jomon. Khó sống đã là gì, nó còn đang thành một xã hội mà loại vô tích sự sẽ bị đấu tố chỉ vì sự tồn tại của mình.”
Shiraha hết miệt thị tôi lại chuyển sang bất mãn với thế giới. Chẳng hiểu anh ta đang giận dữ với điều gì nữa. Trông như thể anh ta dùng ngôn từ mà phang bất cứ cái gì lọt vào mắt.
“Furukura, đề xuất của cô, ban đầu thấy vô lý nhưng thực ra cũng không tồi. Tôi có thể hợp tác với cô. Có tôi ở đây chắc cô sẽ bị coi thường là sống chung với tên nghèo hèn nhưng mọi người sẽ thấy chấp nhận được. Chứ cô bây giờ chả ra làm sao. Không kết hôn, không việc làm, chẳng có chút giá trị nào cho xã hội. Người như thế sẽ bị loại trừ thôi.”
“Vâng.”
“Tôi muốn tuyển vợ nhưng cô còn khướt mới đủ tiêu chuẩn lý tưởng của tôi. Làm bán thời gian chẳng có mấy tiền thì tôi còn lâu mới khởi nghiệp được, mà với người như cô tôi cũng không có hứng giải quyết nhu cầu sinh lý.”
Shiraha uống một hơi cạn lon nước có ga như thể đang uống rượu.
“Nhưng mà thôi, tôi và cô Furukura có chung lợi ích. Tôi sẽ ở đây cùng cô cũng được.”
“Vâng.”
Tôi lôi lon nước sô cô la dưa lưới có ga từ trong túi giấy đựng lon móp đưa cho Shiraha.
“Thế còn… anh Shiraha sẽ được lợi gì?”
Im lặng một lúc Shiraha mới nói nhỏ.
“Tôi muốn cô giấu tôi đi.”
“Gì cơ?”
“Tôi muốn trốn khỏi thế giới này. Cô có thể lợi dụng sự tồn tại của tôi để rêu rao thế nào cũng được. Còn bản thân tôi chỉ muốn trốn ở đây mãi. Tôi phát ngấy chuyện bị người dưng nước lã can thiệp vào rồi.”
Shiraha cúi xuống nhấp ngụm sô cô la dưa lưới có ga.
“Giờ ra ngoài là cuộc đời tôi lại bị cưỡng bức. Đàn ông thì phải làm việc đi, lấy vợ đi, lấy vợ rồi thì phải kiếm nhiều hơn nữa rồi sinh con đi. Không khác nào nô lệ của bộ tộc. Phải y lệnh của xã hội mà làm việc cả đời. Đến tinh hoàn của tôi cũng là của bộ tộc. Chỉ vì không có kinh nghiệm giường chiếu mà bị đối xử như thể đang phí phạm tinh trùng vậy.”
“Đúng là khổ thật đấy!”
“Tử cung của cô cũng thuộc về bộ tộc thôi. Không dùng được nên mới chẳng được nhòm ngó tới. Cả đời tôi chẳng muốn làm gì hết. Tôi chỉ muốn được thở mà không bị ai can thiệp vào cho tới lúc chết. Tôi chỉ mong có thế thôi.”
Shiraha chắp hai tay như cầu nguyện.
Tôi cũng từng nghĩ qua xem liệu sự tồn tại của Shiraha có lợi cho mình hay không. Mẹ, em gái và cả chính tôi bắt đầu mệt mỏi với con người không thể chữa nổi này. Có sự thay đổi thì dù tốt hay xấu vẫn còn hơn tình trạng hiện tại.
“Có lẽ tôi không khổ như anh nhưng cứ thế này chắc cũng khó làm việc ở cửa hàng. Cửa hàng trưởng mới luôn hỏi vì sao chỉ làm bán thời gian thôi, không biện bạch gì thì lại bị nghi ngờ. Thật khéo, đúng lúc tôi đang tìm một lý do hợp lý, dù không biết liệu anh có phải là lựa chọn đúng hay không.”
“Chỉ cần tôi ở đây thì người đời sẽ chấp nhận thôi. Đây là giao dịch quá lợi cho cô.”
Shiraha đầy tự tin. Đề nghị là do tôi đưa ra nhưng bị nói tới mức này tôi cũng thấy khó tin, song nghĩ tới phản ứng chưa từng thấy của em gái và khuôn mặt của Miho lúc tôi nói chưa yêu ai bao giờ, tôi lại nghĩ cũng đáng thử lắm chứ.
“Nói là giao dịch vậy thôi chứ không cần trả thù lao gì cả. Chỉ cần cô cho tôi ở đây và cho tôi ăn là được.”
“Vâng… Anh không có thu nhập thì lấy đâu ra mà đời. Tôi nghèo chẳng có tiền mặt nên cũng chỉ có thể cho anh ít mồi ăn vậy thôi.”
“Mồi…?”
“À, tôi xin lỗi. Lần đầu tiên trong nhà có động vật nên tôi có cảm giác như vật nuôi ấy mà.”
Shiraha tỏ ra khó chịu với cách nói vòng vo của tôi nhưng vẫn mãn nguyện thốt lên: “Thôi thì tùy cô! Nói mới nhớ từ sáng tới giờ tôi chưa có gì nhét vào bụng cả.”
“À à vâng, trong ngăn đá có cơm, ngăn mát có thức ăn luộc sẵn rồi đấy anh cứ ăn tùy thích.”
Tôi lấy đĩa xếp lên bàn. Có rau luộc rưới xì dầu và cơm.
Shiraha cau mày.
“Cái gì thế này?”
“Củ cải, giá, khoai tây và cơm.”
“Lúc nào cô cũng ăn những thứ như thế này sao?”
“Thứ như thế này á?”
“Đây đâu phải thức ăn.”
“Tôi chỉ nấu chín nguyên liệu lên rồi ăn thôi. Chẳng cần nêm nếm gì đặc biệt, nếu muốn có vị mặn thì tôi rưới xì dầu.”
Tôi giải thích cặn kẽ nhưng có vẻ Shiraha vẫn không hiểu. Vừa miễn cưỡng cho đồ ăn vào mồm vừa nói như thở dốc ra: “Đúng là mồi thật!”
Thì tôi đã bảo anh rồi mà, tôi nghĩ bụng, lấy dĩa cắm một miếng củ cải đưa vào miệng.